Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi - Chương 681-682
Chương 681: Dụ Địch
Tạ Tri Phi và Bùi Tiếu không đi trước mà chờ ở trong xe ngựa của Thái Tôn.
Rèm vén lên, hai người mỗi người vươn một tay, kéo Triệu Diệc Thời lên.
Xe ngựa từ từ đi về phía trước.
Bùi Tiếu không kịp hỏi: “Thế nào?”
Triệu Diệc Thời liếc mắt: “Ta đoán chậm nhất là trời sáng, người sẽ trở về.”
Sắc mặt Tạ Tri Phi cứng lại.
Lúc này mới canh ba, đến hừng đông còn tận mấy canh giờ.
Mấy canh giờ này, nha đầu kia sẽ trải qua những gì?
Những người đó có đánh nàng hay không?
Có hay không…
Nghĩ tới đây, tim Tạ Tri Phi chợt đau đớn.
Qua nhiều năm như vậy, hắn âm thầm giúp Hoài Nhân xử lý các loại chuyện khó giải quyết, cũng gặp nhiều nguy hiểm, rất nhiều lần đều đi dạo ở quỷ môn quan.
Nhưng hắn chưa bao giờ sợ hãi.
Hôm nay Yến Tam Hợp bất ngờ gặp nạn, sự sợi hãi hắn chôn trong lòng lại lần nữa chạy ra.
Tạ Tri Phi hiểu rõ, nỗi sợ này thuộc về Trịnh Hoài Tả, thuộc về viện Hải Đường.
Dù đã trải qua bao nhiêu năm, dù tâm trí hắn thành thục thế nào, dù quyền lực trong tay hắn lớn bao nhiêu… Chỉ cần người đó xảy ra một chuyện nhỏ, thì nỗi sợ hãi này vẫn sẽ còn.
“Minh Đình… Thuốc trong áo.”
“Đệt!”
Đầu óc Tiểu Bùi gia muốn nổ tung, vừa định vươn tay thì đã bị một bàn tay vỗ nhẹ.
Triệu Diệc Thời vươn vào trong áo Tạ Tri Phi, lấy một bình sứ nhỏ đổ ra tay tay mình, rồi đặt trong tay hắn.
Bùi Tiếu vội vàng đi rót nước.
Tạ Tri Phi ngửa đầu, nhận lấy nước, nuốt thuốc vào.
“Sao rồi.” Bùi Tiếu lo lắng.
“Không chết được.”
Bốp…
Trên đùi bị đánh một cái.
Bùi Tiếu chỉ vào mũi hắn mắng: “Chó má, có gan ngươi nói lại lần nữa?”
“Tổ tông, ta sai rồi.” Tạ Tri Phi ôm ngực, nghiêm túc nói: “Khá hơn một chút rồi.”
Triệu Diệc Thời vỗ vỗ vai Tạ Tri Phi: “Không thể nào cứ phòng trộm mãi được, đây là lúc nên ra ngoài sáng rồi.”
Hơi thở Tạ Tri Phi còn rất yếu: “Hoài Nhân, ngươi nói đi.”
Triệu Diệc Thời: “Mặc kệ Yến Tam Hợp có chuyện gì hay không, tấu chương buộc tội Hán vương sáng mai chắc chắn sẽ phải đưa lên.”
Tạ Tri Phi gật đầu: “Được, ta lập tức về nhà một chuyến.”
“Ngoại trừ Tạ đại nhân, người của ta cũng sẽ đưa tấu chương buộc tội lên, dùng hung tinh làm văn chương.”
Triệu Diệc Thời nghiêng đầu: “Minh Đình, ngươi đi tìm Phùng Trường Tú, kêu hắn một mực nói rằng người bị Hán vương phủ bắt.”
Bùi Tiếu vừa nghe đã hiểu dụng ý của việc này.
Càng làm lớn chuyện, Yến Tam Hợp càng an toàn!
“Hôm nay ta nghỉ ở biệt viện.” Hai mắt Triệu Diệc Thời khẽ khép lại: “Nếu trời sáng còn không có tin tức của Yến Tam Hợp, ta sẽ vào cung trước để gặp bệ hạ.”
……
Xe ngựa rẽ qua mấy khúc cua, dừng lại ở đầu ngõ.
Thẩm Trùng lái xe quay đầu: “Tam gia, là bọn Chu Thanh.”
Tạ Tri Phi và Bùi Tiếu xuống xe.
Bùi Tiếu thấy Lý Bất Ngôn cũng ở đây, vội vàng đi tới: “Sao ngươi lại tới? Không phải bảo ngươi chờ trong nha môn sao?”
“Chờ ở đâu chả được?” Lý Bất Ngôn: “Tình hình thế nào rồi?”
Bùi Tiếu chỉ vào trong xe ngựa: “Hắn nói trước hừng đông sẽ có tin tức, nếu không có tin tức, sẽ vào cung diện thánh.”
Tạ Tri Phi đứng trước mặt Chu Viễn Chiêu: “Sao nhị ca cũng tới?”
“Đại ca sai ta tới, để ta nghe Tam gia sai khiến.” Chu Viễn Chiêu: “Còn nói mặc kệ dùng thủ đoạn gì, cứu Yến cô nương ra là quan trọng nhất.”
Tạ Tri Phi chỉ quan tâm một chuyện: “Đã đo được hung cát chưa?”
Chu Viễn Chiêu khó xử: “Huynh ấy nói Yến cô nương là cao nhân, không đoán ra được hung cát.”
Cao nhân cũng là người mà, sao có thể đoán không ra được?
Sắc mặt Tạ Tri Phi lại tái đi.
“Hung cát đoán không ra, vậy phương vị thì sao?” Lý Bất Ngôn vẻ mặt lo lắng:” Cũng đoán không ra sao?”
Chu Viễn Chiêu gật đầu.
Lý Bất Ngôn nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi lập tức dùng trận đòi mạng gì đó cho tên khốn kia chết đi.”
“Sau đó, có lý cũng thành vô lý!”
Người trong xe ngựa, chẳng biết lúc nào đã xuống xe, chậm rãi đi tới, đứng lại trước mặt Lý Bất Ngôn.
Ánh mắt của hắn không dịu dàng, thậm chí còn hơi lạnh lẽo.
Chu Viễn Chiêu vừa thấy là Hoàng thái tôn đến thì vội khom người hành lễ.
Triệu Diệc Thời khẽ gật đầu, ánh mắt vẫn dừng trên người Lý Bất Ngôn.
Lý Bất Ngôn bị hắn nhìn đến phiền, đang muốn nói chuyện, bị Bùi Tiếu túm lại: “Điện hạ, nàng sốt ruột nên mới thuận miệng phát ti3t thôi.”
“Cũng không được hành động thiếu suy nghĩ.” Cảm xúc ẩn sâu trong đáy mắt Triệu Hoài Nhân, hắn bỏ lại một câu, rồi xoay người rời đi.
Tiểu Bùi gia vừa nhìn bóng lưng Triệu Hoài Nhân, đã biết hắn đang tức giận, khẽ trừng Lý Bất Ngôn: “Sau này nói chuyện cẩn thận vào.”
Lý Bất Ngôn tức giận: “Cho phép người xấu sử dụng âm chiêu, không cho phép người tốt làm chuyện xấu?”
Tiểu Bùi gia: “Ngươi…”
“Ta gì mà ta?”
Lý Bất Ngôn: “Người tuân thủ quy củ đều chết sớm, người không tuân thủ quy củ, không chỉ sống tốt mà còn sống thọ và chết trong nhà!”
Sắc mặt Chu Viễn Chiêu chợt khó xử.
“Bớt nói hai câu đi.” Tạ Tri Phi ôm ngực, nhỏ giọng nói: “Minh Đình, ngươi mang theo Lý Bất Ngôn đến Cẩm Y Vệ báo án. Chu Thanh, ngươi sắp xếp đi, người của ngũ thành sẽ tuần tra đến hừng đông. Chu nhị ca, ngươi đi theo ta.”
……
Chu phủ.
Bí cảnh.
Chu Viễn Mặc chắp tay sau lưng đứng trong đình viện, vẻ mặt đầy tâm sự.
Lúc này, lão tam Chu Viễn Hạo chạy như bay vào, ghé bên tai Chu Viễn Mặc nói nhỏ vài câu, Chu Viễn Mặc cả kinh liên tục lui về phía sau mấy bước.
“Sao có thể như vậy?”
Chu Viễn Hạo lắc đầu, tỏ vẻ không biết, lập tức lại hỏi: “Ca, phải làm sao bây giờ?”
Chu Viễn Mặc khoát tay, uể oải nói: “Muộn rồi, ngươi đi ngủ trước đi, chuyện này ngày mai hãy nói.”
“Ca, không kịp nữa đâu!”
“Không kịp cũng phải đợi hừng đông.” Chu Viễn Mặc giận dữ quát: “Cũng phải cho ta có thời gian suy nghĩ chứ.”
Chu Viễn Hạo không nói thêm nữa, đi một bước quay đầu ba bước.
Chu Viễn Mặc thấy hắn đi xa, thì đi tới đi lui trong viện, vẻ mặt đầy phiền não.
Chợt, bước chân hắn khựng lại, con ngươi trợn lớn, ngã thẳng tắp xuống đất.
Trên nóc nhà cách đó không xa, ám vệ của phủ Hán vương bị dọa chợt hoảng sợ.
Đợi một hồi, không thấy người trên mặt đất có động tĩnh, nghĩ thầm không phải xảy ra chuyện gì chứ?
Cũng là tài cao gan lớn.
Ám vệ kia ỷ vào công phu tốt, lại thấy xung quanh không có ai, bèn lặng lẽ đáp xuống, đi lên trước.
Ánh đèn trong phòng chiếu nghiêng, vừa khéo chiếu lên mặt Chu Viễn Mặc.
Chỉ thấy hai mắt hắn nhắm chặt, sắc mặt xanh mét, môi trắng bệch, nằm bất động trên mặt đất.
Ám Vệ ngồi xổm xuống, đưa tay dò xét hơi thở của Chu Viễn Mặc.
Không ngờ, Chu Viễn Mặc đột nhiên mở to mắt, bắt lấy chân hắn: “Ai?”
Ám Vệ chấn động nhảy dựng lên, xoay người biến mất không còn tung ảnh.
Lúc này, Chu Viễn Hạo vốn đã trở về phòng ngủ chợt từ chỗ tối đi ra, kéo Chu Viễn Mặc dậy: “Đại ca, thế nào rồi?”
“Thành công rồi!
Chu Viễn Mặc xua tay lão tam, đi vào nhà chính, đầu tiên là bái tổ sư phụ vài cái, sau đó đi vào thư phòng, vỗ lòng bàn tay lên giấy.
Một tấm bùa thình lình xuất hiện ở trên giấy.
Chu Viễn Hạo đi theo vào, vừa nhìn tấm bùa kia thì thở phào nhẹ nhõm.
Quả nhiên đã thành công.
Lúc này đại ca cầm chân gã áo đen, đã đặt bùa vào chân hắn.
Hai huynh đệ liếc nhau.
Tiếp theo, chờ xem gã đó đi đến đâu nữa thôi.
Chương 682: Phe cánh
Tạ phủ.
Tạ Nhi Lập chờ ở góc cửa, lòng nóng như lửa đốt.
Nửa canh giờ trước, lão tam đưa thư trở về, nói Yến Tam Hợp đột nhiên biến mất, liên tưởng đến chuyện Yến Tam Hợp đang điều tra, hắn cảm thấy trời như sắp sập xuống.
“Về rồi, về rồi, Tam gia đã trở lại.”
Bên ngoài góc cửa, mắt Tạ Tiểu Hoa sáng lên, từ xa đã thấy có xe ngựa chạy nhanh tới, vội thò đầu vào nói: “Đại gia, lão nô đi nghênh đón.”
“Nhanh đi!”
Vừa nghênh đón, mới phát hiện ngoại trừ Tam gia, còn có một Chu phủ Nhị gia cũng đi theo tới.
Tạ Tiểu Hoa vừa định hành lễ với Chu nhị gia thì bị Tạ Tri Phi nắm lấy miếng thịt mềm sau gáy: “Ca ca đâu?”
“Đại gia đang ở trong cửa, cũng chờ ngài nửa ngày rồi, sắc mặt Tam gia sao lại khó coi thế, không khỏe ở đâu sao?”
“Mấy ngày không gặp Tiểu Hoa nhà ta, trong lòng không thoải mái ấy mà.”
Tạ Tri Phi bước nhanh lên bậc thang, gần như nhảy qua ngưỡng cửa, ngẩng đầu lên, nhìn thấy đại ca nhà mình, vội vàng nói: “Ca, tám chín phần mười là Hán vương làm, điện hạ bảo cha ngày mai viết một quyển sở, việc này huynh nói với cha là thỏa đáng nhất.”
Ánh mắt Tạ Lập dừng ở trên người Chu Viễn Chiêu.
Chu Viễn Chiêu gật đầu với hắn: “Chuyện quan trọng, để ta giúp Tam gia một tay.”
Tạ Nhi Lập tức đưa đầu về phía trước, che miệng nói: “Được rồi, sao lại…”
“Bị theo dõi.” Tạ Tri Phi ăn ngay nói thật.
“Vậy…” Chân Tạ Nhi Lập mềm nhũn, vội vàng đỡ lấy tường nói: “Chuyện đó…”
Tạ Tri Phi biến sắc.
“Đại sự không ổn.”
Bọn họ vội vã đi tìm Yến Tam Hợp, lại quên mất Thẩm gia.
Thẩm Viêm Đức bị Thẩm lão thái y gạt, hỏi gì cũng nói không biết, nhưng trong lòng Thẩm lão thái y có tính toán, lỡ như Hán vương người tìm được hắn, lão già này có thể nào vì con trai…
Nghĩ tiếp.
Hắn không dám.
Nếu nói ra việc này, Thẩm gia cũng sẽ gặp xui xẻo, hơn nữa còn xui xẻo hơn bọn họ.
Tạ Tri Phi hòa hoãn: “Chuyện đó bọn họ không tra ra được.”
Tạ Nhi Lập vẫn không yên tâm: “Yến cô nương đâu, có thể bị bọn họ ép…”
“Không thể.” Tạ Tri Phi lập tức kết luận.
“Lão Tam, đệ có chắc…”
“Đại ca.” Ánh mắt Tạ Tri Phi cực kỳ lạnh lẽo: “Đệ cùng hy vọng nàng ấy sẽ khai, như thế có thể bớt chịu khổ một chút.”
Một câu nói khiến tất cả mọi người im lặng.
“Ừ.”
Một tiểu cô nương trong sạch rơi vào trong tay đám người kia, sẽ phải trải qua những gì, ai có thể cam đoan đây.
Nói chung, vẫn là họ làm liên lụy nàng.
Tạ Nhi Lập hít sâu một hơi: “Lão Tam, đệ đừng sốt ruột, ta đến thư phòng phụ thân đây.”
Ngực Chu Viễn Chiêu phập phồng vài cái, cũng bất chấp tất cả: “Thật ra Lý cô nương nói đúng, nhưng không phải giết hắn, mà có thể nhắm vào con trai hắn.”
Thế đạo này, người tuân thủ quy củ thì mới chơi theo quy củ.
Đối với người không tuân thủ quy củ, thì nên tàn nhẫn vào!
Không đợi Tạ Tri Phi lên tiếng, Chu Viễn Chiêu lại nói: “Tam gia, việc này giao cho ta làm, tìm cho ta một tòa nhà yên tĩnh là được.”
Cái gì gọi là buồn ngủ gặp gối đầu?
Chính là đây!
Tạ Tri Phi mang Chu Viễn Chiêu theo bên cạnh, là đã thầm tính toán đến điều này, không động đến Hán vương được, thì ta động đến con trai ông ta!
“Tạ Tiểu Hoa, đưa Chu nhị gia đến viện của ta.”
Tạ Tiểu Hoa vừa định trả lời, thì đã thấy sắc mặt Tam gia hơi đổi: “Đầu hẻm có người tới.”
“Chẳng ai ngờ, đó lại là tam gia của Chu phủ.”
Chu Viễn Hạo nhảy xuống xe ngựa, lo lắng vọt vào Tạ gia, vừa thấy tất cả mọi người ở đây, vội vàng vẫy vẫy tay, ý bảo bọn họ lại gần một chút.
Mấy cái đầu tiến lại gần.
Chu Viễn Hạo thở hổn hển mấy hơi rồi nói nhỏ: “Tam gia, tìm được đại khái phương vị ngọn nguồn rồi.”
“Ở đâu?”
“Ở góc đông nam của nhà chúng ta.”
Góc đông nam Chu gia, là Cung Trọng Hoa.
Nói cách khác, Hán vương vẫn luôn âm thầm giám thị Chu gia.
Tạ Tri Phi: “Dùng cách gì?”
Chu Viễn Hạo: “Tam gia đừng hỏi nữa, âm chiêu.”
Tạ Tri Phi cười gằn một tiếng: ” m chiêu rất tốt.”
Chu Viễn Hạo: “Đã tìm được Yến cô nương chưa?”
Tạ Tri Phi: “Tạm thời vẫn chưa.”
“Vậy… ta không giúp được gì nhiều.” Chu Viễn Hạo khó xử: “Vì đề phòng những người áo đen kia lại đến, đại ca đã bố trí trận trong phủ, sức khỏe huynh ấy không tốt, ta phải trở về giúp đỡ.”
Tạ Tri Phi: “Lão tổng quản thế nào rồi?”
Chu Viễn Hạo lắc đầu.
Tạ Tri Phi vỗ vỗ vai hắn: “Mau đi đi.”
Chu Viễn Hạo chẳng kịp thở một hơi đã vội vàng đi.
Lúc này, tiếng mõ canh bốn chợt vang lên.
Tạ Tri Phi: “Đại ca, Chu nhị ca, mọi người mau hành động đi, đừng trì hoãn.”
……
Trong thư phòng.
Tạ Đạo Chi nghe xong lời trưởng tử, nửa ngày không nói gì.
Thời gian trôi qua.
Tạ Nhi Lập nhìn đồng hồ cát trên Đa Bảo Các, trầm ổn nói: “Cha, lão Tam đã đi theo điện hạ đến Hán vương phủ rồi, lập trường Tạ gia chúng ta cũng nên rõ ràng, không cần phải che giấu nữa.”
Tạ Đạo Chi ngẩng đầu nhìn con trai.
Tạ Nhi Lập nói tiếp: “Luận công, thái tử là chính thống, chúng ta đứng ở phía chính thống, không thẹn với lương tâm và chính nghĩa. Luận tư, Yến Tam Hợp là nghĩa nữ của cha, vuốt mặt phải nể mũi, hắn động vào Yến Tam Hợp, là không để cha và Tạ gia chúng ta vào mắt. Lúc này chúng ta nếu còn sợ hãi rụt rè, nhìn trước ngó sau, chỉ sợ không chỉ khiến Yến Tam Hợp thất vọng, mà cũng khiến Thái tôn thất vọng.”
Tạ Đạo Chi không gật đầu, cũng không lắc đầu, hỏi lại một câu: “Thời cuộc thế nào?”
“Thời cuộc cũng đến lúc phải nghiêng về một phía rồi, bệ hạ tuổi tác đã lớn.” Tạ Nhi Lập tức đè nén, nói: “Có một chuyện, phụ thân còn chưa biết, lần này ngự giá thân chinh, Hán vương tuyệt sẽ không đi theo.”
Tạ Đạo Chi: “Vì sao?”
Tạ Nhi Lập: “Khâm Thiên Giám tính hung cát, hắn là hung tinh.”
Sự do dự cuối cũng đã vứt đi.
Tạ Đạo Chi đứng dậy đi tới trước cửa sổ, đẩy cửa sổ ra đón gió lạnh, nói: “Ngươi bảo lão tam truyền tin cho điện hạ, xin hắn hãy an tâm.”
“Vâng.”
“Chạng vạng ngày mai, bảo Tạ tổng quản chuẩn bị một bàn rượu và thức ăn, ta muốn mời mấy người bạn tới nhà uống vài chén.”
Tạ Nhi Lập vừa nghe lời này, đã biết phụ thân là người liên lạc, cùng đứng ra ủng hộ thái tử.
“Phụ thân, yến tiệc này con sẽ đích thân chuẩn bị.”
……
Ngõ Thiên Thu.
Ám vệ gõ cửa, Đổng Tiếu mở cửa hỏi: “Chuyện gì?”
“Vương gia bảo ngài nhanh cạy thông tin rồi nhanh thả người, sau đó về vương phủ, Vương gia tìm ngài có việc.”
Đổng Tiếu chỉ vào vết máu trên mặt đất: “Không cạy được gì, miệng còn chặt hơn hến.”
“Vậy… thả người ra đi.”
Đổng Tiếu nghiêm mặt không nói lời nào, dường như rất không cam lòng không công như vậy.
Ám vệ đang muốn khuyên vài câu, thì đã thấy hắn bỗng nhiên xoay người đi vào trong phòng, khom lưng nhặt thùng gỗ trên mặt đất lên, đập vào đầu Yến Tam Hợp một cái.
Máu chảy từ đầu Yến Tam Hợp xuống, rời xuống đất thành một vũng.
Ám vệ thầm kinh hãi, sư gia lần này có phải quá độc ác hay không, Tạ Đạo Chi…
“Ném ngươi ra ngoài đường cái.”
Đổng Tiếu ném thùng gỗ, chắp tay sau lưng đi ra ngoài.
Ám vệ vừa thấy máu chảy, vội vàng khiêng người lên, chạy như bay lên tường viện.
Thầm nghĩ đừng ném trên đường cái, lỡ như có chuyện không hay xảy ra, Vương gia lại trách tội xuống…
Vậy ném trước Binh mã ti Ngũ thành đi…