Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi - Chương 685
- Nhà
- Tất cả truyện
- Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi
- Chương 685 - Lạc nhạn
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 685: Lạc nhạn
Tạ Tri Phi lại gần nhìn.
Chỉ thấy trong Lý Bất Ngôn có một miếng bạch ngọc mỏng, chỉ là mặt trên không khắc cá, mà là một con chim bay.
Miếng bạch ngọc ban đầu kia, Yến Tam Hợp có đưa cho Tạ Tri Phi xem, khi biết là đồ của tiền thái tử, nếu hắn không phải nể tình Đường Kiến Khê tặng, thì đã bắt Yến Tam Hợp ném đi rồi.
Đồ của tiền thái tử, sao có thể dính vào?
Hắn nhíu mày hỏi: “Mảnh trước đó đâu?”
“Đúng vậy, mảnh ban đầu đâu?”
Lý Bất Ngôn tìm trong túi thơm, không tìm được, lại gọi Thang Viên lại: “Thứ trong túi thơm này ngươi đã động vào sao?”
Thang Viên lắc đầu.
Nàng mấy ngày nay bận rộn chăm sóc tiểu thư, trong mắt nào còn thấy thứ nhỏ này.
Chuyện này rất lạ?
Lý Bất Ngôn khó hiểu nói: “Ai đã đổi bạch ngọc bên trong?”
Tiểu Bùi gia đoạt lấy Bạch Ngọc: “Ai da, kệ nó đi, chúng ta ngẩm xem tâm ma này nên giải tuyết sao đi.”
“Đưa đây!” Tạ Tri Phi đoạt lấy ngọc bội, đi vào trong phòng: “Yến Tam Hợp, ngọc bội này sao lại đổi rồi, con cá ban đầu đâu?”
Đồ của tiên thái tử, vừa không thể tùy tiện cầm, càng không thể tùy tiện vứt lung tung, nếu thế thì sẽ gây ra tai họa.
“……”
Yến Tam Hợp mở to mắt, không kịp phản ứng: “Cá gì?”
Tạ Tri Phi ngồi xuống bên giường, đặt ngọc bội trước mắt Yến Tam, đè nén hỏi: “Sao lại biến thành cái này? Con cá Đường Kiến Khê đưa cho ngươi đâu?”
“Ta không biết.” Yến Tam Hợp vẻ mặt mờ mịt: “Cái này ở đâu ra thế?”
“Ta phát hiện trong túi thơm.”
“Ai để bên trong?”
Tạ Tri Phi: “Hỏi ngươi đấy, ai để?”
Yến Tam Hợp nhìn khối bạch ngọc kia, như có điều suy nghĩ.
Túi thơm là Bất Ngôn làm, thứ bên trong rất ít khi được lấy ra, ngân phiếu là để dùng lúc khẩn cấp.
Ngày đó nàng ra ngoài, Thang Viên đã buộc túi thơm cho nàng.
Đoàn người đến phường Cẩm Tú, nàng bị ngất trong đình viện.
Sau đó tỉnh lại trong một gian phòng, thăm dò lẫn nhau với một nam nhân trung niên. Nam nhân trung niên đàn cho nàng nghe, sau đó nàng ngủ thiếp đi.
Tỉnh lại, nàng đang ở trên chiếc giường này.
Ai đặt nó vào?
Nam nhân trung niên kia sao?
Yến Tam Hợp từ từ vươn tay, nhận lấy ngọc bội, đặt ở trước mắt nhìn kỹ.
Một con chim dang cánh, điêu khắc rất sống động.
Tạ Tri Phi ghé mặt qua, lại cẩn thận nhìn vài lần: “Không giống chim, cánh chim không lớn như vậy, lại giống chim nhạn.”
Nhạn?
Cá?
Yến Tam Hợp nhìn chằm chằm nó, cả người chợt thất mát mẻ, nàng nghĩ tới một từ gọi: chim sa cá lặn!
“Tạ Tri Phi, ngươi giúp ta xem chất liệu và điêu công của ngọc này đi?”
Bởi vì cái gọi là “Quân tử khiêm tốn, dịu dàng như ngọc”, đệ tử thế gia rất thích đẹo ngọc bội trên người.
Tạ Tri Phi không chỉ đeo, mà còn hiểu sơ sơ.
“Chất liệu này…” Hô hấp của Tạ Tri Phi đột nhiên dồn dập: “Yến, Yến Tam Hợp, ngươi còn nhớ góc dưới bên phải của khối bạch ngọc kia hơi ố vàng không?”
“Ừ.”
“Ngươi nhìn lại góc trái bên dưới của miếng này.”
“Cũng có một chút ố vàng.”
Đồng tử Yến Tam Hợp trợn lớn, ngón tay nắm bạch ngọc hơi run rẩy: “Ý của ngươi là…”
“Chờ đã, để ta xem lại.” Tạ Tri Phi nhận lấy bạch ngọc từ trong tay nàng, đặt ở trước mắt lật qua lật lại nhìn.
Phía sau, Bùi Tiếu chặn cửa lại, chẳng dám thở mạnh nhìn bóng lưng Tạ Tri Phi.
Nếu bọn họ đi tới phía trước, chắc chắn có thể nhìn thấy sắc mặt Tạ Tri Phi lúc thì kinh ngạc, lúc thì sợ hãi.
Trải qua mấy phen biến sắc, Tạ Tri Phi chợt rùng mình.
“Yến Tam Hợp, khối bạch ngọc này và khối bạch ngọc kia, không chỉ làm từ một miếng ngọc, hơn nữa…”
Tạ Tri Phi chỉ vào đuôi nhạn: “Đao này lúc dùng đao, cố ý làm dài ra, đuôi còn hơi cong. Ta nhớ trên đuôi cá kia, cũng có một đao như vậy.”
Nói xong, Yến Tam Hợp chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm.
Chim sa ca lặn;
Từ một miếng ngọc;
Làm từ mọt thợ.
Vậy có nghĩa là, có nghĩa là…
Đây cũng là đồ của tiên thái tử!
Nàng nắm lấy tay Tạ Tri Phi: “Người, người ta bao ngươi tìm…”
“Không có tin tức.”
Tạ Tri Phi trở tay nắm bàn tay nhỏ bé của nàng, bàn tay nhỏ bé này thật lạnh, ủ thế nào cũng không ấm.
“Ai cũng nói chưa từng gặp người này, còn đang âm thầm điều tra.”
“Ý là gì?” Bùi Tiếu lại nhịn không được: “Các ngươi đừng nói cho ta biết, ngọc này là của tiên…”
“Câm miệng.” Tạ Tri Phi quay đầu cả giận nói: “Trong lòng hiểu là được.”
Bùi Tiếu cả kinh đến mức cằm cũng muốn rớt xuống, nhìn mắt Lý Bất Ngôn cũng muốn rớt xuống, trong lòng run sợ hỏi: “Yến, Yến Tam Hợp, ngày đó ngươi bị người ta đánh thuốc mê, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Gặp được người nào, nói cái gì, ai đánh người thành như thế?” Ngữ khí của Tạ Tri Phi cực kỳ nghiêm túc.
Hắn vốn muốn chờ Yến Tam Hợp đích thân nói, nhưng ngọc bội này xuất hiện, khiến cho hắn như lâm đại địch, ngũ quan đều trở nên sắc bén.
Yến Tam Hợp lập tức ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện này.
“Ta tỉnh lại, bị trói trong một gian phòng, gian phòng đó rất bình thường, bài trí cũng rất bình thường, cũng không có gì đặc biệt.
Trong phòng đốt mấy ngọn nến, rất nhanh đã có người đi vào.
Người nọ là người trên bức họa, ánh mắt của hắn khác với người thường, nó lõm xuống rất sâu, giống như mang huyết thông của dị tộc.”
Hắn nói tiếng địa phương, tốc độ nói không nhanh cũng không chậm.
Ta quan sát trên mặt hắn không có quá nhiều lệ khí, nên ta cũng không lòng vòng với hắn.
Nói vài câu, thì hắn nói bắt ta tới, chỉ là để ta nghe hắn đàn một khúc, nghe xong sẽ thả ta đi.”
“Điều này sao có thể?” Tiểu Bùi gia nhíu mày.
“Không sai, ta đã nghĩ điều này sao có thể? Nhưng hắn thật sự đàn cho ta một khúc.”
Tạ Tri Phi nghe mà kinh hãi: “Sau đó thì sao?”
“Nghe được một nửa, thì ta cực kỳ buồn ngủ, chưa bao giờ buồn ngủ đến thế, hai mí mắt ta căn bản chống đỡ không được, nên đã ngủ thiếp đi.”
Yến Tam Hợp: “Trong lúc ngủ, ta cảm giác đầu mình bị đánh mạnh một cái, rất đau, không kịp mở mắt, ta lại ngất đi.”
Tạ Tri Phi và Bùi Tiếu liếc nhau, chuyện này hơi nằm ngoài dự liệu của bọn họ.
Đúng rồi, trước khi đánh đàn hắn còn nói với ta, một tiếng lọt vào tai, vạn sự đều chẳng để tâm, kêu ta nghe thật cẩn thận.
Yến Tam Hợp từ từ khép mi mắt lại.
“Lúc ấy trong lòng sợ hãi, không phát hiện ra có gì không ổn, hôm nay tỉ mỉ nhớ lại, cảm thấy người này có gì đó rất kỳ lạ.”
Tại sao phải đánh đàn cho nàng nghe?
Hắn rốt cuộc đã chơi bài gì?
Vì sao nàng vừa nghe khúc nhạc này, đã nhịn không được mà muốn ngủ?
Có phải lúc mình ngủ, hắn đã đổi ngọc bội không?
Mục đích hắn đổi là gì?
Sao hắn có ngọc bội do tiền thái tử khắc?
Và…
Hắn, rốt cuộc là ai?
Đầu lại tiếp tục đau đớn, Yến Tam Hợp ấn huyệt Thái Dương, nhưng phát hiện tay đã bị nắm lại.
“Lại đau à?” Trong mắt người nọ toàn sự đau lòng.
Yến Tam Hợp nhìn ánh mắt Tạ Tri Phi, chợt nghĩ đến một vấn đề… Nếu quả thật là hắn đổi ngọc bội, vậy thì sao lúc hắn nhìn thấy miếng trong túi hương của mình, lại không đánh thức mình để hỏi ngọc bội từ đâu tới?
Vì sao còn ra tay nặng như vậy với nàng?