Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi - Chương 693
- Nhà
- Tất cả truyện
- Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi
- Chương 693 - Địch - Bạn
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 693: Kẻ địch
“Yến Tam Hợp, Yến Tam Hợp!”
Yến Tam Hợp run tay, viết lệch một chữ.
Bùi Tiếu đẩy cửa đi vào, thở hổn hển hỏi: “Bọn họ đã trở lại chưa?”
Yến Tam Hợp đặt bút xuống, thản nhiên nói: “Vẫn chưa!”
“Ta đệt ông nội nó! Người còn chưa trở về, sao ngươi có thể ngồi yên thế?
Bùi Tiếu thở phì phò ngồi xuống trên giường, dùng ánh mắt lên án Yến Tam Hợp vô tình vô nghĩa.
Hắn còn chẳng ăn cơm tất nhiên đã vội vàng chạy tới, trong lòng hoảng hốt không chịu được.
“Ngươi nói… Có xảy ra chuyện gì không?”
“Tiểu Bùi gia, bình tĩnh!”
Còn bĩnh tĩnh ư!
Tiểu Bùi gia thầm hò hét, bà cô kia xông vào phủ Hán vương đó, lỡ như có chuyện gì…
Còn chưa kịp nghĩ tiếp, chỉ thấy cửa mở ra, Đinh Nhất xông vào, vội la lên: “Yến cô nương, Chu Thanh bị thương, Tam gia…”
“Lý Bất Ngôn đâu?” Một tia chớp vọt tới, túm lấy vạt áo Đinh Nhất: “Nàng ấy có bị thương không?”
Đinh Nhất ngẩn người: “Lý đại hiệp…”
“Nói mau!” Bùi Tiếu rống đến xé tim xé phổi.
“Nàng ấy rất ổn.”
“Ối!” Trái tim nhỏ bé của gia!
Bùi Tiếu tát hắn một cái, thở phì phò nói: “Cái thói nói chuyện lấy hơi của ngươi sửa lại cho gia!”
Đinh Nhất: “…”
Yến Tam Hợp liếc Bùi Tiếu một cái: “Tam gia thế nào? Nói mau!”
Đinh Nhất: “Ngài ấy bảo chuẩn bị nước nóng, để thêm mấy chậu than trong phòng, tiểu Bùi thái y sẽ đến ngay.”
Yến Tam Hợp: “Chu Thanh bị thương có nặng không?”
Đinh Nhất: “Không nặng.”
Yến Tam Hợp: “Hoàng kỳ đâu?”
Đinh Nhất: “Đi mời tiểu Bùi thái y.”
Yến Tam Hợp yên tâm quay về chỗ cũ, lại nghe Bùi Tiếu bên cạnh lạnh lùng nói: “Mời tiểu Bùi thái y gì chứ, sao cha ta không đến?”
“Qua một bên ngồi chua đi!” Yến Tam Hợp đẩy Bùi Tiếu sang bên cạnh: “Đinh Nhất, lần này có thu hoạch gì không?”
“Yến cô nương, có!”
……
Chu Thanh bị thương ở bụng dưới, bị kiếm sướt dài năm tấc, Bùi Cảnh khâu hai ba mũi đã xong.
Vốn chuyến này hắn không nên đến, nhưng bữa cơm tất niên của Bùi gia, là ăn cùng với đại tộc Bùi thị, cha là tộc trưởng, không thể rời đi.
Khâu xong, Bùi Cảnh lại kê đơn thuốc, giao cho Tạ Tri Phi.
Tạ Tri Phi ôm quyền: “Vất vả rồi, Đinh Nhất, thay ta đưa tiểu Bùi thái y đi.”
Bùi Cảnh xoay người thu dọn hòm thuốc, đi tới trước mặt Lý Bất Ngôn, gật đầu cười nói: “Lý cô nương, đã lâu không gặp.”
“Quả thật đã lâu không gặp.”
Lý Bất Ngôn bởi vì tìm được người, lại toàn thân trở ra, cho nên tâm trạng rất tốt, vui đùa nói: “Tiểu Bùi thái y không chỉ y thuật tinh thông mà người cũng đẹp hơn nhiều nữa.”
Trên mặt Bùi Cảnh nổi lên hai đám mây đỏ: “Lý cô nương, cáo từ.”
Lý Bất Ngôn giữ chặt hắn: “Đừng vội đi, giới thiệu với ngươi, đây là Yến Tam Hợp, là bạn tốt nhất của ta.”
Bùi Cảnh từng nghe đến Yến Tam Hợp, chỉ là chưa thấy người thật, cũng không dám nhìn nhiều, bước lên thi lễ với Yến Tam Hợp.
Yến Tam Hợp gật đầu với Bùi Cảnh: “Giúp ta gửi lời chúc năm mới cho lệnh đường, nói năm qua ông ấy vất vả rồi.”
“Yến cô nương yên tâm, chắc chắn sẽ truyền lời.”
Bùi Cảnh xách túi thuốc, đi tới trước mặt đại ca: “Ca, cha bảo huynh về sớm một chút, sáng mai còn phải tế tổ.”
Bùi Tiếu “Ừ” một tiếng, dùng vẻ mặt “Tên nhóc nhà ngươi mau cút”.
Ánh mắt như đao của Tạ Ngũ Thập ném tới: Khách khí với hắn một chút, sau này cần dùng.
Bùi Tiếu không thèm để ý.
Còn khách khí ư?
Mấy ngươi mà càng ngày càng đẹp thì không thể khách khí được!
……
Bùi Cảnh vừa đi, Lý Bất Ngôn đã vội kiểm tra cửa và cửa sổ, kể hết những gì mình nhìn thấy nghe thấy ở phủ Hán vương ra.
Nói xong, ngay cả than lửa trong phòng cũng như khựng lại.
Toàn bộ chuyện đều đã rõ…
Người ra tay với Yến Tam Hợp, chính là Hán Vương.
Kẻ đánh đàn cho Yến Tam Hợp, hơn nữa còn đánh nàng bị thương, là Đổng sư gia.
Đổng sư gia là cao nhân sau lưng Hán vương, địa vị ở phủ Hán vương rất cao, ngay cả thị vệ vương phủ cũng nghe theo sự chỉ huy của hắn.
Vậy vấn đề nằm ở đây.
Trong tĩnh lặng, Yến Tam Hợp từ từ mở miệng: “Tam gia, sư gia Hán vương phủ, vì sao lại có đồ của tiền thái tử?”
Tạ Tri Phi lắc đầu.
Yến Tam Hợp: “Minh Đình, tại sao hắn lại đổi thứ quan trọng như vậy với ta?”
Bùi Tiếu lắc đầu.
Yến Tam Hợp: “Lý Bất Ngôn, hắn đánh đàn cho ta nghe, rốt cuộc là có ý gì?”
Lý Bất Ngôn lắc đầu.
Yến Tam Hợp: “Hoàng Kỳ, người này có thần bí đến mức đáng để chúng ta điều tra không.”
Hoàng Kỳ lắc đầu theo thói quen.
Lắc xong mới sực tỉnh, lại vội vàng gật đầu.
“Nếu như muốn điều tra…” Yến Tam Hợp hơi nghiêng đầu: “Đinh Nhất, chúng ta phải điều tra từ đâu?”
Đinh Nhất ngồi xổm xuống đất, hai tay ôm lấy đầu ở dưới tầm mắt mọi người.
“Yến cô nương.” Chu Thanh sắc mặt tái nhợt vì mất máu nói: “Cái tên Đổng Tiếu này, chắc chắn là tên giả, nếu không thì Cẩm Y Vệ không thể nào không tra ra.”
“Ngươi dưỡng thương cho tốt, đừng động não.” Yến Tam Hợp quay mặt nhìn Tạ Tri Phi: “Tam gia, nói đi, nên điều tra người này thế nào?”
“Không vội.” Tạ Tri Phi hơi nheo mắt, hỏi lại: “Đầu tiên chúng ta phải điều tra xem người này có phải địch không?”
Lời này, hỏi trúng tim Lý Bất Ngôn: “Chắc chắn phải tìm hiểu.”
Là địch hay không?
Người này bắt Yến Tam Hợp, làm Yến Tam Hợp bị thương, hắn là địch.
Là bạn ư?
Người này rõ ràng thấy nàng, lại không kêu lên, lại để cho thích khách là nàng chuồn đi dưới mí mắt hắn.
Lý Bất Ngôn thấy Yến Tam Hợp nhìn qua, vội vàng bổ sung một câu: “Đừng hỏi ta, dù sao đến bây giờ ta vẫn còn hồ đồ.”
Không nhìn ngươi!
Nhìn tiểu Bùi gia bên cạnh ngươi.
“Minh Đình, ngươi cảm thấy là địch, là bạn?”
Tiểu Bùi gia nhíu hàng lông mày rậm, lâm vào suy nghĩ sâu xa.
Là địch?
Người này đứng ở trận doanh Hán Vương, bay mưu tính kế cho hắn, ổn thỏa là kẻ không đội trời chung.
Là bạn ư?
Hắn thả Lý Bất Ngôn, khiến cho thân phận của mình bại lộ.
“Không hiểu, ta cũng hồ đồ.” Tiểu Bùi gia dừng lại một chút: “Nhưng ta cảm thấy người này hơi quái dị.”
Yến Tam Hợp truy vấn: “Quái dị ở đâu?”
Tiểu Bùi gia: “Hắn biết dùng khúc nhạc thôi miên, chỉ điểm này thôi, đã quái dị rồi.”
“Còn quái dị hơn nữa.” Lý Bất Ngôn: “Gần sang năm mới, hắn một mình đứng trong đình viện tối đen như mực, chẳng thắp đèn, giống y như quỷ.”
“Nếu không phân biệt được là địch hay là bạn, vậy điều tra trước rồi nói sau.” Yến Tam Hợp nhìn về phía Tạ Tri Phi: “Tam gia, cảm thấy thế nào?”
Tạ Tri Phi: “Cũng chỉ có thể như vậy thôi.”
Bùi Tiếu chống cằm: “Dùng tên giả, khó tra; người ở Hán vương phủ, khó tra; bắt đầu từ đâu đây?”
Yến Tam Hợp: “Đánh đàn!”
Tạ Tri Phi: “Đánh đàn!”
Hai người gần như nói đồng thời.
Yến Tam Hợp: “Trên đời này người biết đánh đàn, vốn không nhiều.”
Tạ Tri Phi: “Nam nhân biết đánh đàn, càng ít.”
Yến Tam Hợp: “Dáng vẻ đánh đàn của hắn rất lưu loát, hẳn là một cao thủ.”
Tạ Tri Phi: “Cao thủ mới biết khúc thôi miên.”
Yến Tam Hợp: “Hắn sẽ không gảy đàn bên tai trâu, khúc nhạc kia hẳn là có dụng ý.”
Tạ Tri Phi: “Ngươi nhớ khúc nhạc đó chứ?”
Yến Tam Hợp: “Phần nghe qua, chắc chắn nhớ rõ.”
Lý Bất Ngôn vỗ tay, vẻ mặt kích động nói: “Tiếp theo, chúng ta dùng tiền tìm một người biết đánh đàn, người biết đánh đàn, cẩn thận hỏi thăm thử, thuận tiện tìm ra khúc nhạc kia.”
“Không cần tốn tiền.” Tạ Tri Phi: “Ta vừa khéo biết một người.”
Lý Bất Ngôn: “Ai?”
***Mọi người đoán xem là ai nào, đừng bất ngờ quá nhé😳