Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi - Chương 678
- Nhà
- Tất cả truyện
- Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi
- Chương 678 - To gan
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 678: To gan
Thành Tứ Cửu chia làm nội thành và ngoại thành.
Nội thành có chín cửa thành, bốn góc lầu, ba cửa nước.
Giữa gác chuông và lầu trống, có một ngõ nhỏ tên là ngõ Thiên Thu.
Cuối ngõ có một ngôi nhà.
Khác với những tòa nhà khác, trên cánh cửa của tòa nhà này không có bảng tên, thoạt nhìn còn tưởng rằng là ngoại thất của quan to quý nhân nào đó.
Viện ở chỗ sâu nhất tòa nhà đang sáng đèn.
Đêm tối nặng nề.
Đổng Tiếu đi vào sân, hai ám vệ áo đen ra nghênh đón.
Ám vệ cao lớn ôm quyền: “Đổng sư gia, người đang ở bên trong.”
Đổng Tiếu thuận miệng hỏi: “Dáng vẻ thế nào?”
“Sư gia nhìn sẽ biết.”
Ám vệ vẫn nhịn không được, đánh giá một câu: “Cũng không thấy tuyệt sắc lắm.”
Đổng Tiếu chắp tay sau lưng đi vào nhà chính.
Chính giữa phòng đặt một cái ghế, thiếu nữ áo trắng đang bị trói cùng với ghế, cúi đầu xuống.
Nhìn dáng người mong manh này, quả thực không đẹp lắm.
Đổng Tiếu bước lên nâng mặt thiếu nữ, đồng tử hắn co rụt lại, trái tim không ngừng run lên.
“Sư gia cảm thấy thế nào?”
Đổng Tiếu nhìn qua gương mặt này, sau đó dùng ngữ khí như bình thường, cười gằn nói:
“Canh trong nước nhạt, dung mạo bình thường.”
Hắn buông tay, từ từ xoay người lại nói: “Một người đi báo tin cho Vương gia, người kia ở ngoài viện trông coi.”
“Vâng.”
“Chờ đã, khi nào thì nàng ta có thể tỉnh lại?”
“Thuốc mê còn tác dụng tầm một chén trà, nếu ngài chờ không kịp, có thể dùng nước giội tỉnh nàng.”
Đổng Tiếu: “Đi lấy thùng nước giếng.”
Nhóm ám vệ xoay người đi ra ngoài, lúc vào trong sân, hai người mỗi người đi một ngả.
Một người trong đó đến bên giếng múc một thùng nước, xách vào trong phòng.
“Đi đi.” Đổng Tiếu: “Nhớ đóng cửa này và cổng viện bên ngoài lại.”
“Vâng!”
Cửa đóng lại.
Đổng Tiếu đứng bất động tại chỗ, đợi đến khi tiếng cửa viện đóng lại truyền tới, mới xoay người.
Tầm mắt của hắn không tập trung mà lan man ở đâu đó.
Khi hoàn hồn, tầm mắt hắn mới dần dần tụ lại một chỗ, trở nên sâu thẳm mà tàn nhẫn.
Đổng Tiếu nhấc thùng nước lên, hắt mạnh qua.
Thiếu nữ giật mình.
Yến Tam Hợp tỉnh lại, mở to mắt, phát hiện trước mắt mơ hồ, nước đang chảy xuống từ trên tóc.
“Đây là đâu?”
Nàng không phải đang ở phường Cẩm Tú may áo quần mới sao?
Đầu óc hơi mờ mịt.
Đầu vừa nặng vừa đau, huyệt Thái Dương giật giật, Yến Tam Hợp muốn đưa tay xoa huyệt Thái Dương, nhưng vừa duỗi ra mới phát hiện, mình đã bị trói.
Lúc này, chợt nghe thấy tiếng thở bên tai.
Yến Tam Hợp ngẩng phắt đầu, phát hiện trước mặt hình như có một bóng người đang đứng, nhưng lại lờ mờ không nhìn rõ.
Nàng lắc lắc đầu, đồng thời chớp mắt vài cái.
Tầm mắt cuối cùng cũng trở nên rõ ràng.
Là một nam nhân trung niên.
Nam tử mặc một bộ áo bào đen, hai tay chắp phía sau, tóc mai búi lại, dùng một cây trâm ngọc xỏ qua.
Lại nhìn mặt người này.
Mặt không béo không gầy, bảo dưỡng rất tốt, ngũ quan cũng không tệ, chỉ là hốc mắt lõm xuống rất sâu, nhìn không giống với người bình thường.
Nhớ ra rồi.
Nàng vốn đang suy nghĩ chuyện trong đình viện của phường Cẩm Tú, lúc nghĩ đến xuất thần thì chóp mũi bỗng nhiên ngửi thấy một mùi, sau đó đã mất đi tri giác.
“Ta có thù với ngươi sao?” Nàng hỏi.
Đồng tử nam nhân không nhúc nhích nhìn nàng, lắc đầu một cái.
“Có oán?”
“Vẫn lắc đầu.”
Yến Tam Hợp từ từ thở ra một hơi: “Nếu không oán không thù, tại sao lại bắt ta?”
Nam nhân bước lên trước vài bước.
Yến Tam Hợp đề phòng, dồn dập nói: “Ngươi là ai? Ai phái tới? Bắt ta làm gì?”
Nam nhân đột nhiên cười gằn: “Cô nương nhỏ à, lá gan của ngươi làm gì thế?”
Lời này, giống như phía chân trời nổi sẩm, xé đầu óc đang hỗn loạn của Yến Tam Hợp.
Hôm nay nàng ra ngoài là đột nhiên nổi hứng, đến Tạ Tri Phi và Bùi Tiếu cũng không biết.
Lễ mừng năm mới, người đến phường tơ lụa rất nhiều, trước cửa hàng đỗ đầy xe ngựa, tiểu nhị và tú nương bận rộn chân không chạm đất.
Nàng đứng ở trong đình viện, bên cạnh thỉnh thoảng có một hai tiểu nhị đi lại.
Có thể đánh thuốc mê cho nàng giữa ban ngày ban mặt, lại lặng lẽ đưa nàng đi.
Bởi vậy có thể thấy được, có người vẫn luôn âm thầm theo dõi nàng, chỉ chực thời gian để bắt, hơn nữa thân thủ còn khá tốt.
Màn này rất quen, một tháng trước, ở cửa biệt viện từng xuất hiện rồi, người bị nhắm vào là Tạ Tri Phi và Bùi Tiếu.
Nàng lúc ấy còn nhắc nhở bọn họ thân phận đã bại lộ, phải cẩn thận.
Người hứng thú với thân phận hai người này, chỉ có một.
Suy nghĩ cẩn thận, Yến Tam Hợp trừng hắn: “Lá gan của ngươi làm từ cái gì thế? Biết ta là ai không?”
Biểu cảm trên mặt nam nhân, cuối cùng cũng thay đổi, nhìn về phía Yến Tam Hợp.
“Ngươi, là, ai?” Hắn nói ba chữ rất chậm.
Yến Tam Hợp đón ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của hắn, khàn giọng nói: “Ta là nghĩa nữ của Tạ Đạo Chi.”
Hắn cười gằn: “Tạ Đạo Chi lấy đâu ra nghĩa nữ?”
Yến Tam Hợp hỏi lại: “Nếu ta không phải nghĩa nữ của Tạ Đạo Chi, các ngươi phí nhiều công sức như vậy bắt ta làm gì?”
Hắn bị hỏi đến nghẹn họng.
“Không sợ nghĩa phụ ta tìm đến chủ tử ngươi sao?” Yến Tam Hợp hơi thương xót nhìn hắn: “Dưới chân thiên tử, vẫn còn chút vương pháp, đừng để rước họa vào người.”
Đổng Tiếu phì cười, vui vẻ.
Một tiểu nha đầu, bị trói gô lại, không lo lắng tình cảnh và sống chết của mình lại còn lên tiếng uy hiếp hắn?
Hiếm lạ!
“Ngươi nói xem, chủ tử ta là ai?” Hắn cười nói.
“Gần đây ta và Tạ Thừa Vũ, Bùi Minh Đình rất thân thiết.” Nàng cố ý nói tự của hai người, làm ra vẻ vô cùng thân thiết với bọn họ: “Nữ tử nội trạch như ta không có kẻ thù, nghĩ tới nghĩ lui, kẻ thù hẳn là của hai người bọn họ.”
“Hay cho một nữ tử nội trạch!” Đổng Tiếu thốt lên.
Nhưng vừa nói xong, hắn chợt cảm thấy có gì không đúng lắm… điều này chẳng khác nào thừa nhận, nhất cử nhất động của nàng họ đều biết rõ như lòng bàn tay.
Quả nhiên, có người vẫn luôn âm thầm theo dõi nàng.
Bắt đầu theo dõi từ khi nào? Được bao lâu rồi?
Nàng ra vào Chu gia nhiều như thế, xem ra Chu gia cũng tránh không thoát.
Suy đoán đến đây, Yến Tam Hợp cuối cùng cũng hiểu được vì sao mình lại gặp phải chuyện này.
Chu Viễn Mặc dâng thư nói Hán Vương là hung tinh của trận chiến đầu xuân với Thát Đát; Hán Vương há chịu nhận mệnh, tất nhiên là muốn phản kích, phản kích tốt nhất chính là chứng minh Chu Viễn Mặc cùng đảng với thái tử và thái tôn.
Còn “Nữ tử nội trạch” như mình, đã lọt vào tầm mắt của Hán vương.
Lúc này, bọn họ phát hiện “Nữ tử nội trạch”, không chỉ không ở trong nội trạch, còn thường xuyên chạy ra ngoài, vì thế lại thấy nghĩ ngờ về thân phận của mình.
Hơn nữa theo dõi lâu ngày, họ cũng không thể tìm được chứng cứ mấu chốt, nên bắt nàng tới muốn cạy miệng nàng.
Toàn bộ đã khớp!
Yến Tam Hợp đưa ra kết luận này, cố tỏ ra nghênh ngang, để mình thoạt mình chẳng có chút sợ hãi.
“Chuyện ta có thể đoán được, Tạ gia cũng có thể đoán được. Vị huynh đài này, cho ta nhắc nhở ngươi một chút, ngươi còn thời gian một buổi tối để khắc phục hậu quả cho chủ tử ngươi, nếu không trong buổi triều sớm ngày mai…”
Nàng không nói tiếp nữa, những lời này là đủ rồi.
Nghĩa nữ của đại thân Nội các; sau lưng Tạ Thừa Vũ, Bùi Minh Đình là Hoàng thái tôn.
Chủ tử ngươi chẳng thể trêu vào ai.
Trừ phi hắn muốn cá chết lưới rách!