Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi - Chương 69
- Nhà
- Tất cả truyện
- Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi
- Chương 69 - C69: Tâm cơ
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 69: Tâm cơ
Yến cô nương không cảm thấy thế nào.
“Binh mã ti điều tra án, vậy thì điều tra vụ án gì?” Nàng chỉ hỏi ngược lại.
Thật thông minh! Nói trúng trọng tâm luôn!
Tạ Tri Phi hờ hững cười: “Mộ của lão thái thái tự dưng bị đào lên, vụ án này Binh Mã ty có thể điều tra không?”
Xung quanh yên tĩnh.
Nếu như thế, không chỉ có chuyện quan tài lão thái thái mở ra có thể che giấu quá khứ, mà còn có thể danh chính ngôn thuận tìm bất cứ kẻ nào trong Quý phủ để hỏi thăm.
Ai làm thế?
Sao lại làm thế?
Có thâm thù đại hận gì với lão thái thái?
Tất cả quá trình hóa niệm giải ma đều có thể che giấu dưới vụ án này, không ai nghi ngờ.
Ý tưởng này, quả thực rất tuyệt.
Yến Tam Hợp nhìn nam nhân cười lưu manh xấu xa trước mắt này, lúc này cũng đã cảm thấy được gì đó.
Tên Tạ phong lưu này không bất cần đời như vẻ bề ngoài.
Người này có thủ đoạn, có đầu óc, còn có…. Chút tâm cơ.
Im lặng một lát, nàng lại hỏi: “Như vậy, ta là gì của Binh mà ty?”
“Ngươi là cao thủ điều tra án ta mời tới.” Tạ Tri Phi nhìn thẳng vào mắt nàng, chậm rãi nói: “Thân phận này, Yến cô nương có hài lòng?”
Bốn mắt nhìn nhau, một con ngươi đen nhánh như giếng sâu, một con ngươi bình tĩnh như nước ngầm.
Điều duy nhất có thể khẳng định chính là, hai người đều muốn thông qua đôi mắt này để nhìn thấu đối phương.
Yến Tam Hợp nhướng mày: “Quý lão gia bằng lòng thì ta cũng bằng lòng.”
Bóng cao su ném tới chỗ Quý Lăng Xuyên, sắc mặt Quý Lăng Xuyên thay đổi mấy lần, rồi do dự không nói gì.
Đến mức này rồi mà còn đề phòng ta sao?
Quả thực không biết sống chết!
Tạ Tri Phi thầm cười gằn một tiếng: “Quý bá, chúng ta nói chuyện riêng một chút đi.”
Hai người đến bên cạnh, Tạ Tri Phi mở miệng không khách khí: “Quý bá, con có nghe nói động tác của Ngự Sử đài mấy ngày nay rồi, hơn nữa lão Ngự Sử còn nói, ngày lên triều chắc chắn sẽ chỉ tội.”
Quý Lăng Xuyên lảo đảo, đứng không vững nữa.
Ngự sử một khi chỉ tội thì bách quan đều run rẩy, cho dù là ai cũng phải e ngại ba phần.
Đây không phải chỉ là buộc tội người ở trước mặt Hoàng đế mà chắc chắn là muốn kéo một người xuống ngựa, thậm chí bỏ tù xét nhà.
Tạ Tri Phi đỡ lấy hắn, thở dài nói: “Nếu không phải nể tình Minh Đình, thì con sẽ không nhiều chuyện đi làm việc này. Quý bá, đừng do dự, không có thời gian nữa rồi.”
Quý Lăng Xuyên chậm rãi ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt trước mặt, gật mạnh đầu. Cảm thấy không đủ, lại gật thêm lần nữa.
Tạ Tri Phi vỗ nhẹ lưng ngươi, an ủi: “Còn chưa tới đường cùng, Yến Tam Hợp tuyệt đối là một đường sống.”
Quý Lăng Xuyên quay lưng lau nước mắt vẩn đục, cố gắng đè nén cảm xúc đang cuồn cuộn.
……
Bữa trưa đặt ở phòng khách.
Quý Lăng Xuyên bận rộn đi sắp xếp chuyện buổi chiều, xung quanh bàn bát tiên đều có người ngồi.
Thức ăn rất phong phú, tám món mặn một món canh.
Nhưng Bùi đại nhân không hài lòng lắm, mặt hắn xụ xuống.
Một tỳ nữ lại dám ngồi ăn cơm cùng chủ tử, ai cho nàng ta lá gan đó thế?
Hắn liếc Lý Bất Ngôn.
Được ăn cùng thì ăn cùng, có cần ngẩng đầu ưỡn ngực, ra dáng đương nhiên như thế không?
Bùi Tiếu thầm đá đá chân Tạ Tri Phi: Con bà nó ngươi mặc kệ à?
Tạ Tri Phi đá lại hắn một cái: Không quản được, ăn cơm đi.
Bùi Tiếu: Ăn không vô!
Tạ Tri Phi: Tổ tông, van cầu ngài ăn đi, buổi chiều còn có chuyện chính nữa.
Bùi Tiếu: Ngươi bảo tên họ Lý kia cút đi thì ta mới ăn.
“Hai vị nè.” Lý Bất Ngôn mỉm cười: “Ăn ngon miệng vào đi, coi như tích thiện hành đức cho dạ dày của ta, có được không?”
Bùi Tiếu hừ lạnh một tiếng: “Dạ dày của ngươi làm sao?”
Lý Bất Ngôn cười càng tươi: “Dạ dày của ta có thể ăn gà, nhưng không nhìn được có đứa chơi gà.”
(*)Gà pinyin là kê(ji), là ji củm là phiên âm của chữ G trong từ Gay ấy à, mấy đưa tung của hay dùng từ ji để chỉ mấy bạn gay.(em đu buê đuê nên gành lắm, hé hé). Có điều dịch từ này ra cũng hong biết, nên nếu thấy câu nào em dịch là chơi gà thì cách chụy tự hiểu là chơi buê đuê giùm em ha.
Chơi gà nghĩa là sao?
Bùi Tiếu nheo mắt: Tạ Ngũ Thập, ngươi có biết không?
Tạ Ngũ Thập ho khan một tiếng: Hẳn là giống như bổ sung canxi, không phải từ hay ho gì.
Đúng lúc này, Lý Bất Ngôn hết sức tốt bụng giải thích: “Đúng rồi, chơi gà hay còn gọi là Đoạn Tụ đó.”
Không khí đều ngưng lại.
Lời này rất đả thương người, rất xấu hổ, rất không lễ phép, cũng rất con bà nó khốn kiếp.
“Bùi gia ta không ăn nữa!” Bùi Tiếu ném đũa đứng lên, từ trên cao trừng mắt Lý Bất Ngôn.
“Lý phù thủy kia, ta và Tạ Ngũ Thập là quen biết từ nhỏ, là huynh đệ, là bạn tốt, không phải đoạn tụ, ngươi nghe cho rõ ràng.”
“Bùi đại nhân!” Yến Tam Hợp đứng lên, ánh mắt nhìn thẳng hắn: “Lý Bất Ngôn là bằng hữu của ta, là tỷ muội, không phải tỳ nữ, ngươi hãy tôn trọng một chút.”
Cổ Bùi Tiếu chậm rãi xoay cổ về phía Tạ Tri Phi: Sao các nàng biết ta đang phỉ báng Lý phù thủy?
Tạ Tri Phi: Tổ tông, ta cũng muốn biết nhắm!
……
Có câu chuyện phía trước, bữa cơm này bỗng biến thành nặng nề đến mức khiến người ta không tiêu hóa nổi.
Nuốt ngụm canh cuối cùng xuống, Yến Tam Hợp dùng nước trà súc miệng, phá vỡ sự nặng nề: “Tạ tam gia?”
Tạ Tri Phi vội vàng nói: “Yến cô nương có gì dặn dò không?”
Yến Tam Hợp: “Người hầu hạ bên cạnh lão thái thái, ngoại trừ người đã ra khỏi phủ, ta đoán chừng còn khoảng mười người.”
“Ý Yến cô nương là?”
“Tam gia hẳn là đã quen thẩm vấn phạm nhân, vì tiết kiệm thời gian, chúng ta mỗi người thẩm năm người, được không?”
Tạ Tri Phi khiếp sợ vì đề nghị này của Yến Tam Hợp: “Cần ta hỏi cái gì?”
“Ngươi chỉ cần hỏi ba câu?”
“Ba câu gì?” Bùi Tiếu xen vào.
Yến Tam Hợp không nhìn hắn nói: “Trong mắt ngươi, lão thái thái là người như thế nào?”
Tạ Tri Phi: “Câu thứ hai?”
Yến Tam Hợp: “Có ấn tượng gì sâu sắc về lão thái thái không?”
Tạ Tri Phi: “Câu thứ ba?”
Yến Tam Hợp: “Ai có thể là người muốn lão thái thái chết không yên?”
Một chữ cuối cùng rơi xuống, trong lòng Tạ Tri Phi như sóng ngầm mãnh liệt.
Hắn bưng chung trà lên, làm bộ lười nhác cười nói: “Ta đã nhớ rõ ba câu hỏi này, chỉ là muốn hỏi thêm một câu.”
“Chờ hỏi xong, ta sẽ nói cho ngươi biết dụng ý của ba câu hỏi này.”
Tạ Tri Phi: “…”
Yến Tam Hợp: “Ngươi tới Tạ phủ mang theo mấy người mặc quan bào?”
Tạ Tri Phi: “Hai, một Chu Thanh, một Đinh Nhất.”
Yến Tam Hợp: “Chu Thanh cho ta mượn dùng.”
Tạ Tri Phi: “Cô nương định dùng như thế nào?”
Yến Tam Hợp: “Dùng để lập uy.”
Tạ Tri Phi vừa nghe lời này, lập tức hiểu ra: “Yên tâm, tên nhóc kia đứng bên cạnh cô nương, chắc chắn là một môn thần, không ai không sợ.”
Yến Tam Hợp nhìn về phía Bùi Tiếu đối diện: “Bùi đại nhân?”
Bùi đại nhân cười có chút giả dối: “Cần ta làm gì vậy, Yến cô nương?”
Yến Tam Hợp: “Tam gia hỏi, ngươi ghi chép, một chữ cũng đừng bỏ sót.”
“Vậy phải viết bao nhiêu chữ chứ, Bùi gia ta mỏi tay lắm.” Bùi Tiếu nhíu mày, ngón tay rất không khách khí gõ mặt bàn: “Hay là…”
Hai bà phù thủy đứng lên, sóng vai đi ra ngoài.
“…”
Bùi Tiếu á khẩu không trả lời được nửa ngày, sau đó cắn răng nhìn Tạ tam gia.
Tạ tam gia bình tĩnh, không chỉ bình tĩnh, hắn còn cong mắt cười cười.
“Ngươi là tên đáng chết.” Bùi đại nhân chửi ầm lên: “Nàng ta ghê gớm thế mà ngươi không giật mình chút nào?”
Tạ tam gia liếc hắn một cái: “Ta đã thấy lúc nàng còn ghê gớm hơn, ngươi tin không?”
Còn ghê gớm hơn sao?
Bùi đại nhân thở dài một tiếng: “Ngươi nói cô nương ta tuổi còn trẻ, sao lại…”
Đừng cảm thán.
Khó khăn lắm mới được nói chuyện riêng, Tạ tam gia vội nhích đầu lại gần: “Nói mau, trước khi ta tới, ngươi đã tìm ra cái gì?”
“Nha hoàn tên Lý Bất Ngôn kia không chỉ biết nói lời khách sáo, hơn nữa ánh mắt còn rất độc.” Vừa nói đến đây, Bùi Tiếu lại kích động: “Ta nói cho ngươi biết, chủ tớ hai người một xướng một hợp, phối hợp không có kẽ hở. Chủ tử liếc mắt một cái, nha hoàn lập tức hiểu, hai chúng ta ở truồng lớn lên cùng nhau cũng không ăn ý bằng các nàng.”
Sắc mặt Tạ Tri Phi lạnh xuống: “Xem ra, nha đầu kia cũng phải điều tra.”
“Chắc chắn phải điều tra! Lý Bất Ngôn kia mới bao nhiêu tuổi mà đã có thân thủ tốt như vậy, rốt cuộc đã luyện như thế nào? Ai dạy?”
Tạ Tri Phi nghe đến đó, sắc mặt lại lạnh thêm.
Một bí ẩn chưa được giải đáp, lại thêm một bí ẩn nữa.