Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi - Chương 683
- Nhà
- Tất cả truyện
- Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi
- Chương 683 - Thoát hiểm
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 683: Thoát hiểm
Binh Mã ti ngũ thành, đèn đuốc sáng trưng.
Nghĩa nữ của Tạ đại nhân, nghĩa muội của lão đại mất tích, trong nha môn ngoại trừ mấy người giữ cửa thì những người khác đều đi tuần đêm tìm người.
Dù sao thì bình thường đều đối xử với họ rất tốt.
Mấy người ở lại thỉnh thoảng cũng ra ngoài xem coi huynh đệ có mang tin tốt về không.
Đến phiên Lục Cân ra ngoài xem, đã cách đó mấy trượng có một người đang nằm trên mặt đất.
Lục Cân chạy tới, đưa tay đẩy mái tóc đen bị máu thấm ướt của người nọ ra, ánh mắt chợt trợn lớn.
Đây, đây, đây không phải là nghĩa muội của lão đại sao?
Đã tới Binh Mã ti ngũ thành bọn họ vài lần rồi.
“Người đâu, mau lại đây đi… tìm được rồi… tìm được rồi…”
Mấy người trong nha môn nghe thấytiếng la, đồng loạt chạy ra nhìn, sau đó rối tung lên.
“Nhanh, nhanh đi tìm Tam gia và Tiểu Bùi gia.”
“Tìm tiểu Bùi gia vô dụng, phải đi cha của hắn.”
“Còn đứng ngây ra đó làm gì, còn không mang người vào…”
“Nhẹ một chút, trên đầu còn đang chảy máu!”
“Xong rồi, xong rồi, vết thương này không nhẹ!”
……
Đêm đông, lạnh lẽo dài dằng dặc.
Đổng Tiếu đẩy cửa thư phòng ra, chỉ thấy có một ám vệ đang quỳ trong phòng, Hán vương ngồi ở trong ghế thái sư, trên mặt đằng đằng sát khí.
“Vương gia, đã xảy ra chuyện gì?”
“Cái thùng cơm này, bị Chu Viễn Mặc phát hiện rồi.”
“Chẳng làm gì ra hồn.” Đổng Tiếu đi tới trước mặt ám vệ, lạnh lùng nói: “Đích thân ra ngoài lĩnh phạt đi, ta và vương gia có việc muốn nói.”
Ám vệ vội vàng lui ra ngoài.
Đổng Tiếu ngồi xuống bên cạnh Triệu Ngạn Tấn.
“Người đã thả, chẳng ép hỏi được gì, thái độ còn cực kỳ kiêu ngạo, không giống như nghĩa nữ Tạ Đạo Chi, mà giống như con gái ruột hắn ấy.”
Hắn cười gằn một tiếng: “Còn đụng đến cả Hoàng thái tôn, nói nàng và Hoàng thái tôn quan hệ không tầm thường, cảnh cáo ta cẩn thận vào.”
Người nào người nấy đều kiêu ngạo quá mức!
Triệu Ngạn Tấn cả giận nói: “Tiểu súc sinh kia tới cửa, căn bản không để bản vương vào mắt, còn nói muốn ta tự biết mình biết ta.”
Đổng Tiếu cau mày: “Hoàng thái tôn xưa nay tao nhã lịch sự, hiếm khi hành sự như vậy, chớ đừng nói chi là vì một nữ tử mà trở mặt với vương gia.”
Triệu Ngạn Tấn: “Yến Tam Hợp tám chín phần mười là nữ nhân hắn nuôi ở bên ngoài, lúc này đang nghiện.”
“Hèn gì chúng ta không tra được thân phận của nữ tử này.” Đổng Tiếu cười gằn: “Có vị Phật lớn Hoàng Thái Tôn che chở, dù là ngựa gầy Dương Châu, cũng có thể nói là nghĩa nữ của Tạ Đạo Chi.”
Bản thân Triệu Ngạn Tấn cũng từng làm chuyện này.
Có một số nữ nhân không đủ thể diện, chỉ có thể lén lút nuôi ở bên ngoài, nói với bên ngoài là nghĩa nữ ai đó nhận nuôi.
Nguyên nhân là để che dấu tai mắt người khác.
Bình thường loại nữ tử này thân phận đều rất thấp, không phải xuất thân thôn dã thì là xuất thân kỹ nữ, nói chuyện làm việc không quy củ.
Nhưng nam nhân đôi khi, lại rất thích ăn miếng này.
Tươi ngon mới lạ!
Điều này cũng có thể giải thích, vì sao Yến Tam Hợp cứ chạy ra ngoài, còn trà trộn trong đám nam nhân, hơn phân nửa là vì được tiểu súc sinh kia cưng chiều.
“Thật phí công.” Triệu Ngạn Tấn ảo não thở dài: “Còn gây ra một mớ chuyện tanh hôi.”
“Không uống phí công sức, ít nhất để Vương gia nhận rõ một chuyện.” Đổng Tiếu nhìn Triệu Ngạn Tấn: “Thái tử mềm yếu dễ lấn, Thái Tôn cũng không phải, người này vì một nữ tử đã dám trở mặt với Vương gia, nếu tương lai đắc thế, chỉ sợ…”
Triệu Ngạn Tấn vội vã gọi Đổng Tiếu trở về, chính là vì chuyện này.
Trên đời này, ngoại trừ cha ruột của hắn thì không có ai dám nói chuyện với hắn như vậy, tiểu súc sinh này trở mặt không nhận người thân,là một nhân vật đáng gờm.
Thực ra Triệu Ngạn Tấn vẫn luôn biết Hoàng thái tôn đáng gờm, nhưng nếu không thì với cái sự hèn nhát của Thái tử đã bị hắn đuổi xuống từ lâu rồi.
Nhưng người ghê gớm đến thế, Triệu Ngạn Tấn vẫn là lần đầu gặp, tương lai tiểu súc sinh này được thế, nắm quyền, thì hắn chỉ có một con đường chết.
“Vương gia, hoàng thái tôn dùng một Tạ Tri Phi, kéo Tạ gia, Chu gia lại, thậm chí cả Thẩm lão thái y…” Đổng Tiếu trầm giọng nói: “Chỉ một Chu gia, đã biến Vương gia thành hung tinh, thế cục hiện giờ cực kỳ bất ổn với Vương gia.”
Triệu Ngạn Tấn nghe hắn nói vậy, tóc gáy đều dựng thẳng lên.
Quả thực không ổn.
Bệ hạ đến giờ vẫn chưa nói rõ, trận chiến này rốt cuộc có cho hắn đi theo hay không.
Triều sự phân tranh, lòng người khó dò.
Ai có thể đảm bảo bệ hạ sẽ mãi mãi sủng hắn?
Đổng Tiếu tiến lên phía trước, nói nhỏ: “Vương gia, nên ra tay rồi.”
……
Sáng hôm sau, triều sớm.
Bệ hạ mới vừa ngồi vững vàng trên long ỷ, đại thần nội các Tạ Đạo Chi đã bước ra, dâng thư buộc tội Hán vương Triệu Ngạn Tấn kết đảng tại triều, kết giao thân thiết với mấy võ tướng trong kinh.
Quần thần vừa nghe, cúi đầu xuống, thầm nghĩ đại sự không tốt.
Cuộc đời bệ hạ hận nhất, là kết bè kết cánh, đây là điểm thứ nhất.
Thứ hai, con người Tạ Đạo Chi trước nay đều hành sự khiêm tốn, thà tủi thân mình cũng không đắc tội ai, hôm nay trước mặt văn võ bá quan hắn lại đừng ra dâng thư buộc tội, quả thực là mặt trời mọc từ phía tây.
Thứ ba, người hắn buộc tội là Hán vương, cũng có nghĩa là lão hồ ly chưa bao giờ đứng về phía nào, hiện giờ rõ ràng đã đứng về phía Thái tử.
Bệ hạ trên long ỷ ra lệnh cho thái giám nhận lấy tấu chương, không nói một lời rời đi.
Trong một đêm, trong kinh thành phong vân đột biến, bao nhiêu gia tộc quyền quý trong thành Tứ Cửu cả đêm khó ngủ.
Ngày thứ hai, triều sớm.
Ngự Sử đài tả đô Ngự Sử Viên Bình dâng thư, buộc tội Thái Tôn phẩm tính không đoan chính, trầm mê nữ sắc, không chỉ giấu hoa khôi giáo phường ở trong phủ, còn bố trí ngoại thất ở bên ngoài.
Viên Bình là người được Hán vương một tay đề bạt, trước khi Thái Tôn đại hôn buộc tội hắn trầm mê nữ sắc, dụng ý cực kỳ rõ ràng.
Ngày hôm đó, bệ hạ vẫn lệnh thái giám nhận lấy tấu chương, vẫn không nói một lời rời đi.
Ngày thứ ba, vẫn là triều sớm.
Số người nộp đơn buộc tội lên tới bảy người.
Trong đó có ba vị bình thường rất thân cận với Tạ Đạo Chi.
Bốn người kia, đều là người của Hán vương.
Bảy người này thậm chí còn ở trên triều đình, chỉ vào mũi mắng chửi nhau, hoàn toàn không khác gì mấy ả đàn bà đánh đá trong phố phường.
Một ngày này, bệ hạ giận tím mặt, đập chén trà trong tay trước mặt bá quan, nghênh ngang rời đi.
Tổng chỉ huy sứ Cẩm Y vệ, một khắc sau, được gọi tới ngự thư phòng.
Đối mặt với khuôn mặt lạnh lẽo của bệ hạ, Phùng Trường Tú thẳng thắn thừa nhận mọi chuyện.
“Bệ hạ, ba ngày trước, Cẩm Y Vệ nhận được báo án của Bùi Ngụ con trai Bùi Tiếu, nghĩa nữ của Tạ Đạo Chi mất tích giữa ban ngày ban mặt, Bùi Ngụ nói là do Hán Vương phủ ra tay.
Cùng ngày, phủ ti Nam Trấn Dương đại nhân cũng nhận được báo án của thế tử Hán Vương, nói hoàng thái tôn vu hãm phụ thân hắn bắt nghĩa nữ của Tạ Đạo Chi, xin Dương đại nhân trả lại sự trong sạch cho phụ thân hắn.
Lúc canh năm, nghĩa nữ Tạ đại nhân cả người đầy máu, bị người ném ở cửa Binh Mã Ti Ngũ Thành.”
Phùng Trường Tú lén giương mắt nhìn sắc mặt thiên tử.
“Tiền căn hậu quả của chuyện là như thế, nghĩa nữ của Tạ đại nhân bị thương nặng, đến nay vẫn chưa tỉnh lại. Thần suy đoán, chuyện trong triều gần đây có liên quan đến việc này.”
Sắc mặt lão hoàng đế tối lại.
“Rốt cuộc là ai làm, Cẩm Y Vệ các ngươi đã điều tra rõ chưa?”
Một hoàng thái tôn.
Một Hán vương.
Cẩm Y Vệ sao dám điều tra?
Phùng Trường Tú vội quỳ xuống đất: “Thần vô dụng, đến nay vẫn chưa tìm được hung thủ.”
Sắc mặt lão hoàng đế tối lại, im lặng hồi lâu, sâu xa thở dài:
“Vì một nữ tử, mà náo loạn như thế!”