Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi - Chương 663
- Nhà
- Tất cả truyện
- Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi
- Chương 663 - Con gái 3
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 663: Con gái 3
Nghĩ tới nghĩ lui, lúc này Thẩm Nguy nghĩ ra chủ ý.
Nữ y tuy rằng phẩm cấp thấp, vẫn kém Thái y của Thái y viện, nhưng đều được tiếp xúc với quý nhân trong cung.
Con gái y thuật tốt như vậy, hắn còn thua xa, cho nên tám chín phần mười sẽ lọt vào mắt quý nhân.
Nàng ở trong cung làm việc, không chỉ khiến nhà họ Thẩm có thể diện, mà còn giúp đỡ được bốn ca ca.
Thẩm gia có nàng ở đây, dù là đời con trai không được, đời cháu không được thì vẫn có thể tiếp tục chống đỡ mấy chục năm.
Dù sao tâm nguyện của con gái là làm nghề y, vào cung làm nữ y và làm lang trong bên ngoài cũng chẳng khác gì mấy?
Cho nên hắn mới nghĩ ra chiêu này, đẩy con gái ra ngoài trong đêm giao thừa đó.
Quả nhiên.
Con gái sau lần đó thì thanh danh tăng vọt, nhảy lên làm nữ y đứng đầu trong cung, đến các quý phi cùng mời nàng bắt mạch.
Tiểu Bùi gia liếc qua Yến Tam Hợp: Hắn nói thật không?
Yến Tam Hợp không để ý hắn, mà trực tiếp hỏi Thẩm Nguy: “Như vậy, nguyên nhân thực sự khiến con gái ông dọn ra khỏi Thẩm phủ sau khi làm nữ y, là bởi vì ông ư?”
Lời này, khiến tất cả sức lực của Thẩm Nguy đều rút sạch: “Ngươi, ngươi làm sao biết…”
Yến Tam Hợp đã sớm chuẩn bị cái cớ.
“Ta không tùy tiện thông linh cho ai cả, một khi đồng ý thì sẽ âm thầm hỏi thăm một vài chuyện năm đó, tiểu thư khuê các dám rời khỏi nhà sống, chỉ có con gái ngươi thôi.”
Thấy không giấu được, Thẩm Nguy cắn mấy cái răng thưa thớt, gật đầu.
“Nàng trở về hỏi ta một câu, cha, con còn là con gái của người không?”
Không ai biết hắn tính toán như thế nào, ngay cả bốn đứa con trai đều cho rằng hắn là y giả nhân từ.
Chỉ có nàng mới hiểu.
Cũng chính lúc đó, hắn mới phát hiện mình căn bản không hiểu con gái.
Nàng không phải chất phác, không phải ít nói, không phải chỉ một lòng tập trung vào y thuật.
Nàng hiểu đạo lý đối nhân xử thế, hiểu tính toán giữa người với người, nàng hiểu rõ hết, chỉ không nói ra mà thôi.
Ở trong cung làm thái y cũng tốt, làm nữ y cũng tốt, nhìn thì phong quang vô hạn, nhưng có rất nhiều chua xót không muốn người khác biết.
Người đều ăn ngũ cốc hoa màu, ngoại trừ có trời biết thì không ai biết lúc nào ngã bệnh.
Quý nhân trong cung vừa gọi, cho dù bên ngoài mưa to gió lớn thế nào cũng phải vào cung bắt mạch.
Đây là điểm thứ nhất.
Thứ hai.
Trong cung làm thái y, nữ y, y thuật không cần quá tốt, nhưng chắc chắn phải khéo léo, phải xem sắc mặt quý nhân, phải nghe hiểu được hàm ý trong lời nói của quý nhân.
Với tính tình của con gái, muốn nàng chu toàn giữa những quý nhân này, thì đúng là khó khăn.
Thứ ba.
Các quý nhân ngươi tranh ta đấu, thường thường sẽ làm liên lụy đến thái y quen biết, mấy chuyện như kê đơn thuốc giả, nói dối là chuyện thường xảy ra.
Những chuyện xấu xa này, con gái không muốn làm.
“Quan trọng nhất là, con gái ta rất xinh đẹp.”
Ở trong cung, nữ tử xinh đẹp lại có y thuật xuất chúng, sẽ thu hút sự chú ý của người khác.
Nếu như vương gia nào nhìn trúng, muốn cưới nàng làm thê tử, làm thiếp, nàng không muốn gả cũng phải gả.
Nhưng Thẩm Nguy còn có cách gì đây?
Gia nghiệp Thẩm gia suy tàn trong tay hắn, tương lai hắn còn mặt mũi nào đi gặp tổ tông?
Hơn thế nữa.
Hai mươi năm qua, hắn đối xử với nàng rất tốt, chuyện ăn, uống, mặc toàn là đồ cao cấp nhất?
Nàng sao lại không thể vì Thẩm gia, vì các ca ca, vì cháu trai, cháu gái mà hy sinh một chút chứ?
Cho dù không vì mấy ca ca, thì vì hai người bọn họ, nàng cũng nên báo đáp công ơn dưỡng dục của phụ mẫu chứ.
Hai cha con tan rã trong sự không vui.
Ngày hôm sau, nàng rời khỏi Thẩm phủ, chẳng mang theo nha hoàn, chỉ mang theo vài bộ quần áo để thay và một xe sách y thuật.
Nàng nhờ Bạch Chấn Sơn thuê giúp một ngôi nhà bên ngoài, ngày lễ ngày tết cũng không trở về, giống như cả đời sẽ không qua lại với người trong nhà nữa.
Hắn tức giận đến ngã bệnh trên giường, oán hận với Bộc thị: “Vong ân phụ nghĩa, nuôi một đứa vong ân phụ nghĩa!”
Bộc thị ở bên cạnh nảy ra chủ ý.
Trước cứ để nàng ở bên ngoài vài ngày, sau này kêu Bạch gia ở giữa làm hòa, nàng hẳn sẽ chịu nghe thôi.
Nào biết, Bạch Chấn Sơn vừa nghe nói đến việc giải hòa, trực tiếp lắc đầu nói vô dụng.
Thẩm Nguy lúc ấy đã nổi giận: “Ngươi còn chưa thử, đã nói vô dụng?”
“Khi còn bé, ta không cho tiểu thư nếm thảo dược, nàng có chịu nghe không? Năm đó theo ta ra ngoài hái thuốc, ta khuyên suốt một đường, nàng có chịu về không?” Bạch Chấn Sơn thở dài: “Việc này lão gia làm hơi quá đáng, trong cung cũng không phải chỗ tốt lành, toàn ăn thịt người đó.”
Thẩm Nguy vừa nghe lời này, thì giận tím mặt.
“Ngươi cũng oán giận ta, một hạ nhân như ngươi có tư cách gì oán giận ta? Trong cung kia có bao nhiêu người muốn chen vào mà chẳng có cách gì kìa.”
Nói xong, hắn vỗ bàn một cái.
“Đều tại ngươi, mang theo nó chạy lung tung khắp nơi, khiến trái tim nó trở nên hoang dã như thế.”
Bạch Chấn Sơn không bất ngờ nhìn hắn, ánh mắt dần tối lại, sau một lúc lại nói một câu sâu xa.
“Lão gia, con gái ngài tên là Thẩm Đỗ Nhược.”
Đúng vậy.
Con gái của Thẩm Nguy tên là Thẩm Đỗ Nhược, vừa ra khỏi bụng nương đã không phải là nữ tử bình thường.
Nàng vì muốn biết hiệu quả của thảo dược, trước sau bị trúng độc sáu lần.
Nàng vì muốn luyện dùng châm, một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày đều cầm trên tay một con dao khắc.
Vì không lập gia đình, rời nhà trốn đi bốn năm.
Có thể tưởng tượng quyết tâm đi con đường này của nàng lớn bao nhiêu.
Trên mặt Thẩm Nguy là sự vô tận hối hận: “Đáng tiếc, lúc ấy ta bị quỷ ám, ai nói cũng nghe không lọt.”
Yến Tam Hợp cực kỳ không thích nghe hối hận của người khác.
Sao không làm từ đâu đi?
“Người tính không bằng trời tính, nàng làm y nữ nửa năm, đã đến làm việc ở phủ Thái tử, mộng đẹp của lão thái y bị ngâm nước nóng.”
Thẩm Nguy vừa nghe nàng nói lời này, chỉ cảm thấy nghẹn họng.
Thái tử phi bị chứng Cung hàn* nghiêm trọng, cho nên thái tôn mới sinh muộn như thế.
*chắc là tử c ung bị lạnh gì đó
Sau khi sinh thái tôn xong, kinh nguyệt không phải đầm đìa không dứt thì mãi không thấy đến.
Thái y trong cung căn cứ nguyên tắc “Không cầu có công, chỉ cầu không có lỗi”, thay Thái tử phi điều trị nhiều năm, nhưng hiệu quả không lớn.
Con gái cũng mặc kệ quý nhân hay không, bắt mạch kê đơn thuốc, thuốc uống đến tháng thứ tư, chứng Cung hàn dứt hoàn toàn.
Thái tử phi quỳ xin bệ hạ, mời con gái vào phủ Thái tử, làm nữ y của Thái tử phi.
“Yến cô nương nói sai rồi.”
Gân xanh trên tay Thẩm Nguy nổi lên, nói mấy lời cất giấu trong lòng.
“Lúc ấy ta không cảm thấy là mộng đẹp ngâm nước nóng, Thái tử là vua tương lai, Thái tử phi là hoàng hậu tương lai, lúc này giao hảo còn tốt hơn sau khi đắc thế giao hảo gấp trăm lần.”
Yến Tam Hợp nhìn mặt Thẩm Nguy, trong lòng không khỏi cười gằn.
Ông lão này nhìn vẻ mặt thì nhân từ, nhưng tính toán trong lòng căn bản không thua bất cứ ai.
Đang nghĩ ngợi, chỉ nghe bên cạnh truyền đến tiếng ho khan của Tạ Tri Phi.
Khi ánh mắt Yến Tam Hợp và hắn chạm nào, trong lòng chợt sáng tỏ…
Xem ra, vụ án bỏ độc ở đêm giao thừa trong cung không phải là để Thẩm Đỗ Nhược vào phủ Thái tử, mà là nhằm vào Thái tử.
Thái tử may mắn tránh được một kiếp, Thái Tôn lại gặp xui xẻo.
Cũng bởi vậy có thể thấy được, chủ mưu sau vụ án hạ độc mưu sát không hẳn là Triệu Vương, mà là một người khác.
Điều này cũng có thể nói rõ từ mặt khác, muốn gi ết chết Thái tử, leo lên ngôi vị hoàng đế, không chỉ có một mình Triệu vương.
Thẩm Nguy lúc này không nói dối.
Hắn là vì vinh hoa phú quý của Thẩm gia, vì tiền đồ của bốn đứa con trai, mà bán con gái đi.