Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi - Chương 676
- Nhà
- Tất cả truyện
- Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi
- Chương 676 - Muốn đến
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 676: Muốn đến
Tên nhóc này nhìn gì thế?
Tạ Tri Phi hết cách, chỉ đành đích thân đi trấn an.
“Ta đã phái người đưa Thang Viên và Lan Xuyên về biệt viện, không phải lỗi của ngươi, ngươi đừng nóng vội, sẽ tìm được người thôi.”
Lý Bất Ngôn trước giờ đều là ăn mềm không ăn cứng.
Nếu như lúc này có người mắng nàng hai câu, rống hai tiếng, thậm chí đánh hai cái, thì có khi trong lòng nàng lại thoải mái hơn.
Nghe nói những lời như vậy, sao nàng chịu được, nước mắt chợt trào ra.
Lần này, đến Tạ Tri Phi cũng nhìn đến sửng sốt.
Tên phá đám… lại còn biết khóc?
Tiểu Bùi gia ma xui quỷ khiến thế nào hoàn hồn, luống cuống tay chân lấy khăn ra nhét vào tay nàng.
“Khóc cái gì mà khóc, tỏ ra có tiền đồ chút đi?”
“Ai không có tiền đồ? Ai cần khăn của ngươi?”
Lý Bất Ngôn vừa định ném khăn lại thì đã nghe Bùi Tiếu nghiêm túc nói với Tạ Tri Phi: “Nhạn bay qua cũng để lại dấu vết, ngươi cứ tỉ mỉ điều tra, đừng bỏ qua một tấc nào.”
Tạ Tri Phi gật đầu, nhìn về phía Chu Thanh.
Chu Thanh vội nói: “Lý cô nương, ngươi chắc chắn nàng mất tích trong đình viện chứ.”
Lý Bất Ngôn cầm khăn lau nước mắt: “Ừ, nàng nói chờ ta ở đây thì chắc chắn sẽ chờ ta ở đây, nàng trước giờ đều nói lời giữ lời, trừ phi có người dẫn nàng đi.”
“Quan gia ơi!” Chưởng quầy vội vàng chạy tới nói: “Phường chúng ta chỉ có hai cửa trước sau, cửa trước có tiểu nhị đón khách, cửa sau có tiểu nhị trông cửa, chưa từng thấy ai đi ra ngoài cả.”
Chu Thanh: “Gia, vậy trước hết cứ tìm trong đình viện này đi.”
Tạ Tri Phi: “Tìm!”
Đình viện thật sự không lớn, Chu Thanh đi một vòng, thì đứng lại trước cây hòe, ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh biếc.
“Nếu là ta, nếu muốn bắt người mà không kinh động đến người khác, thì đầu tiên sẽ đánh người hôn mê, sau đó trèo lên cây qua nóc nhà, rồi đi từ đó.” Hắn đi một vòng quanh cây hòe: “Một người không đủ, phía trên còn phải có người tiếp ứng.”
Tạ Tri Phi quyết định: “Lên xem thử.”
Chu Thanh nhảy lên cây hòe, lại nhảy qua nóc nhà.
Mấy ngày không có mưa, trên gạch ngói vụn đóng thành một lớp bụi. Dưới lớp bụi rải rác mười mấy dấu chân.
“Gia, ta đoán đúng rồi, có hai người, đi lên trên nhóc nhà, trên này có dấu chân.”
Tạ Tri Phi nghe thấy lời này, không chỉ thấy vui mà lông mày càng nhíu chặt.
Hai người này dám đi trên nóc nhà, có thể thấy được đều là cao thủ.
Lý Bất Ngôn thu nhuyễn kiếm lại, cũng muốn lên trên nhưng bị Bùi Tiếu ngăn lại: “Chờ đã, nhiều người quá lại không tốt.”
Ma xui quỷ khiến thế nào mà Lý Bất Ngôn dừng chân.
Một lát sau, Chu Thanh vững vàng rơi xuống đất, đưa hai mảnh ngói vụn vào tay Tạ Tri Phi.
“Mới vừa nứt không lâu, gia, người xem đi, mặt cắt là mới.”
Chưởng quầy vừa nghe lời này thì vùi mừng suýt khóc: “Quan gia à, ta đã nói rồi mà phường Cẩm Tú chúng ta oan uổng, nhìn đi, rõ ràng là tìm…”
“Tìm cái gì?” Tạ Tri Phi chùng mặt xuống.
Chưởng quầy sợ tới mức vội vàng nuốt lời lại.
“Dù là có người tìm đến trả thù thì người cũng mất tích ở phường các ngươi, các ngươi đừng hòng thoát khỏi liên quan.” Mỗi một chữ Tạ Tri Phi đều nói rất vang: “Đến tiền sảnh chờ hết, bản quan sẽ cẩn thận điều tra lại.”
Chưởng quầy vội vàng khoát tay với tiểu nhị và tú nương phía sau.
Đợi đám người đi hết, Tạ Tri Phi đè giọng nói: “Bây giờ trên cơ bản có thể xác nhận, là cung Trọng Hoa.”
Lý Bất Ngôn vừa nghe “cung Trọng Hoa”, đã cắn răng nói: “Chu Thanh, đi, cùng bà cô ta giết qua đó.”
“Đừng xúc động.” Chu Thanh ngăn nàng lại: “Nghe Tam gia sắp xếp đã.”
Lý Bất Ngôn: “Chuyện này còn cần sắp xếp gì, giết đến đó, kề dao lên cổ tên khốn kiếp kia, một mạng đổi một mạng.”
“Ừ, sau đó đưa Chu gia ra, đưa luôn chuyện chết người phía sau Chu gia.”
Tạ Tri Phi đớn giản kể lại chuyện của Thẩm Viêm Đức, cuối cùng cười gằn nói: “Sau đó chúng ta tay trong tay, vai kề vai, vui mừng hớn hở đi đến pháp trường.”
Lý Bất Ngôn không ngốc, vội nói: “Là ta xúc động, ta nghe Tam gia sắp xếp.”
(hay hai chị dắt tay nhau về quê đi, đừng ở đây nữa😊)
Nói thế còn nghe được.
Tạ Tri Phi chỉ vào nóc nhà: “Ngươi và Chu Thanh lên trên xem có thể lần theo dấu chân không.”
“Vậy còn ngươi?” Lý Bất Ngôn hỏi.
Tạ Tri Phi: “Ta và Minh Đình đến Khai Quỹ, xong việc, đến nha môn Binh Mã ti gặp nhau.”
Khai Quỹ, là đi cầu xin người kia.
Lý Bất Ngôn cắn răng hỏi: “Tam gia, ngươi nói Tam Hợp nàng có thể hay không…”
“Có thể gì?” Tạ Tri Phi không muốn nghe mấy suy đoán không có kết quả này, nhướng mày, hung tợn nói: “Ngươi yên tâm, chúng ta gặp thần giết thần, gặp Phật giết Phật, chắc chắn sẽ tìm cách cứu được nàng.”
……
Chu phủ.
Thư phòng.
Chu Viễn Mặc móc ra ba đồng tiền, ném xuống đất.
Nếu là bình thường, thì đồng tiền lăn vài cái sẽ để lộ hai mặt trái phải rất nhanh.
Nào biết hôm nay ba đồng tiền kia chứ như con quay, không ngừng xoay tròn trên mặt đất, sau đó…
Đừng thẳng trước mắt ba huynh đệ.
Trong phòng, lâm vào im lặng.
Sắc mặt ba huynh đệ đều cực kỳ khó coi, họ sống lâu như thế mà chưa từng thấy cảnh tượng kỳ lạ như thế.
Điều này cũng có nghĩa là, bọn họ căn bản không đoán ra hung cát của Yến Tam Hợp.
Chu Viễn Chiêu chỉ cảm thấy sởn gai ốc, hỏi: “Đại ca, sao có thể như vậy?”
Đôi mắt Chu Viễn Mặc co rụt lại, thu lại sự sợ hãi trong mắt.
Tổ sư gia từng nói, trên đời này có hai loại người không thể đo được hung cát: Một là quý không tả nổi, hai là…”
Chu Viễn Mặc không dám nghĩ sâu hơn, thuận miệng nói: “Yến cô nương nếu có thể hóa niệm giải ma, thì chắc chắn là có chỗ hơn người, phàm nhân chúng ta không đoán ra cũng bình thường.”
“Vậy bây giờ chúng ta làm sao bây giờ?” Sắc mặt Chu Viễn Hạo trắng bệch: “Lỡ như Yến cô nương gặp phải bất trắc gì….”
“Đừng tự dọa mình.” Chu Viễn Mặc vội ho một tiếng nói: “Bây giờ chúng ta chia làm hai đường, lão nhị, ngươi thay quần áo của gã sai vặt, lập tức đến hội hợp với Tam gia, tất cả nghe theo lời Tam gia sai khiến.”
Chu Viễn Chiêu: “Vâng!”
“Chờ đã.” Chu Viễn Mặc gọi hắn lại: “Lúc này không cần quan tâm chính đạo, tà đạo, chỉ cần để Yến cô nương bình an trở về là được.”
Chu Viễn Chiêu nghe xong lời này, trong lòng buồn bã không thôi.
Đại ca trước giờ luôn làm việc tuân thủ quy củ nhất, bây giờ cũng bị mấy chuyện này ép đến mức bất chấp hết thảy.
Sống chết trước mắt, Chu Viễn Mặc phải bất chấp tất cả.
Yến Tam Hợp là người duy nhất có thể cứu Chu gia bọn họ, cho dù bây giờ Chu gia đã đi đến đường chết, nhưng chỉ cần nàng còn sống, thì vẫn còn một tia hy vọng.
Cho nên dù hắn chết, Yến Tam Hợp cũng phải sống.
“Lão Tam.”
“Đại ca?”
“Chu gia chúng ta bị người theo dõi, Tam gia kêu chúng ta tìm ra ngọn nguồn, ngươi có cách gì tốt không?”
Trong ba huynh đệ, xưa nay Chu Viễn Hạo có nhiều quỷ ý nhất, Chu Viễn Mặc giữ hắn lại, là vì chuyện quan trọng này.
Chu Viễn Hạo nhíu mày, suy nghĩ một chốc, mới cẩn thận nói: “Đại ca, có một cách có thể thử xem, chỉ là phải tủi thân huynh một chút.”
“Cách gì?”
“Huynh là gia chủ Chu gia, mục tiêu của bọn họ là huynh, nếu huynh bị gì thì những người ẩn núp ở chỗ tối chắc chắn sẽ đến gần xem làm sao.”
Chu Viễn Mặc chấn động: “Ý của đệ là… Dùng ta để dụ địch?”
“Vâng!”