Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi - Chương 677
- Nhà
- Tất cả truyện
- Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi
- Chương 677 - Thừa nhận
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 677: Thừa Nhận
Trong xe ngựa.
Tạ Tri Phi và Bùi Tiếu ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, trong mắt tràn đầy khó xử?
Cầu Hoài Nhân?
Không cần phải nói, hắn chắc chắn sẽ giúp đỡ.
Nhưng có nên nói chân tướng chuyện này cho hắn biết hay không?
Nói ra, có nghĩa là vụ án vu chú của tiên thái tử cũng giấu không được.
Muốn giấu… thì nên giấu thế nào?
Đến nước này, Tạ Tri Phi không còn thời gian phân tích lợi hại, quyết đoán nói: “Minh Đình, trong lòng ngươi nghĩ thế nào trong lòng ta nghĩ thế nào, một hai ba, chúng ta cùng nói.”
Bùi Tiếu cũng thống khoái: “Được!”
Tạ Tri Phi vươn một ngón tay, hai ngón tay, ngón tay thứ ba vươn ra, hai người trăm miệng một lời.
“Nói!”
“Nói!”. truyện đam mỹ
Dứt lời, hai người đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
Sao lại nói?
Bởi vì Yến Tam Hợp bây giờ đang ở đâu, gặp phải chuyện gì đều là ẩn sổ, muốn bảo vệ nàng bình an, chỉ có thể dựa vào Hoài Nhân.
Hoài Nhân là hoàng thái tôn.
Hắn tuy rằng nhỏ hơn Hán vương một bậc, nhưng lời nói tuyệt đối có phân lượng, hơn nữa còn có tác dụng chấn nhiếp, có thể khiến cho Hán vương suy nghĩ đến hậu quả trước khi động vào Yến Tam Hợp.
Ngoài ra chỉ hắn mới có tư cách ngồi xuống đàm phán với Hán vương.
Đây là một nguyên nhân, cũng là nguyên nhân quan trọng nhất.
Nguyên nhân thứ hai…
Ba người bọn họ từ nhỏ đến lớn đều là huynh đệ tốt, chưa bao giờ giấu nhau chuyện gì.
Tâm ma hai lần trước gạt hắn, Tạ Tri Phi và Bùi Tiếu đã rất áy náy, cứ cảm thấy đã phản bội Triệu Hoài Nhân.
Mà chuyện này, lại không thế giấu được như hai chuyện trước.
Thay vì chờ Hoài Nhân đến hỏi, không bằng hai người bọn họ dứt khoát nói rõ ngọn ngành.
Nguyên nhân thứ ba…
Đương kim bệ hạ là người thắp hương, nhìn khắp thiên hạ, ngoại trừ Hán vương, Hoài Nhân là người bệ hạ coi trọng nhất.
Nếu hắn ra mặt, tìm đúng thời cơ, nói không chừng Chu gia còn có một tia hy vọng.
Trong lúc im lặng, Tạ Tri Phi khẽ nhíu mày: “Minh Đình à, chúng ta tìm đường sống trong cõi chết rồi mới có thể sống.”
Bùi Tiếu biết rõ lời này là có ý gì, lại kiên định gật đầu một cái:
“Không cần lo lắng, ta tin tưởng thái độ làm người của Hoài Nhân.”
……
Khi Triệu Diệc Thời bước lên thuyền, đã đã phát hiện rất nhiều điểm kỳ lạ.
Đầu tiên: Người lái thuyền là Đinh Nhất;
Tiếp theo: dĩ nhiên không có Mai Nương.
Cuối cùng: Tạ Thừa Vũ và Bùi Minh Đình không ngồi trong khoang thuyền chờ hắn như thường ngày, mà đứng trên boong tàu, vẻ mặt hai người đều rất nặng nề.
Lại nghĩ, trời vừa mới chập tối.
Hắn đi lên phía trước: “Nói đi, đã xảy ra chuyện gì?”
Tạ Tri Phi: “Vào khoang rồi nói.”
Bùi Tiếu ở bên cạnh gật gật đầu.
Đi vào khoang thuyền, Tạ Tri Phi đích thân pha trà.
Ba chén trà nóng bưng lên, Bùi Tiếu cắn răng, sảng khoái mở miệng kể.
Câu chuyện rất dài, từ chuyện quan tài Chu Toàn Cửu nứt, đến vầng trăng máu, đến quạ đen trong âm giới. Từ quạ đen trong âm giới, đến giếng Đào hoa, đinh đòi mạng, nói đến hai gã sai vặt Thiên Thị, Thái Vi…
Từ hai gã sai vặt, lại nói đến vu chú án, nói đến Thẩm gia, Thẩm Đỗ Nhược… Cuối cùng mới nói Thẩm Viêm Đức bị ám sát, và Yến Tam Hợp hôm nay đột nhiên mất tích.
Triệu Diệc Thời vốn còn rất bình tĩnh, lúc nghe đến vụ án vu chú thì huyết sắc trên mặt chẳng còn gì, hô hấp cũng trở nên nặng nề.
Bùi Tiếu nói xong một chữ cuối cùng, mặt của hắn đã tái nhợt như tờ giấy, hai mắt chứa đầy sự hoảng sợ trước nay chưa từng có.
Từ xưa đến nay, có một số việc chắc chắn phải bị lấp lại đậy kín như lông hồ ly đỏ dưới đáy giếng kia.
Nhưng thứ cái nắp che đi là chân tướng, không che được lòng người, huống chi miệng người, vốn là thứ không đáng tin cậy nhất trên đời này.
Cho nên trong lòng Triệu Diệc Thời hiểu rất rõ, thủ đoạn thượng vị của hoàng tổ phụ năm đó chắc chắn không quang minh lỗi lạc.
Nhưng chuyện này người khác có thể nói có thể bàn, còn hoàng thái tôn hắn chỉ cần nghĩ thôi đã là bất kính với hoàng tổ phụ rồi.
Thứ nhất, bọn họ là ông cháu, huyết mạch tương liên.
Thứ hai, không có thủ đoạn của hoàng tổ phụ năm đó thì sao có cuộc đời sáng lạn của hắn như bây giờ.
Nhưng hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, có một ngày cái nắp trên giếng này đột nhiên không đậy được, mà sắp bị mở ra.
Trong những người vén nó lên, còn có hai huynh đệ tốt của hắn.
“Lá gan của các ngươi quá lớn!” Triệu Diệc Thời đột nhiên đứng dậy, cả giận nói: “Sao không nói sớm với ta?”
“Nói với ngươi thế nào đây?” Tạ Tri Phi nhìn hắn: “Có quỷ mới biết tâm ma của Chu Toàn Cửu, lại liên quan đến chuyện này, ta và Minh Đình âm thầm thương lượng bao nhiêu lần, do dự bao nhiêu lần, nhưng chẳng thể nào nói ra được một chữ.”
“Hoài Nhân, chúng ta nói cho ngươi biết là sẽ kéo ngươi vào.”
Bùi Tiếu thở dài: “Tạ Ngũ Thập nói với ta, chỉ cần đứng ở góc độ của ngươi suy nghĩ sâu một chút, cũng cảm thấy khó không chịu được. Không biết, vẫn an toàn hơn biết.”
Triệu Diệc Thời không biết nên trả lời thế nào, ngã ngồi xuống, sau lưng đổ mồ hôi lạnh: “Vậy sao giờ lại chịu nói rồi?”
Tạ Tri Phi: “Yến Tam Hợp mất tích, dù không nỡ, cũng phải nói.”
Bùi Tiếu: “Tên nhóc này thích Yến Tam Hợp.”
Triệu Diệc Thời bất ngờ nhìn Tạ Tri Phi.
Tạ Tri Phi gật đầu thật mạnh: “Còn không phải chỉ thích một hai thôi.”
Triệu Diệc Thời không khỏi cười gằn: “Ba, bốn hay năm, sáu?”
Môi Tạ Tri Phi khẽ động, khẽ cắn ra hai chữ: “Mười.”*
*Ý là ảnh thích lắm í, mấy đứa tung của hay nói mười phần thích là thích lắm, rất thích.
Hèn gì!
Hèn gì!
Ngón tay Triệu Diệc Thời chỉ về phía Tạ Tri Phi.
Người này làm việc luôn luôn khéo léo, lúc nào nên tiến, lúc nào nên lùi đều có tính toán, chưa bao giờ đặt mình vào hiểm cảnh.
Theo lý nếu tra được án vu chú thì hắn đã rút về, thế mà nay lại không quan tâm sống chết bước tiếp, thì chắc chắn là vì Yến Tam Hợp.
Tạ Tri Phi nhìn sắc mặt Triệu Diệc Thời thay đổi mấy lần, vén áo quỳ rạp xuống đất, khiến hai người bên cạnh đều kinh ngạc.
“Điện hạ.” Hắn trầm giọng nói: “Thừa Vũ chưa bao giờ cầu xin điện hạ chuyện gì, hôm nay quỳ ở đây là muốn cầu điện hạ…”
“Nương nó ngươi câm miệng cho ta!” Triệu Diệc Thời đập bàn: “Minh Đình, bịt miệng hắn lại cho ta.”
“Hay là…” Bùi Minh Đình thở dài: “Hay là ngươi tự bịt đi, ta cũng đang muốn quỳ nè, vì…”
Tỳ nữ Lý Bất Ngôn của Yến Tam Hợp.
Lúc nhìn thấy nha đầu kia ch ảy nước mắt, hắn thấy rất đau lòng.
Nàng là Lý Bất Ngôn đó!
Không sợ trời, không sợ đất, có yêu ma quỷ quái đến trước mặt nàng cũng cũng không chớp mắt lấy một cái, chỉ biết rút nhuyễn kiếm ra, ha hả nói: “Đến, bà cô đây tiếp ngươi.”
Nhưng bây giờ, nàng lại vì Yến Tam Hợp mà rơi lệ…
Hắn chợt nghĩ tới lúc vừa gặp mặt ở cửa Hình bộ, nha đầu kia mỉm cười, ngẩng đầu nói với mọi người: “Một người, một mạng, cứu không được tiểu thư, thì ta cần cái mạng này làm gì?”
Nếu Yến Tam Hợp thật sự có gì bất trắc, thì nàng dù có phá đất phá trời cũng sẽ hủy hoại chính mình.
Bùi Tiếu nghĩ tới đây, chân gập lại, quỳ xuống theo.
“Được, được, được lắm, các ngươi đều quỳ…” Triệu Diệc Thời cười gằn: “Quỳ đi, có gan thì đừng đứng lên, ta một mình đến Hán vương phủ đòi người.”
“Hoài Nhân?”
“Hoài Nhân!”