Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi - Chương 688
- Nhà
- Tất cả truyện
- Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi
- Chương 688 - Giao thừa
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 688: Giao thừa
Giao thừa năm Vĩnh Hòa thứ mười bảy, đúng hẹn mà tới.
Yến Tam Hợp nằm trên giường gần một tháng, lần đầu tiên được cho phép xuống giường.
Trời đất trong viện, chỉ có một tấc vuông.
Nàng lẳng lặng đứng ở dưới mái hiên, nhìn bầu trời xám xịt xa xa, nghe tiếng mưa rơi xuống gạch đá xanh, rất lâu sau, khẽ nhíu mày.
Trong trí nhớ, giao thừa ở phủ Vân Nam chưa từng có mưa.
Tổ phụ Yến Hành sẽ dậy sớm hơn thường ngày.
Sau khi rửa mặt, ăn điểm tâm, ông sẽ vào thư phòng bắt đầu viết câu đối xuân.
Chờ nàng rời giường thì trong viện đã có một đám người xếp thành hàng dài để cầu câu đối xuân.
Bà Tiếu luôn xếp thứ nhất, dùng lời của bà thì nam nhân buổi sáng thức dậy bắn nước tiểu xa nhất, bộ chữ đầu tiên cũng có lực nhất.
Sau khi cầu được câu đối xuân, bà Tiếu vẫn không chịu đi.
Nàng không biết chữ, nên phải mời Yến tiên sinh giải thích giùm, ngụ ý của câu đối xuân năm nay.
Lúc Yến Hành giải thích, đôi mắt bà nhìn thẳng vào người hắn.
Nhìn mặt nhìn người, đến giày dưới chân cũng nhìn, cứ phải len lén ngắm vài lần.
Ngắm không hết thì không chịu đi, mặt dày nói vừa rồi lãng tai, làm phiền Yến tiên sinh lặp lại lần nữa.
Yến tiên sinh lạnh lùng nhìn, bà Tiếu mím môi, tủi thân: “Gần sang năm mới, Yến tiên sinh không thể theo ý ta một chút được sao?”
Không đợi Yến tiên sinh nói chuyện, bà lại nhếch môi, mặt không đỏ đã ghé sát vào hỏi: “Lại một năm, tiên sinh suy nghĩ thế nào rồi?”
Yến Hành giống như chẳng nghe thấy, chỉnh lại vạt áo, mặt không biến sắc nói: “Vị kế tiếp!”
Bà Tiếu đành phải lẩm bẩm đi ra ngoài: “Nam nhân mù, không thấy nữ nhân tốt.”
“Bà Tiếu, bà mà tốt á?
“Cũng không đi đái ra mà soi thử.”
“Bông hoa nhài cắm bãi cứt trâu.”
Tiếng ồn ào trong viện vang lên từng tiếng.
“Ta nhổ!”
Bà Tiếu nhổ nước bọn về phía họ, quay đầu hét lên về phía thư phòng: “Yến tiên sinh, ta cho ngươi thêm một năm thời gian suy nghĩ, sang năm ngươi đừng để ta tổn thương đó!”
Sang năm tiếp tục tổn thương;
Năm sau tiếp tục đến!
Năm sau tiếp tục tổn thương;
Năm sau lại đến!
Ngay cả Yến Tam Hợp cũng nhìn không nổi: “Tổ phụ, sao không nói rõ ràng, để cho bà ấy bỏ cuộc đi.”
Yến Hành im lặng thật lâu mới nói: “Để lại chút hi vọng cho bà ấy sống thêm vài năm!”
Yến Tam Hợp im lặng nhắm mắt lại.
Giờ phút này, bà Tiếu hắn cũng sẽ đi đến nhà bọn họ, chỉ là nhà thì còn, nhưng người đã mất.
Năm nay, câu đối xuân trên cửa thôn sẽ do ai viết giúp đây?
Bọn họ cũng giống như bà Tiếu, chắc chắn đều rất nhớ vị Yến tiên sinh ít nói kia.
Thực ra, nàng cũng nhớ!
……
Tạ Tri Phi cầm ô đi vào viện, liếc mắt một cái đã thấy người đừng dưới mái hiên.
Người nọ khép nửa mi mắt, nét mặt hơi bi thương.
Hắn ho một tiếng.
Yến Tam Hợp mở to mắt.
“Sao ngươi lại tới đây?”
“Đến phát tiền mừng tuổi.” Tạ Tri Phi đi tới, đưa ô cho Thang Viên, móc ra hai xâu tiền: “Một của ngươi, một của Lan Xuyên, tiền xì lì.”
Thang Viên vui rạo rực cảm ơn Tam gia, rồi đưa qua cho Lan Xuyên.
“Tam gia, của ta đâu?” Lý Bất Ngôn khoanh, sắc mặt bất thiện nhìn Tạ Tri Phi.
“Của ngươi à…”
Ngay khi Lý Bất Ngôn cho rằng hắn sẽ nói “Không có”, thì người này giống như ảo thuật, móc ra một cái túi chữ phúc.
Túi phúc của chùa Thanh Lương, đích thân đi cầu đó.
Lý Bất Ngôn khinh thường nhận lấy, bỏ lại một câu “Hiếm có” rồi quay đầu đi.
Đảo mắt, dưới mái hiên chỉ còn lại hai người.
Đứng một lát, Yến Tam Hợp khẽ nhìn sang bên cạnh, không ngờ, lại đối diện với cặp mắt đen sáng ngời của nam nhân.
Đáy mắt Tạ Tri Phi chứa cười: “Nói đi, bà đồng của chúng ta muốn mừng tuổi gì nào?”
“Đương nhiên là Tam gia cho gì ta lấy cái đó.”
“Cho con người ta nè, nàng lấy không?”
“… Cũng chẳng thể trừ tà.”
Yến Tam Hợp nheo mắt lại, cố ý khịa hắn: “Cũng chỉ có cái miệng ngọt.”
Tạ Tri Phi: “Chê à?”
Yến Tam Hợp: “Chê.”
Tạ Tri Phi: “Không cần ư?”
Yến Tam Hợp: “Không cần!”
Tạ Tri Phi thò tay vào trong ngực lấy ra một quyển sách mỏng: “Cái này thì sao?”
“Cái gì thế.”
“Tự xem đi.”
Yến Tam Hợp đưa tay lật, kinh hãi, thế mà lại là một quyển “Bá Viễn Thiếp” của Vương Tuần triều Đông Tấn, hơn nữa còn là bút tích thật.
Thiếp này được các đời thư pháp gia coi là trân bảo hiếm có, Yến Hành khi còn sống từng nói, tiếc nuối lớn nhất trong đời hắn, là chưa bao giờ nhìn thấy bút tích thật của Bá Viễn Thiếp.
“Ngươi lấy nó đâu thế?”
“Ta hỏi là có muốn hay không?”
Yến Tam Hợp kích động suýt nữa cắn phải đầu lưỡi: “Muốn!”
“Nha đầu này!” Tạ Tri Phi thở dài một tiếng, ngón trỏ khẽ gõ lên vết thương đã khép lại của Yến Tam Hợp.
“Năm sau chắc chắn bình an, không bệnh không tai.”
Yến Tam Hợp nhìn hắn, hốc mắt từ từ phiếm hồng.
“Ơ, bị ta làm cảm động đó à?”
“Không nhé.” Nàng quay mặt đi.
“Không phải là tốt rồi.”
Tạ Tri Phi cúi đầu nhìn nàng, trong mắt có sự dịu dàng câu hồn câu phách.
“Nhớ kỹ thân phận của mình, ngươi là bà đồng, phải nhẫn tâm cứng rắn, không thể bị dăm ba câu nói của cái miệng ngọt ta mê hoặc.”
Mặt Yến Tam Hợp đỏ bừng.
Ai mê hoặc chứ?
Không có đâu nhé!
Lúc này, chỉ nghe cái miệng ngọt kêu: “Chu Thanh.”
Chu Thanh ở bên tường đợi rất lâu, nghe thấy Tam gia gọi, vội vàng che dù đi qua.
“Yến cô nương, người hỏi thăm Hạ tài nhân đã trở lại.”
Bầu không khí mập mờ dưới mái hiên bỗng tan biến hết.
Yến Tam Hợp nghiêm mặt: “Tìm hiểu được gì rồi?”
“Chia làm hai nhóm người, một nhóm đến chỗ quê cũ ở Sơn Đông, nhóm còn lại thì đi nhà ngoại ở Bắc địa.”
Chu Thanh: “Trùng dương năm Vĩnh Hòa, Hạ gia phủ Đăng Châu Sơn Đông gặp phải cướp bóc, trong nhà bị cướp sạch không còn gì, mười chín người không ai sống sót.”
Yến Tam Hợp nheo mắt lại: “Cướp kiểu gì?”
Chu Thanh: “Không hỏi thăm được.”
Yến Tam Hợp nhíu mày: “Vụ án lớn chết mười chín người, mà không có quan gia điều tra sao?”
“
Chu Thanh: “Có, nghe nói quan gia đến rất nhiều.”
Yến Tam Hợp: “Có kết quả không?”
Chu Thanh lắc đầu: “Đến bây giờ vẫn là một vụ án chưa giải quyết.”
Mười bảy năm trôi qua, vụ án lớn như vậy còn chưa phá, Yến Tam Hợp chợt im lặng.
“Yến Tam Hợp, có muốn nghe ý kiến của chỉ huy sứ ngũ thành ta về vụ án mạng này không?”
“Muốn.”
“Phỉ có phỉ đạo, bọn cướp bình thường chỉ cầu tài, không lấy mạng. Mà mấy thảm án diệt môn này, hoặc là kẻ thù, hoặc là…giết người diệt khẩu.”
Tạ Tri Phi rũ mắt, nói nhỏ: “Chuyện gì khiến mười chín người Hạ gia đều bị giết?”
Yến Tam Hợp ngẩng đầu, đụng phải ánh mắt hắn, trong mắt hai người đều có một sự sáng tỏ.
Yến Tam Hợp thu tầm mắt, lại hỏi: “Phía nhà ngoại Bắc địa thì sao, có điều tra được gì không?”
Chu Thanh: “Mẫu thân của Hạ Tài Nhân là Bạch thị, Bạch thị có một đường muội cách phòng, gả cho một gã thợ mộc họ Thẩm ở bản địa. Lúc Triệu vương xây phủ ở phía bắc, thợ mộc Thẩm làm cho phủ Triệu vương suốt ba năm.”
“Tạ đại nhân.” Yến Tam Hợp ngẩng đầu nhìn hắn: “Ta muốn nghe thử suy nghĩ của ngươi.”
Tạ Tri Phi có vài phần vi diệu: “Mặc dù đã đi lòng vòng, nhưng vẫn có liên quan đến Triệu vương phủ.”
“Nếu như…” Giọng Yến Tam Hợp vô cùng bình tĩnh: “Nếu có người lấy tính mạng của tộc Bạch thị, uy hiếp tộc Hạ thị uy hiếp Hạ tài nhân, thì ngươi nói xem nàng có ngoan ngoãn phạm tội hay không?”
Tạ Tri Phi: “Có.”
“Nếu Hạ Tài Nhân là đồng lõa thực sự của vu chú án, bởi vì là đồng lõa, cho nên mười chín người Hạ gia bị giết người diệt khẩu, một người cũng không để lại…”
Yến Tam Hợp như có điều suy nghĩ nói: “Vậy toàn bộ chuyện này.., có thể hoàn thành rồi chưa?”
Ngữ khí Tạ Tri Phi vô cùng kiên định.
“Có thể!”