Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi - Chương 689
- Nhà
- Tất cả truyện
- Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi
- Chương 689 - Dạ thám
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 689: Dạ thám
Đêm Giao thừa ở cung Trọng Hoa, tất cả mọi người đều bận rộn chân không chạm đất.
Hán vương Triệu Ngạn Tấn sáng sớm sau khi bái lạy ở tiểu từ đường, thì dặn dò Vương phi hôm nay không tiếp khách.
Vương phi biết nam nhân mấy ngày gần đây tâm sự nặng nề, cũng không dám nói thêm điều gì, cung kính đáp một tiếng “Vâng!”
Trong thư phòng.
Đổng Tiếu chọc chọc lửa than trong lò đồng, pha hai chén trà nóng.
Trà vừa pha xong, Triệu Ngạn Tấn đi tới, sắc mặt âm trầm.
Đổng Tiếu đặt chén trà xuống, ngồi ở phía dưới, vẻ mặt cũng nghiêm túc.
Thời cuộc đến quá nhanh.
Chỉ ngắn ngủi mấy ngày, người ủng hộ phía Thái tử đã ngày một nhiều hơn, mà những người vốn âm thầm hứa hẹn đứng ở phía sau Hán vương, lại bắt đầu lắc lư bất định.
Hán vương lập tức rơi vào thế yếu.
“Vương gia, Bá Nhân nghĩ đi nghĩ lại cảm thấy chỉ có một khả năng.”
“Ngươi nói đi.”
“Có người cố ý tiết lộ chuyện Vương gia là hung tinh ra ngoài.”
Triệu Ngạn Tấn nhìn hơi nóng bốc trên chén trà, nghiêm mặt không nói lời nào.
Đây cũng chỉ là điều hắn nghi ngờ, nếu không chỉ dựa vào cái dáng hèn mọn của thái tử kia thì sao có thể khiến người ta phản bội hắn được.
Trên đời này, không có mấy người có thể gánh vác nổi danh tiếng “Hung tinh”, cho dù là vương hầu tướng quân, cho dù có chiến công hiển hách.
“Gốc rễ, vẫn nằm ở Chu gia.” Đổng Tiếu lại nói: “Chu gia phải diệt trừ, tuyệt đối không thể để bệ hạ tin bọn họ nữa.”
Triệu Ngạn Tấn đập bàn, ảo não nói: “Đáng tiếc người Chu gia đã phát hiện, người của chúng ta không thể tới gần Chu gia.”
Chuyện này nói ra cũng thật tà môn.
Phàm là ám vệ tới gần Chu gia, thì không đau đầu cũng buồn nôn, rời đi hơn mười trượng, thì những triệu chứng này mới biến mất.
Không chỉ có chuyện này tà môn, mà ngay cả Chu Viễn Mặc cũng kỳ lạ.
Nghe nói hắn không biết vì sao mà một đêm bạc đầu, cả người già đi hơn mười tuổi.
Lúc này, Đổng Tiếu chợt đứng lên, đi tới trước mặt Triệu Ngạn Tấn, nói năng có khí phách: “Hôm nay Vương gia tiến cung, nhân lúc bệ hạ vui vẻ, chắc chắn phải có hành động, thời gian cho Vương gia không nhiều lắm.”
Trong lòng Triệu Ngạn Tấn rõ ràng.
Chỉ cần bệ hạ không cho hắn theo ngài thân chinh, thì coi như đã chứng thực Hán vương hắn là hung tinh. Một khi chắc chắn Hán Vương là hung tinh, vậy thì toàn bộ đại thế đã mất.
Mấy năm nay kế hoạch hắn dựng lên sẽ tan hết thành bọt nước.
“Bá Nhân yên tâm, ta quyết định tùy thời cơ làm việc!”
……
Đêm giao thừa, đêm đoàn tụ.
Bữa cơm tất niên ở trong phòng khách nhỏ, trên bàn chỉ có bốn người, lại có sáu bộ bát đũa, thêm ra hai bộ, một bộ là Yến Hành, một bộ là của nương Lý Bất Ngôn.
Cơm nước xong, Yến Tam Hợp móc ra hai cái túi tiền, đưa cho Thang Viên và Lan Xuyên.
Lý Bất Ngôn cũng móc ra hai túi tiền như thế: “Tiểu thư nhiều, của ta ít, mừng tuổi hai người.”
Lan Xuyên vừa định quỳ xuống nói lời cảm ơn, bị bị Thang Viên cản lại.
Thang Viên cầm lấy chung trà, đứng dậy nói: “Ta lấy trà thay rượu, chúc tiểu thư và Lý cô nương mọi chuyện đều tốt.”
Lan Xuyên học theo: “Ta chúc tiểu thư và sư phụ mọi chuyện đều tốt.”
Yến Tam Hợp và Lý Bất Ngôn đồng thời giơ chung trà lên.
Bốn chung trà chạm vào nhau, lại buông xuống, cơm tất niên năm thứ mười bảy năm Vĩnh Hòa coi như đã ăn xong.
Lý Bất Ngôn kêu buồn ngủ, lập tức đi vào trong phòng nghỉ ngơi.
Yến Tam Hợp tản bộ trong sân cho tiêu hóa, rồi đi vào thư phòng.
Lan Xuyên lần đầu tiên mừng năm mới ở thế tục, tò mò hỏi: “Thang viên tỷ tỷ, tiểu thư và Lý cô nương sao lại mỗi người về một phòng thế, không đón giao thừa sao?”
Thang Viên làm động tác im lặng, ý bảo nàng không nên hỏi nhiều, trong lòng lại sáng như gương.
Buổi sáng Tam gia vội vàng tới, vội vàng đi.
Một bữa cơm tất niên, tiểu thư và Lý cô nương liên tục nhìn nhau.
Chỉ sợ đêm nay có việc phải làm!
……
Chưa tới giờ Tuất, một viên đá đập vào cửa sổ.
Lý Bất Ngôn chợt mở mắt, nhảy khỏi giường, lặng lẽ mở cửa sổ, nhảy ra ngoài, lại lặng lẽ khép lại.
Sau vài bước nhảy, người đã bay lên nóc nhà.
Mưa đã tạnh lúc chạng vạng, trên nóc nhà còn rất ẩm ướt, Chu Thanh, Đinh Nhất, Hoàng Kỳ mặc áo dạ hành, ngồi xổm đợi.
Thấy Lý Bất Ngôn đi lên, Chu Thanh vẫy tay với nàng, rồi lập tức lấy ra một tấm bản đồ.
Lý Bất Ngôn mượn ánh đèn lồ ng trong đình viện xem, kinh ngạc hỏi: “Phủ Hán vương đây ư?”
“Phải.”
“Từ đâu tới?”
“Chu phủ đại gia làm, tất cả công trình gỗ ở phủ Hán vương đều do nhà nhị muội phu của hắn làm.”
Chu Thanh: “Các ngươi đến gần một chút, nghe ta bố trí đây.”
Bố trí xong, hắn hỏi lại một lần: “Hiểu hết chưa?”
Ba người đồng thời gật đầu.
“Xuất phát.”
“Ừ.”
Lý Bất Ngôn khẽ nhảy lên, người rơi xuống nóc thư phòng, dưới chân dùng sức giẫm lên.
Yến Tam Hợp đang ở dưới đèn, viết lại quyển “Bá Viễn Thiếp” Tạ Tri Phi tặng nàng.
Nghe thấy nóc nhà bang lên tiếng cạch, tay cầm bút của nàng dừng lại, lông mày từ từ nhíu chặt.
Đây là Lý Bất Ngôn đang nói cho nàng biết, bọn họ đã xuất phát.
“Phải bình an trở về nhé.” Nàng lẩm bẩm.
Cùng lúc đó.
Tạ Tri Phi buông đũa, ôm quyền với người trên bàn: “Lão tổ tông, cha, nương, con ăn no rồi, đến nha môn dạo một vòng, sau đó trở về đón giao thừa.”
Binh Mã Ti Ngũ Thành ngày thường coi như thanh nhàn, vừa đến lễ mừng năm mới, thì lại bận tối mày tối mặt.
Tạ gia đã sớm quen rồi.
Lão phu nhân dặn dò: “Tam nhi nhớ mặc nhiều một chút, bên ngoài lạnh.”
“Vâng.”
Tạ Tri Phi không dỗ lão tổ tông thêm mấy câu như thường ngày, gật đầu rồi rời khỏi phòng khách.
Tạ tổng quản vung hai cái chân mập đuổi theo, móc cái túi trong ngực ra lén nhét vào trong tay Tam gia.
“Chỉ có chút này thôi sao?”
Tạ tổng quản ngẩn ra, hắn còn chê ít ư?
“Cố mà nhận lấy đi!”
Tạ Tri Phi theo thói quen xoa xoa gáy Tạ tổng quản, vẻ mặt ghét bỏ rời đi.
Đến câu cảm ơn cũng không nói?”
Tạ tổng quản vừa muốn mắng một câu “Không có lương tâm”, thì chợt nghe Tam gia kêu to một tiếng: “Tiểu Hoa, nhận lấy!”
Có thứ gì đó đập về phía hắn, Tạ Tiểu Hoa vội đưa tay đỡ lấy.
Cũng là một túi tiền.
Mở ra xem, bên trong lại có một thỏi vàng.
Tiểu Hoa cười híp mắt.
Ôi trời ơi, thằng nhóc con ta nuôi có hiếu chưa kìa!
Ra khỏi Tạ phủ, qua bốn con hẻm, Tạ Tri Phi từ xa đã nhìn thấy thuộc hạ La Đại Cường dẫn một đội nhân mã chờ ở bốn đầu hẻm.
Ước chừng có mười lăm mười sáu người, đều là tâm phúc của hắn ở Binh Mã ti.
Tạ Tri Phi gật đầu với La Đại Cường, đoàn người bất chấp gió lạnh, đi thẳng tới cung Trọng Hoa.
……
Trong cung Trọng Hoa đang rất vui vẻ náo nhiệt.
Sau một năm bận rộn, chỉ mấy ngày lễ mừng năm mới này các cung nhân mới có thể hơi làm càn một chút, đêm giao thừa không phải uống rượu ăn thịt, thì là lôi kéo người đánh bạc.”
Trong bóng tối.
Chu Thanh làm một cái thủ thế, ba người phía sau thấy thủ thế này, lập tức phân tán ra.
Đinh Nhất đi về phía nam.
Hoàng kỳ đi về phía Bắc;
Lý Bất Ngôn đi theo sau Chu Thanh, thi triển khinh công, chạy thật nhanh trên nóc nhà.
Bỗng nhiên, chân Chu Thanh dừng lại, cả người nằm sấp trên gạch ngói vụn.
Lý Bất Ngôn tựa như phản xạ có điều kiện, cũng nằm sấp xuống.
Vừa muốn nói chuyện, thì Chu Thanh quay đầu nhìn nàng, ý bảo nàng nhìn về phía trước.
Lý Bất Ngôn chăm chú nhìn, thầm nghĩ hỏng rồi…
Xa xa trên nóc nhà, có hai người đang ngồi, trong tay mỗi người cầm một bầu rượu, đang từ từ uống.
Khốn kiếp.
Ám vệ vương phủ mừng năm mới vẫn còn ở lại công tác, hèn gì mà bói quẻ nào cũng hung.
Làm sao bây giờ?
Lý Bất Ngôn ra dấu hỏi.