Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi - Chương 662
- Nhà
- Tất cả truyện
- Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi
- Chương 662 - Con gái 2
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 662: Con gái 2
Con gái giả trang thành gã sai vặt, trốn ở trong đội hái thuốc lén lút đi theo, đến khi Bạch Chấn Sơn phát hiện thì đội ngũ đã đi về phía trước năm trăm dặm.
Bạch Chấn Sơn dở khóc dở cười, muốn đưa nàng về, nàng lại cầm đao đặt ngang trên cô, cắn ra hai chữ: Đưa đi!
Bạch Chấn Sơn viết trong thư cho hắn…
“Lão gia à, đứa nhỏ cả cái chết cũng không sợ, chi bằng cứ mặc nó đi.”
Lần này đi bốn năm.
Bạch Chấn Sơn mỗi nửa tháng đều viết thư về, nha đầu kia cả bốn năm chỉ viết một phong thư, trong thư chỉ có một câu: “Cha, nương, con gái rất khỏe, chớ lo.”
Bốn năm sau, con gái trở về, ánh mắt đã không giống như trước, cách nói chuyện, làm việc trầm ổn hơn trước gấp trăm lần.
Ngươi ở bên cạnh gấm gáp đến giậm chân, nàng nhiều nhất nâng mí mắt lên, liếc hắn một cái.
Về phần y thuật?
Chỉ một món Quỷ môn thập tam châm, đến hắn cũng không thể với tới.
Mấu chốt của Quỷ môn thập tam châm là cách dùng châm.
Châm sâu cạn thế nào. Sức nhẹ hay nặng, thì hiệu quả đều không giống nhau.
Con gái không giấu diếm, vừa đề đã dạy lại Quỷ Môn Thập Tam Châm cho hắn.
Đáng tiếc, thủ pháp dùng châm của hắn vẫn kém hơn nàng.
Sau này hắn biết được từ chỗ Bạch Chấn Sơn, mới biết bốn năm nay, nàng không khắc gỗ nữa, bắt đầu dùng đá khắc con dấu, còn khắc rất đẹp. Truyện Đông Phương
Thẩm Nguy nhìn vết chai trên tay con gái, không khỏi thổn thức cảm thán: Lúc hạ châm nhẹ nhàng như gió, thực ra đằng sau đều phải hạ rất nhiều công phu.
Hỏi về kinh nghiệm bốn năm của con gái, nàng chỉ nói bốn chữ: Bái sư học nghệ.
Cái khác thì không chịu nói một chữ.
Vẫn là Bạch Chấn Sơn nói cho hắn biết, con gái học ở trên núi hai năm, còn lại hai năm thì đi theo hắn khắp trời nam biển bắc.
Mỗi khi đến một nơi, nàng đều giả bộ thành bệnh nhân, tìm lang trung ở nơi đó khám bệnh.
Nếu y thuật bình thường thì nàng đến một lần rồi đi.
Nếu y thuật xuất chúng, nàng sẽ giả bệnh ba lần.
Nàng thích nhất là mấy thổ lang trung ở đầu ruộng hay trong núi, nói thổ lang trung là vì họ đều dùng mấy cách rất bình dân, toàn mấy phương pháp chữa trị không có trên sách vở, nhưng lại rất thông dụng.
Cuối cùng, Bạch Chấn Sơn phát ra ra cảm thán giống như hắn…
“Lão gia, nếu mà là nam thì tốt rồi, Thẩm gia chúng ta hẳn có thể đứng đầu thành Tứ Cửu.”
Sớm biết vậy, lúc mang thai đứa nhỏ này đừng kêu Bộc thị đi đạo quán gì cả, gì mà muốn sinh con gái chứ.
Cho dù chuyện đã qua nhiều năm như vậy, Thẩm Nguy vẫn hối hận nhất chuyện này.
Trong nhà chính, yên tĩnh lại.
Tạ Tri Phi và Bùi Tiếu liếc nhau, trong lòng đồng thời nảy lên một suy nghĩ: May mà Lý đại hiệp không có ở đây, nếu không nghe xong lời này, chẳng oán hận một hồi.
Hai người nhìn nhau xong, lại nhìn Yến Tam Hợp, thấy nàng rất bình tĩnh.
Bình tĩnh?
Sự phẫn nộ của Yến Tam Hợp đang trào dâng trong lòng rồi.
Trước khi giải tâm ma Quý gia, nàng bảo Quý gia tìm một người tên là Lý Bất Ngôn, nàng không nói Lý Bất Ngôn là nam hay nữ… Kết quả, bọn họ lại đi tìm một nam nhân.
Giống như thế đạo này không có ai tin tưởng Lý Bất Ngôn là một nữ nhân, cũng không có ai tin tưởng Yến Tam Hợp hóa niệm giải ma cho người chết, cũng là một nữ nhân.
Đương nhiên, thế đạo này cũng không chứa nổi một nữ nhân có y thuật xuất chúng.
Bọn họ chỉ biết cảm thán, vì sao không phải là con trai? Nếu là con trai.
“Sau khi nàng ấy trở về thì sao?” Yến Tam Hợp thản nhiên hỏi: “Lại xảy ra chuyện gì?”
“Sau khi nó trở về, cơ duyên xảo hợp đã cứu quý nhân trong cung.”
Thẩm Nguy từ từ nói: “Sau đó được mời vào trong cung làm nữ y, sau đó vào phủ Thái tử.”
Yến Tam Hợp không thể không lắc đầu.
Nói đến thời điểm mấu chốt, ông lão này bắt đầu không nói thật.
“Nàng cứu người nào? Dùng cách gì để cứu?”
Thẩm Nguy biến sắc: “Yến cô nương, muốn hỏi cẩn thận như vậy sao?”
“Không phải ta hỏi, là oan hồn hỏi.”
“Cứu… là cứu con trai trưởng của tiên thái tử, dùng Quỷ môn thập tam châm.”
“Kỳ lạ.” Yến Tam Hợp cố ý tặc lưỡi: “Người trong cung làm sao biết con gái của lão thái y biết dùng Quỷ Môn Thập Tam Châm?”
“Ta nói.” Thẩm Nguy cúi đầu xuống: “Là ta nói nàng biết Quỷ môn thập tam châm.”
“Vì sao ngươi lại nói?” Yến Tam Hợp đột nhiên hỏi.
“Quỷ môn thập tam châm có thể cứu người, nhưng nếu làm không tốt thì cũng sẽ đi đời.”
Nếu Thẩm Đỗ Nhược là con gái duy nhất của Thẩm gia, Thẩm Nguy dù có y gia nhân từ ra sao thì cũng không thể để cho con gái mình mạo hiểm được.
Lỡ như không cứu được, không chỉ Thẩm Đỗ Nhược mất mạng, đến cả Thẩm gia cũng xui xẻo theo.
Huống chi, Bùi Ngụ nói hắn giao hảo với Triệu vương.
“Ta… Ta không muốn nàng làm lang trung.”
Con gái Thẩm Nguy hắn, tiểu thư duy nhất của Thẩm gia, hai mươi tuổi không lập gia đình còn chưa tính, lại xuất đầu lộ diện ở bên ngoài, thể diện của Thẩm gia có cần nữa hay không?
Người thân, bạn bè, đồng nghiệp sẽ nghị luận như thế nào?
“Không đúng, lão thái y ngươi vẫn chưa nói thật.” Yến Tam Hợp không chút lưu tình nói: “Lúc trước nàng để lại một tờ giấy chạy theo Bạch Chấn Sơn, mặt mũi Thẩm gia đã không còn rồi.”
“Ngươi…”
“Nếu ngươi không nói thật, ta và Chu Viễn Mặc sẽ không thế giải thích tiền căn hậu quả với oan hồn.” Yến Tam Hợp dọa hắn: “Bây giờ oan hồn còn ở trong viện kia, Thẩm phủ sau này…”
Hô hấp của Thẩm Nguy, lập tức trở nên dồn dập, miệng phát ra tiếng th ở dốc.
“Vừa rồi ngươi còn nói, là ngươi hại nàng, hại Thẩm gia.” Ánh mắt Yến Tam Hợp sắc bén: “Lão thái y, chuyện đến nước này, ngươi còn muốn lừa dối sao? Còn muốn hại Thẩm gia nữa sao?”
Thẩm Nguy giống như bị người ta bóp cổ, nói từng chữ ra ngoài.
“Ta là cố ý nói.”
“Ngươi cố ý vì mục đích gì?”
Thẩm Nguy xấu hổ cúi đầu: “Muốn nó giúp Thẩm gia một tay.”
Dứt lời, trong phòng bốn người đều hơi giật mình, chẳng lẽ không phải là vì đại nghiệp của Triệu vương sao?
Ánh mắt đều tập trung lên người Yến Tam.
Yến Tam Hợp rũ mắt, ý bảo án binh bất động nghe hắn nói tiếp đã.
Vẻ mặt Thẩm Nguy có hơi đau đớn.
Ta có bốn đứa con trai, nhưng không ai có thể kế thừa gia nghiệp Thẩm gia.
Lão đại coi như có chút thiên phú, nhưng tính tình lăng xăng quá, từ nhỏ đến lớn đều không yên lòng.
Lão Nhị không chỉ không có thiên phú, mà còn không thể chịu khổ.
Lão tam, lão tứ tư chất quá kém, không phải là người làm thái y.
Thẩm Nguy chỉ cần nghĩ tới việc này, thì lại buồn đến mức ngủ không yên.
Bản thân mình mặc dù có chỗ đứng ở thái y viện, nhưng sau này không có ai kế thừa thì cũng phí công, một ngày nào đó hắn già rồi chết đi.
Y gia, chú ý nhất là truyền thừa.
Giống như Bùi gia, mỗi một thế hệ luôn có một người nổi tiếng, khơi mào đại lương.
Đời trước là Bùi Ngụ;
Thế hệ tiếp theo là Bùi Cảnh.
Cho dù Bùi Cảnh là thứ xuất, nhưng cha hắn đã cho hắn vào thái y viện từ sớm, tìm mọi cách để trải đường.
Người của Thành Tứ Cửu cũng đều biết, Bùi gia có một tiểu Bùi thái y, y thuật bất phàm, tương lai là sẽ nối nghiệp phụ thân.
Con trai hắn không được, hắn bèn tìm mầm non ở các cháu.
Nào biết, quan sát một hồi, phát hiện mấy đứa cháu kia còn kém hơn cha nó, căn bản không có chút thiên phú học y.
Tất cả phong thủy tốt của Thẩm gia, hình như đều rơi vào trên người tiểu con gái.
Nhưng nữ nhân thì làm sao có thể khơi mào gia nghiệp?