Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi - Chương 633
- Nhà
- Tất cả truyện
- Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi
- Chương 633 - Ban Hôn
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 633: Ban Hôn
Trong xe ngựa.
Tạ Tri Phi và Bùi Tiếu bốn mắt nhìn nhau, không ai nói gì.
So với tâm ma, điều khó đối phó nhất hiện giờ của họ, là Triệu Hoài Nhân.
“Tốt nhất đừng nói gì cả!”
“Tốt nhất đừng nói gì cả!”
Hai giọng nói gần như cất lên cùng một lúc, đồng nhất một cách đáng ngạc nhiên.
Tạ Tri Phi: “Cách hành xử của Chu lão gia vẫn phải nói.”
Bùi Tiếu: “Chuyện liên quan đến tiên thái tử, coi như bỏ đi.”
Tạ Tri Phi: “Cứ nói vẫn đang điều tra tâm ma, chưa có manh mối gì.”
Bùi Tiếu: “Đúng, Thái Vi không khai ra điều gì có ích cả.”
Tạ Tri Phi: “Chúng ta không phải cố ý giấu hắn.”
Bùi Tiếu: “Đương nhiên là không rồi, chúng ta không muốn hắn rơi vào tình thế khó xử, vị kia là hoàng tổ phụ của hắn mà.”
Thảo luận xong đại sự, huynh đệ hai người lại ngây ra, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, trong lòng cảm thấy lo lắng.
Bọn họ đã ở cạnh Triệu Hoài Nhân nhiều năm, trước giờ không hề liều lĩnh, bất kể chuyện gì cũng đều lên kế hoạch trước khi hành động, không biết hôm nay tại sao lại…
“Ngươi thích Yến Tam Hợp đến thế sao?”
“Sao ngươi lại đi theo?”
Lại đồng thanh.
Sự ăn ý ngầm này, không ai có.
Tạ Tri Phi cười khổ: “Ta rất thích nàng.”
Bùi Tiếu bất lực: “Ai bảo ngươi là huynh đệ của ta chứ!”
Một chùm pháo hoa nổ trước mắt.
Hai mắt Tạ Tri Phi nóng rực: “Minh Đình.”
Bùi Minh Đình biết hắn sắp thả rắm gì, tức giận nói: “Muốn làm gì?”
“Ta vẫn muốn khen ngươi lần nữa.”
“Câm miệng.”
Bùi Tiếu chỉ tay vào hắn: “Sau này khi cha ta đánh ta, ngươi cứ thay ta là được rồi.”
“Ta thay ngươi.” Tạ Tri Phi mạnh mẽ gật đầu: “Bao nhiêu roi cũng được, đảm bảo không rên một tiếng.”
Khốn kiếp.
Bùi Tiếu mắng thầm một tiếng, đến lúc đó đừng có chạy nhanh hơn người khác đấy nhá.
Đúng lúc này, xe ngựa dừng lại, Chu Thanh vén rèm thò tay đặt một cuộn giấy vào trong.
“Gia, vừa rồi Lưu Giang bên cạnh Thái Tôn mang tới.”
Tạ Tri Phi mở ra xem, hơi biến sắc.
“Sao thế?”
Bùi Tiếu nghiêng người cúi đầu nhìn, chỉ thấy trên giấy viết hai chữ: Ban hôn.
Hoài Nhân bị ban hôn rồi?
“Cô nương nhà nào thế?”
Tạ Tri Phi nghĩ đến hộp bánh trung thu từ ngàn dặm gửi tặng Lý Bất Ngôn, lặng lẽ lắc đầu.
Bùi Tiếu thấy hắn lắc đầu, lời nói nghẹn trong hổ họng: vậy Lý đại hiệp làm thế nào bây giờ?
……
Hơn nửa tháng nữa là tới tháng chạp.
Vào dịp cuối năm, từ lầu nọ đến lầu kia khách mua vui nhiều lên, ngay cả việc kinh doanh của các sòng bài cũng tốt gấp đôi ngày thường.
Thuyền từ phường Khai Quỹ xuất phát, đi đến bến thì dừng một lúc, không có ai lên.
Sợ người khác nghi ngờ, Tạ Tri Phi lệnh cho thuyền tiến về phía trước.
Dạo một vòng lại trở về bến tàu, xa xa có một bóng người màu xanh, Tạ Tri Phi thở phào, vội cho thuyền cập bến.
Triệu Diệc Thời lên thuyền, cởi áo choàng ném cho Thẩm Trùng, sau đó vào trong khoang.
Tạ Tri Phi và Bùi Tiếu vừa nhìn sắc mặt hắn đã biết tâm trạng người này không tốt.
Triệu Diệc Thời đón ánh mắt hai người mà ngồi xuống, chẳng thèm chào hỏi gì, nói luôn: “Chuyện của Chu gia thế nào rồi?”
Tạ Tri Phi liếc Bùi Tiếu, dựa theo những gì đã bàn bạc trước, kể hết chuyện giếng đào hoa và đinh đoạt mạng ra.
Triệu Diệc Thời nghe xong, sửng sốt mãi không nói gì.
Chu Toàn Cửu lại là người như vậy sao?
Tạ Tri Phi: “Tâm ma này chưa giải xong, vẫn đang điều tra tiếp, sau này nếu có tiến triển gì ta sẽ nói với ngươi sau.”
Triệu Diệc Thời lúc này mới cảm thán một câu: “Trên đời này đúng là không thiếu gì kẻ ác, Chu gia làm sao lại nuôi ra một nhân vật như vậy chứ?”
Tạ Tri Phi nghĩ ngợi, vẫn quyết định nói tốt vài câu cho Chu gia.
“Những người khác của Chu gia, về bản chất vẫn là người tốt, người này là con thứ thượng vị.”
Triệu Diệc Thời nghe hai chữ con thứ, đột nhiên cười gần: “Con gái thứ ba đích xuất của Quang Lộc tự Khanh – Ngô Vinh.”
Một câu không đầu không cuối, Tạ Tri Phi và Bùi Tiếu nghe xong mà sợ hãi trong lòng.
Quang Lục tự phụ trách tế lễ, hội đình, yến tiệc, nhìn thì không thấy có quyền cao chức trọng gì nhưng thực chất là một công việc béo bở.
Quang Lộc tự Khanh là chức vị tam phẩm, Ngô Vinh này chẳng có bản lĩnh gì, mà dựa vào việc nịnh nọt tiên hoàng hậu mới từng bước một leo đến chức quan hiện tại.
Khó trách Triệu Diệc Thời không vui, gia thế quả thực thấp hơn hắn.
Tạ Tri Phi: “Nhưng hôn sự là do bệ hạ ban sao?”
“Là bệ hạ ban hôn.” Triệu Diệc Thời ho nhẹ: “Nhưng hoàng thúc tốt của ta cũng bỏ ra không ít công sức. Trong lòng con thứ, ai cũng đều đầy lo lắng.”
Chả trách.
Hán Vương có lẽ nhắc nhiều đến tiên hoàng hậu trước mặt bệ hạ, bệ hạ nhớ thương thê tử nên ban mối hôn sự này.
Tạ Tri Phi: “Khi nào thì đại hôn?”
“Nhiều nhất nửa năm nữa, đợi Khâm Thiên Giám chọn ngày lành.”
Triệu Diệc Thời nói xong, quay đầu nhìn Tạ Tri Phi: “Ngươi bình thường lắm lời thế mà sao hôm nay lại không nói câu nào vậy?”
Bùi Tiếu khều chân Tạ Tri Phi: “Ta đang nghĩ, khi nào thì tới lượt ta và Tạ Tri Phi.”
Đường đường là Hoàng Thái Tôn là chỉ được lấy con gái thứ ba Ngô gia.
Bọn họ thì sao?
Huynh đệ à, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, ngươi cứ coi trọng Yến Tam Hợp đến mức mạng cũng chẳng cần, đừng để đến lúc… lên kế hoạch sớm đi.
Đối với Tạ Tri Phi mà nói, bốn chữ lên kế hoạch sớm không có tác dụng mấy.
Một người trong lòng đã quyết tâm thì không gì có thể ngăn cản được.
Cái khác hắn không biết, chỉ biết duy nhất một điều, gặp việc khó khăn như ngày hôm nay sẽ bất chấp tất cả mà đứng phía sau nha đầu đó, không cầu đường lui, dốc hết sức lực.
Tạ Tri Phi nheo mắt: “Hoài Nhân, nếu ngươi thật sự không hài lòng với mối hôn sự này, có thể đi cầu xin bệ hạ.”
Triệu Diệc Thời không ngờ Tạ Tri Phi lại nói ra những lời như vậy.
Có thể cầu xin không?
Vua không nói giỡn!
Hơn nữa, đó là hoàng tổ phụ của hắn, hắn có địa vị, thân phận như ngày hôm nay là nhờ vào sự sủng ái của hoàng tổ phụ.
“Người đâu, mang rượu lên.”
“Vâng, điện hạ.”
Mai nương mang rượu lên, Triệu Diệc Thời không nói một lời tự rót tự uống.
Cái gọi là Hoàng Thái Tôn, dưới hai người, trên vạn người.
Nhìn thì phong quang vô hạn, cao quý vô cùng, có ai biết rằng thật ra hắn người đáng thương đến mức ngay cả hôn sự của mình cũng không tự làm chủ được.
Sau khi uống liền vài ly, Triệu Diệc Thời đặt chung rượu xuống “bốp” một tiếng.
“Đến biệt viện.”
Ba chữ này khiến trong lòng Tạ Tri Phi và Bùi Tiếu đột nhiên run lên.
……
Trong biệt viện.
Yến Tam Hợp đang bồn chồn luyện chữ;
Lý Bất Ngôn lòng không yên luyện kiếm.
Chu Thanh vội vàng vào trong viện nói: “Lý cô nương.”
Lý Bất Ngôn thu kiếm: “Yến Tam Hợp đang ở trong thư phòng.”
“Không tìm Yến cô nương, tìm ngươi.” Chu Thanh tiến lên thấp giọng nói: “Điện hạ đang trên đường đến, lát nữa sẽ đến biệt viện, Tam gia bảo ta tới nói trước với cô nương một tiếng.”
Thấy Lý Bất Ngôn vẫn còn ngơ ngác, hắn cắn môi, nhỏ giọng nói: “Điện hạ hôm nay vừa được ban hôn.”
“Ban hôn rồi…”
Lý Bất Ngôn hơi ngơ ngẩn “vậy là nam nhân đã có thê tử.”
Chu Thanh sửng sốt.
“Người đến rồi, thì ngươi để hắn ở hoa viên đợi một lát.”
Lý Bất Ngôn cúi đầu nhìn người mình: “Ta ra nhiều mồ hôi, đi tắm xong rồi tới gặp hắn.”