Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi - Chương 675
- Nhà
- Tất cả truyện
- Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi
- Chương 675 - Mưa gió
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 675: Mưa gió
“Gia?”
Chu Thanh đuổi theo Tạ Tri Phi.
“Sao gia có thể kết luận là không phải do nàng làm?”
“Thế tử phi tương lai, phong quang vô hạn, Yến Tam Hợp không đáng để nàng mạo hiểm, ít nhất trước khi nàng thực sự trở thành Thế tử phi, điểm này Đỗ Y Vân không nói dối.” Tạ Tri Phi dừng một chút: “Thứ hai, hôm nay Yến Tam Hợp ra ngoài là ngẫu nhiên, đụng phải Đỗ Y Vân cũng là ngẫu nhiên.”
Chu Thanh: “Vậy thì là ai?”
“Đúng vậy, sẽ là ai đây?”
Ngoại trừ Đỗ Y Vân, ở thành Tứ Cửu này Yến Tam Hợp chỉ có kết ân, chẳng hề kết thù.
Ánh mắt Tạ Tri Phi lạnh lẽo.
……
Trước cửa Binh Mã Ti.
Tiểu Bùi gia thò đầu, nhón chân không ngừng nhìn xung quanh.
Từ xa có một chiếc xe ngựa chạy đến dừng ở trước mặt hắn.
Tiểu Bùi gia bực bội vì chiếc xe ngựa kia cản tầm mắt của hắn, vội vàng đi về phía trước hơn mười trượng.
Lúc này, bên tai truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập, trong lòng Tiểu Bùi gia cũng vui vẻ.
Cuối cùng cũng đã về.
Tạ Tri Phi xuống ngựa, Tiểu Bùi gia xông tới: “Thế nào, có phải tiểu tiện nhân kia làm không?”
“Không phải.”
“Sao ngươi chắc chắn thế?”
“Không có động cơ.”
“Ngươi chính là động cơ.” Tiểu Bùi gia chỉ vào mặt Tạ Tri Phi: “Ả ta thích cái mặt ngươi….”
“Mặt của ta không đáng giá bằng vị trí Thế tử phi.” Tạ Tri Phi đảo mắt: “Lý Bất Ngôn đâu?”
Tiểu Bùi gia: “Còn ở phường Cẩm Tú, nàng nói muốn nghiên cứu xem vì sao một người sống sờ sờ có thể biến mất giữa ban ngày ban mặt.”
“Ngươi không ở đó trông nàng ta đi còn chạy tới đây làm gì?” Tạ Tri Phi thật sự phục vị tổ tông này, sao có thể vô tư thế chứ: “Lỡ như Lý Bất Ngôn…”
“Tạ tam gia.”
“Ai kêu đó?”
Mấy người quay đầu nhìn lại, là lão đại Thẩm gia Thẩm Viêm Đức.
Thẩm Viêm Đức vội vàng đi lên trước: “Tam gia, ta có chuyện muốn nói riêng.”
Tạ Tri Phi nào còn tâm tư đó, lạnh lùng nói: “Ta có việc gấp, lát nữa nói sau.”
“Tam gia.” Thẩm Viêm Đức vội vàng đưa tay túm chặt hắn: “Chuyện của ta cũng là việc gấp.”
“Cút ngay!” Đồng tử Tạ Tri Phi rụt lại như cây kim, vung tay lên, trực tiếp hất Thẩm Viêm Đức ra ba trượng.
“Tam gia, Tam gia tốt của ta ơi.” Thẩm Viêm Đức không quan tâm xông tới: “Ta thật sự có việc gấp, mạng người quan trọng, ngươi tốt xấu gì cũng nghe ta nói đã chứ.”
Nói xong, hắn kéo cổ áo ra để lộ một đoạn băng gạc trắng.
“Tam gia, có người muốn giết ta, chính là ngày đó sau khi các ngươi đi.”
Giết hắn?
Sau khi chúng ta đi?
Tạ Tri Phi cảm thấy có điều kỳ lạ, bèn liếc Bùi Tiếu: “Nói, ai muốn giết ngươi?”
“Ta không thấy mặt.” Mặt Thẩm Viêm Đức như đưa đám: “Ta thấy một bóng đen, vèo một cái nhảy ra phía sau ta.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó, hắn kề dao vào cổ ta, kêu ta trả lời câu hỏi của hắn.”
Tạ Tri Phi: “Hắn hỏi gì?”
Lời Thẩm Viêm Đức giấu ở trong bụng mấy ngày, đổ ra hết: “Ta hôm nay đến Tăng lục ti, tìm tiểu Bùi gia hỏi chuyện muội muội nhà ta, xem hóa giải đến đâu rồi? Kết quả chẳng thấy ai? Ai ngờ lại gặp Tiểu Bùi gia ở đây.
Thẩm Viêm Đức nặn ra một nụ cười với Bùi Tiếu: “Nên ta thuận tiện… muốn… muốn đến Binh Mã ti báo án luôn.”
Nếu thanh đao kia mà tiến thêm một tấc đã cắt cổ hắn luôn rồi.
Đường đường là người đứng thứ ba của thái y viện, Thẩm đại nhân uy phong lẫm liệt chẳng thể nào nuốt nổi cơn tức này.
“Tam gia, Tạ đại nhân, Thẩm gia chúng ta có ân với Chu gia, Chu gia và Tam gia ngươi lại có liên quan, vụ án này dù thế nào ngươi cũng…”
Đột nhiên, trên cổ hắn có thêm một bàn tay to, ngón cái đang bóp vào vết thương.
Tạ Tri Phi dùng sức, Thẩm Viêm Đức đau đến tái mặt.
“Tam, Tam gia, ngươi đây là…”
“Vì sao không nói sớm?” Gương mặt Tạ Tri Phi như hung thần ác sát: “Vì sao đến bây giờ mới nói cho ta biết?”
“Ta…” Thẩm Viêm Đức hoảng sợ: “Thì là do ta sợ quá?”
Tạ Tri Phi đẩy người ra, nhìn qua Bùi Tiếu, kế đó hai người vội vã đi vào nha môn.
“Tam gia, đừng đi, tiểu Bùi gia, tiểu Bùi gia…”
Bùi Tiếu xoay người đi qua, giọng điệu còn nặng nề hơn thời tiết hôm nay: ” Bây giờ Tam gia cần giải quyết một vụ án lớn, không có thời gian lo chuyện của ngươi, đợi hắn rảnh hẵng nói. Còn nữa…”
Hắn hung tợn nói: “Muốn sống thì không được hé nửa lời về chuyện của muội muội ngươi và chuyện ngươi bị ám sát, nếu không, đám Thẩm gia các ngươi đều sẽ chết không có chỗ chôn.”
Thẩm Viêm Đức hồn phi phách tán.
Hắn, hắn, hắn đang nói gì vậy?
……
Đi vào nha môn, Tạ Tri Phi dừng bước.
Bùi Tiếu vội đuổi theo, nói nhỏ: “Chuyện không hay rồi, chuyện mất tích của Yến Tam Hợp hôm nay, chắc chắn là có liên quan đến người áo đen kia.”
Tạ Tri Phi cũng nghĩ như vậy.
“Chuyện xảy ra mấy ngày trước ở Thẩm gia…” Hắn từ từ phân tích: “Yến Tam Hợp lâu lâu mới ra khỏi nhà, thế mà lại đụng phải, có thể thấy, đám người kia vẫn luôn âm thầm theo dõi nàng.”
Bùi Tiếu nghe hắn nói thế thì lông tơ dựng đứng: “Phải, là vị Cung Trọng Hoa kia sao?”
Tạ Tri Phi không dám xác định: “Theo lý, Cung Trọng Hoa chẳng có lý gì để theo dõi Yến Tam Hợp cả, họ không thù không oán, cũng đâu phải Yến Tam Hợp khiến hắn không được lên chiến trường?”
“Đúng vậy!” Bùi Tiếu gãi gãi trán: “Nếu muốn nhắm thì cũng phải nhắm vào Chu Viễn Mặc chứ.”
Dứt lời, hai người chợt biến sắc, đều thấy được sự kinh hãi trong mắt người kia.
Thật lâu sau.
Tạ Tri Phi hít sâu một hơi: “Hoàng Kỳ?”
“Tam gia?” Lập tức đến Chu gia một chuyến, nói hai chuyện với Chu lão đại.”
“Tam gia, hai chuyện gì à?”
“Chuyện thứ nhất là Yến Tam Hợp mất tích, nhờ hắn giúp tính một quẻ, đo lường hung cát, phương vị của Yến Tam Hợp; chuyện thứ hai…”
Tạ Tri Phi hô hấp nặng nề.
“Có người đang âm thầm theo dõi hắn, nhắm vào Chu gia, kêu hắn tự động đão, ngẫm xem có cách nào tìm ra được ngọn nguồn của người này không?”
“Vâng!”
Bùi Tiếu nhìn theo bóng lưng Hoàng Kỳ: “Tạ Ngũ Thập, thế chúng ta làm gì?”
“Đến phường Cẩm Tú.”
Tạ Tri Phi: “Lý Bất Ngôn nói đúng, một người sống sao có thể vô duyên vô cớ biến mất, cái phường này chắc chắn có uẩn khúc.”
Bùi Tiếu: “Thế thì đi lẹ.”
“Không vội.”
Trải qua một hồi binh hoang mã loạn, nội tâm Tạ Tri Phi đã dần bình tĩnh lại, giữ chặt vai Bùi Tiếu nói: “Nóng nảy, dễ phạm sai lầm, phải bình tĩnh.”
Bùi Tiếu nhìn bàn tay trên vai, tên nhóc này từ khi nào mà bình tĩnh đến thế?
……
Phường Cẩm Tú, bị binh lính Binh Mã ti ngũ thành bao vậy, trong ba tầng, ngoài ba tầng.
Khi đám Tạ Tri Phi chạy tới, Lý Bất Ngôn đang ngồi trong viện, cau mày ngẩn người.
Bên cạnh, là chưởng quỹ, tiểu nhị, tú nương đang đứng bên cạnh cúi đầu sợ hãi.
Trên mặt đất, có năm sáu tên tiểu nhị đang nằm r3n rỉ, một tên trong đó còn thấy máu.
Tạ Tri Phi đi tới: “Sao rồi, đã điều tra ra gì chưa?”
Lý Bất Ngôn nhướng mắt nhìn người đến: “Ta đã ép hỏi hết người trong phường rồi, ai cũng nói không thấy.”
Tạ Tri Phi nhìn hốc mắt đỏ bừng của nàng, đưa mắt ra hiệu cho Bùi Tiếu, bảo hắn trấn an vài câu.
Nào biết Bùi Tiếu rũ mắt, vẻ mặt sững sờ, không tiếp lời Tạ Tri Phi.
Tên nhóc này nhìn cái gì vậy?