Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi - Chương 638
- Nhà
- Tất cả truyện
- Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi
- Chương 638 - Qua ải
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 638: Qua ải
Đế vương liếc mắt một cái, đã có thể khiến cho thần tử run lẩy bẩy, huống chi còn nhìn chằm chằm Chu Viễn Mặc rất lâu.
Mồ hôi lạnh cả người Chu Viễn Mặc chảy ròng ròng, áo trong đã ướt đẫm.
Ngay khi hắn cảm thấy sắp không chịu nổi, người ở địa vị cao lúc này mới mở miệng.
“Nghe nói, mẫu thân ngươi không phải là bệnh chết?”
Chu Viễn Mặc vội ngẩng đầu đáp lời: “Mẫu thân thần theo lý còn có thể sống tiếp, chỉ tiếc nàng và phụ thân ta ân ái cả đời, uyên ương bạc đầu mất bạn bay, còn ai để thắp đèn đêm vá áo nữa, nên mẫu thân bà…”
Hắn c hảy nước mắt: “Bà không chịu ăn không uống gì, mấy ngày sau bèn đi theo ông.”
Hoàng đế liếc nhìn nội thị một cái.
Nội thị vội nói: “Bẩm bệ hạ, dân gian có lời đồn, phu thê ân ái có một người đi, người kia trong vòng ba năm sẽ đi theo không nghi ngờ.”
Hoàng đế cười cười: “Hiếm có, đúng là hiếm có!”
Trong lòng Chu Viễn Mặc khổ sở nói không nên lời, lại sợ mình lộ dấu vết, nằm sấp trên mặt đất, bi ai nói: “Xin bệ hạ ân chuẩn cho thần được để tang.”
Hoàng đế không nói tiếp, mà hỏi: “Nghe nói quan tài của phụ thân ngươi đang đặt ở trong miếu?”
“Bẩm bệ hạ, đúng vậy.” Chu Viễn Mặc: “Đời này cha thần tiết lộ quá nhiều thiên cơ, quan tài cần đặt ở trong Phật môn, nghe Phật âm bảy tháng, mới có thể nhập táng, nếu không sẽ gia đình không yên, con cháu bất an.”
Hoàng đế hừ một tiếng: “Hắn xem thiên tượng, đoán hung cát cho trẫm, thì có thiên cơ gì?”
Chu Viễn Mặc chỉ cảm thấy tim đập như sấm, hít sâu một hơi, cẩn thận ứng phó.
“Bẩm bệ hạ, thiên tượng chính là thiên cơ, hung cát cũng là thiên cơ. Tổ tông Chu gia làm nghề này, đến thế hệ phụ thân, đã là cực thịnh. Bởi vì cái gọi là cực thịnh tất suy, phụ thân trước khi lâm chung đã đoán qua cho Chu gia một quẻ…”
Hắn nâng khuôn mặt đầy nước mắt lên: “Sau này e là Chu gia phải xuống dốc.”
Ồ?
Bệ hạ có điều không biết.
Chu Viễn Mặc đi về phía trước vài bước: “Lúc hạ táng quan tài phụ thân, quan tài bị nứt ba lần, đây là thiên đạo cảnh báo, phụ thân khi còn sống sớm đã đoán trước, cũng là người dặn dò thần phải bỏ quan tài trong chùa.”
Hoàng đế vừa nghe chuyện quan tài nứt ra, sắc mặt chùng xuống.
“Phụ thân ngươi trước khi lâm chung còn dặn dò những gì?”
“Phụ thân bảo ta phải làm việc thật tốt, bệ hạ là thiên tử trời định, là minh quân một đời, Chu gia có thể phụng dưỡng bệ hạ là phúc đức tích lũy đời đời của Chu gia, phải tạ ơn trời, tạ ơn vua.”
Chu Viễn Mặc nghẹn ngào nói: “Ông còn bảo thần phải đối xử tốt với thê tử, phải đối xử tốt với huynh đệ tỷ muội, ông nói thê hiền phu ít họa, gia hòa vạn sự hưng.”
Hoàng đế không nói gì nữa.
Sự im lặng của đế vương còn đáng sợ hơn cả tức giận, Chu Viễn Mặc cảm thấy tim mình sắp nhảy khỏi cuống họng rồi.
Hôm nay Diện Thánh, mỗi một câu nên nói như thế nào, dùng ngữ khí gì mà nói, có sơ hở hay không, có thể làm cho người ta hoài nghi hay không… Đêm qua hắn và lão tam đã thương lượng vô số lần.
Nếu như vậy còn không qua được cửa ải này, vậy cũng chỉ có thể nói một câu: Ý trời rồi.
“Phụ thân ngươi đã nói như vậy, ngươi thân là con trai, nên nghe lời hắn.” Cuối cùng, Hoàng đế mở kim khẩu, hơn nữa ngữ khí còn có hơi không tốt: “Tấu chương này trẫm coi như không nhìn thấy, lui ra đi.”
Chu Viễn Mặc căn bản không biết mình đã lui xuống ra sao, cũng không biết mình đi ra khỏi hoàng cung thế nào.
Hắn chỉ biết khi nhìn màn xe phía trước, nước mắt hắn cuối cùng nhịn không được là chảy ra.
Nghĩ lại mà sợ hãi!
Chu Viễn Hạo vẫn chờ ở trong xe, vừa thấy đại ca rơi lệ, run rẩy môi hỏi: “Ca, thế nào rồi?”
Chu Viễn Mặc dùng tay áo lau nước mắt, cúi đầu nói: “Ngươi đích thân đến chỗ Tam gia một chuyến, nói, cửa ải nguy hiểm này đã qua rồi.”
Ôi!
Chu Viễn Hạo vuốt ngực, thở dài một tiếng.
……
Tạ Tam gia ở Binh Mã ti sao?
Hắn bị ca ca ruột của mình chặn ở Binh Mã ti.
“Sao không về nhà?”
“Mấy ngày nay bận rộn cái gì?”
“Yến cô nương đâu, sao không ở biệt viện?”
Liên tiếp ba câu hỏi, khiến Tạ Tri Phi á khẩu không trả lời được, nghĩ cũng không giấu được, dứt khoát khai ra.
“Yến Tam Hợp và Chu đại ca tiến vào m giới, tâm ma này nếu không điều tra tiếp, thì hai người đều phải chết, hơn nữa người Chu gia sau khi chết đều phải xuống địa ngục.”
“Cho nên.” Tạ Nhi Lập: “Các ngươi lại tra tiếp?”
“Vâng!” Tạ Tri Phi vén áo bào lên, gian nan quỳ rạp xuống đất, đôi mắt đen đáng thương nhìn đại ca nhà mình: “Ca, không phải ta không lấy Tạ gia làm trọng, không lấy đại cục làm trọng, thật sự là… Hết cách rồi!”
Tạ Tri Phi đón lấy ánh mắt trưởng huynh: “Ca, huynh nghĩ cách trục xuất ta khỏi Tạ phủ đi, sau này cho dù ta làm gì cũng không liên lụy đến Tạ gia.”
“Khốn nạn.” Tạ Nhi Lập trợn mắt, ngón tay chỉ vào Tạ Tri Phi: “Còn dám nói lời này, xem ta có đánh chết ngươi không.”
Tạ Tri Phi vừa nghe lời này, đã bối rối: “Vậy ý của đại ca…”
“Trái phải đều là chết, vậy thì đánh cược một lần đi.” Tạ Nhi Lập: “Mấy ngày nay đệ đừng về Tạ phủ, cứ ở biệt viện, trong nhà có ta, đệ đừng lo gì cả, cũng không cần hỏi.”
“Ca?” Tạ Tri Phi cả kinh không biết trời nam đất bắc.
Tạ Nhi Lập đi tới trước mặt Tạ Tri Phi, đưa tay nâng hắn dậy.
“A Phi, đệ cố gắng giúp đỡ Yến cô nương, sống chết của Chu gia, sống chết của đại tẩu đều phải dựa vào đệ rồi.”
Hạnh phúc tới quá nhanh, khiến Tạ Tri Phi hơi hoảng hốt.
Không đợi hắn mở miệng nói chuyện, chỉ thấy Tạ Nhi Lập tức đè đầu hắn lại, môi kề bên tai hắn, cúi đầu nói: “Hàn Lâm Viện còn niêm phong chiếu thư năm đó tiên đế xử trí tiên thái tử, cùng với tấu chương buộc tội của một số quan viên, ta sẽ nghĩ cách xem thử.”
Bùm!
Bùm!
Bùm!
Tạ Tri Phi chỉ cảm thấy bệnh tim của mình lại bắt đầu tái phát.
Nhìn lén chiếu thư của tiên đế, lỡ như bị người phát hiện, đó là tội lớn mất đầu đó!
Đại ca hắn…
Không phải tham sống sợ chết nhất sao?
……
Huyện Vĩnh Thanh.
Khách trạm Duyệt Lai.
Chu Viễn Chiêu sắp ngã ngựa.
Chạy như điên một ngày một đêm, xương cốt lạnh lẽo, cả người hắn đều cứng đơ.
Có một bàn tay đỡ hắn.
Chu Viễn Chiêu ngẩng đầu nhìn, mắt chợt trợn tròn: “Lý…”
“Xuỵt!” Lý Bất Ngôn nói nhỏ: “Tự mình thuê phòng, vào phòng thì đừng ra ngoài nữa, đồ ăn đồ uống để tiểu nhị đưa vào trong phòng.”
Chu Viễn Chiêu vội gật đầu.
“Nghỉ ngơi một đêm, ngày mai giờ Dần đi quan đạo xuất phát, đi về huyện Sơn Quan. Đến thị trấn, tìm một tên nhóc ăn mày dẫn đường, nhớ kỹ nơi ngươi muốn đi tên là núi Mộc Lê, chúng ta tập hợp bên bờ sông.”
Lý Bất Ngôn: “Nếu có người hỏi ngươi đi núi Mộc Lê làm gì, ngươi cứ nói mộ danh mà đến.”
Dứt lời, nàng xoay người đi vào khách trạm.
Chu Viễn Chiêu đợi đến lúc không thấy bóng dáng nàng, vội kêu: “Tiểu nhị, ta muốn thuê phòng.”
Ngày hôm sau.
Giờ Dần.
Trời còn tối, Chu Viễn Chiêu đã lên đường.
Hắn đi chưa tới nửa canh giờ, Yến Tam Hợp các nàng cũng đi theo.
Ba người lại chạy ròng rã một ngày một đêm, cuối cùng gặp nhau ở ở sông.
Bỏ ngựa, lên thuyền.
Thuyền đến bờ bên kia sông, Yến Tam Hợp quen thuộc đi vào quỷ đạo, thẳng đến đỉnh núi.
Mùa đông núi Mộc Lê tuyết rơi trắng xóa, lạnh đến mức khiến người ta run rẩy.
Đến đỉnh núi, Lý Bất Ngôn gõ cửa Đường phủ.
Lão tổng quản vừa nhìn thấy nàng, cả kinh đến mức muốn rớt tròng mắt, luôn miệng kêu to:
“Lão gia, lão gia, Yến cô nương tới!”