Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi - Chương 63
- Nhà
- Tất cả truyện
- Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi
- Chương 63 - C63: Chó đen
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 63: Chó Đen
Trên cây có hai người đang ngồi xổm.
Hai người không chớp mắt, như thế nào thứ nhìn thấy vào mặt lại là cái cảnh tượng “muốn đi chết thử” thế.
Quan tài mở rộng;
Trong quan tài tỏa ra mùi xác chết.
Thiếu nữ xinh đẹp đứng bên cạnh quan tài, ngón tay thon dài vừa vuốt v e khuôn mặt tử thi, vừa nói chuyện với tử thi, khẩu khí nói chuyện dịu dàng còn hơn nói với người sống.
Mặt Bùi Tiếu trắng bệch nhìn chằm chằm Tạ Tri Phi.
Tạ Tri Phi bị hắn thì trừng hắn một cái: Nhìn ta làm gì? Nhìn bên kia kìa!
Hai hàng răng Bùi Tiếu lập cập không ngừng: Ông đây dám sao!
Trong lòng nói không dám, nhưng ánh mắt lại rất thành thực, giương mắt nhìn qua, Bùi Tiếu suýt nữa thì không thở được.
Sương đen phút chốc tuồn từ đầu ngón tay Yến Tam Hợp trở lại trên mặt lão thái thái.
Yến Tam Hợp rút mạnh tay về rồi tục lui về phía sau vài bước.
Lý Bất Ngôn vội vàng đưa tay đỡ lấy: “Tiểu thư?”
“Không sao!” Yến Tam Hợp mở to mắt, ánh mắt sâu kín dừng ở Quý Lăng Xuyên trên người, gằn từng chữ hỏi: “Nhà các ngươi có nuôi chó à?”
Quý Lăng Xuyên theo bản năng lắc đầu: “Không, không nuôi.”
Ngươi nghe cho kỹ đây.
Yến Tam Hợp dừng lại một hồi lâu, mới mở miệng nói: “Tâm ma mà mẫu thân ngươi không bỏ xuống được là một con chó.”
“Xoẹt” một tiếng.
Hình như là tiếng cành khô gãy.
Tiếp đó.
“A” một tiếng.
Nghe như tiếng ai đó ngã từ trên cây xuống.
Yến Tam Hợp lười liếc mắt nhìn, lấy khăn ra lau ngón tay.
Nàng vẫn lau rất chậm, chậm đến khi mây đen tản đi, ánh trăng lặng lẽ treo lên phía chân trời, tiếng côn trùng kêu vang truyền đến.
Quý Lăng Xuyên cuối cùng cũng hoàn hồn: “Yến cô nương, con chó kia trông như thế nào?”
Yến Tam Hợp: “Màu đen, cao bằng nửa người.”
Quý Lăng Xuyên chỉ cảm thấy ngực mình nghẹn lại: “Vậy bây giờ chúng ta…”
Dọn đường, hồi phủ.
Yến Tam Hợp giọng nói mệt mỏi nói không nên lời, dường như đã kiệt sức: “Bất Ngôn, kéo ta lên.”
Lý Bất Ngôn khép nửa quan tài lại, sau đó nhảy lên trước, rồi kéo Yến Tam Hợp lên.
Yến Tam hợp lại đứng trước mặt Quý Lăng Xuyên.
“Chuẩn bị một gian viện yên tĩnh, cung cấp một ngày ba bữa, từ ngày mai ta sẽ Quý gia, cho đến khi quan tài lão thái thái khép lại.”
Quý Lăng Xuyên giãy dụa đứng dậy khỏi mặt đất, ngẩng đầu vừa muốn nói gì đó nhưng lại kinh hãi.
Thiếu nữ giống như là vừa vớt từ dưới nước lên, mồ hồi trên mặt nhỏ xuống theo chiếc cằm nhọn của nàng.
“Yến cô nương, ngươi…”
“Không sao!”
Lý Bất Ngôn đi tới, cúi người, Yến Tam Hợp nằm úp sấp sau lưng nàng: “Tới nơi thì gọi ta.”
“Ừ.” Lý Bất Ngôn đứng thẳng dậy: “Quý lão gia, gọi tất cả mọi người lại đây, xuất phát đi!”
Quý Lăng Xuyên trợn mắt há hốc mồm: “Nàng ta…”
Lý Bất Ngôn: “Mệt rồi!”
……
Trên đường về, không ai có tâm trạng nói chuyện.
Cả người Quý Lăng Xuyên giống như quả cà bị sương phủ kín, phải cần người đỡ mới có thể đi lại.
Yến Tam Hợp thì ghé vào trên người Lý Bất Ngôn bất động, khuôn mặt trắng bệch, không khác gì người chết.
Tạ Tri Phi nhìn chằm chằm bóng lưng Yến Tam Hợp thật lâu, rồi đi tới bên cạnh Lý Bất Ngôn: “Cô nương có mệt không, hay ta cõng giùm cho?”
Lý Bất Ngôn cười híp mắt nhìn hắn: “Cho dù ta chịu thì tiểu thư nhà ta cũng không đồng ý.”
Tạ Tri Phi cân nhắc chốc lát: “Chuyện đó, có phải lần nào nàng cũng…”
“Tạ tam gia!” Lý Bất Ngôn cười híp mắt lại: “Ngươi cứ tiếp tục thì mắt ta không thể xác nhận được.”
Tạ Tri Phi: “…”
Lý Bất Ngôn nháy mắt với hắn: “Đừng tò mò về cô nương chưa kết hôn quá, tất cả sự tò mò không đi đến hôn nhân thì đều là đùa giỡn lưu manh.”
Tạ Tri Phi: “…”
Bùi Tiếu đi tới bên cạnh Tạ Tri Phi, nhìn bóng lưng hai chủ tớ thì như có điều suy nghĩ nói: “Huynh đệ, ánh mắt của ta đã giúp ngươi xác nhận.”
Tạ Tri Phi: “Nói đi!”
“Nha đầu kia nhìn thì đang cười híp mắt, nhưng thực ra chỉ là một chiêu che mắt thôi, cái gì có thể nói, cái gì không thể nói nàng đều rất rõ ràng.” Bùi Tiếu đè nén giọng nói: “So với nha hoàn tính cách trơn trượt thì tiểu thư thẳng tính hơn nhiều, muốn gặp ai, không muốn gặp ai, đều hiện trên khuôn mặt.”
“Xác nhận rất đúng, cho nên…” Tạ Tri Phi thấp giọng nói: “Chúng ta vẫn nên bắt đầu từ tiểu thư.”
“Bắt đầu cái rắm!” Bùi Tiếu thở dài: “Ngươi trước tiên hãy ngẫm nghĩ cho ta, tâm mà của bà ngoại ta vì sao lại là một con chó hả?”
Sắc mặt Tạ Tri Phi lập tức nứt ra.
Một con chó?
Nói ra ai sẽ tin chứ?
……
Xe ngựa chạy đến cửa thành thì đã quá canh năm.
Tạ Tri Phi móc lệnh bài ra, lại chuẩn bị hai mươi lượng bạc, vệ binh giữ thành vui vẻ mở cửa ra.
Vào thành, đoàn người chia làm ba đường, đều tự hồi phủ của mình.
Không lâu sau, xe ngựa dừng lại ở cửa Tạ gia.
Yến Tam Hợp đã tỉnh lại, bèn tự mình nhảy xuống xe.
“Yến cô nương.” Tạ Tri Phi xoay người xuống ngựa, đuổi theo.
Yến Tam Hợp xoay người, nhìn hắn.
Tạ Tri Phi yên lặng một lát, chỉ dặn dò một câu: “Ngươi nghỉ ngơi cho khỏe.”
Yến Tam Hợp gật đầu, cất bước vào cửa.
“Tam gia?” Tạ tổng quản chờ ở cửa bước nhanh lên: “Đại gia dặn dò, dù ngài trở về muộn bao nhiêu thì cũng bảo Tam gia phải đến thư phòng của ngài ấy một chuyến.”
“Đi ngay bây giờ!” Tạ Tri Phi liếc thấy Tạ tổng quản che miệng ngáp một cái, cánh tay dài duỗi ra, kéo người đến dưới nách: “Tạ Tiểu Hoa, sáng mai, dù ngươi dùng cách gì thì phải giữ Yến Tam Hợp lại cho ta, nếu không giữ được…”
“…”
Nước mắt Tạ tổng quản, không biết là bị Tam gia dọa, hay là ngáp mà ào một tiếng chảy xuống.
“Lão nô còn có cách gì đâu, chỉ có nước quỳ mà thôi!”
……
“Tam Hợp, tâm ma của Quý gia lão thái thái sao lại là một con chó ư?” Lúc không có người, Lý Bất Ngôn không gọi “tiểu thư, tiểu thư” nữa, thần thái cũng rất tùy ý: “Ngươi không thấy đâu, Quý lão gia nghe thấy là con chó thì suýt nữa thì ngất xỉu đó.”
Yến Tam Hợp thầm nghĩ: “Chờ ta vào Quý gia, từ từ điều tra, thì có thể sẽ điều tra ra chút manh mối rồi.”
Lý Bất Ngôn: “Việc này đã gây họa cho con cháu, thời gian không cho phép ngươi từ từ điều tra đâu.”
Yến Tam Hợp: “Cho nên ta mới thu chút tiền kia.”
Lý Bất Ngôn trừng nàng: “Chút tiền đó chẳng đủ nhét kẽ răng.”
“Bất Ngôn?”
Đừng làm nũng, không hợp với ngươi đâu, à đúng rồi!” Lý Bất Ngôn đột nhiên lại nghĩ đến một chuyện: “Ngày mai Tạ gia có cho ngươi đi không?”
Yến Tam Hợp: “Không có lý do gì để ngăn cản.”
Lý Bất Ngôn “à” một tiếng: “Vậy sáng mai ta sẽ thu dọn đồ đạc.”
“Được!”
Một chữ được vừa dứt, ánh mắt Lý Bất Ngôn chợt sắc lẹm: “Người nào? Đi ra đây!”
Ở chỗ rẽ, Tạ Bất Hoặc đi ra, nở nụ cười trầm tình mà áy náy với Yến Tam Hợp.
“Xin lỗi, quấy rầy cô nương rồi.”
“Ngươi lén lút trốn bên kia làm gì?”
“Bất Ngôn, hắn là nhị gia Tạ phủ.”
Yến Tam Hợp tiến lên một bước, hờ hững nói: “Chờ ta có chuyện gì?”
Dùng một chữ “Chờ” khiến Tạ Bất Hoặc ngẩn người, thành thật nói: “Quả thật đã đợi rất lâu, chỉ muốn nói một tiếng cảm ơn thay Uyển Xu thôi.”
Yến Tam Hợp: “Không phải chuyện gì lớn.”
Tạ Bất Hoặc nhìn băng gạc trên trán nàng: “Với ta, với Uyển Xu, với di nương đều là chuyện lớn.” Dứt lời, hắn khom người, thi lễ thật sâu.
Yến Tam Hợp nghiêng người, nhận lễ của hắn.
Tạ Bất Hoặc hành lễ xong thì đưa túi giấy trong tay lên.
“Nhị phòng không có thứ gì tốt, cô nương hãy dùng nó để bồi bổ vết thương, kính xin cô nương đừng từ chối.”
Yến Tam Hợp nghe xong lời này thì không biết vì sao lại thấy đau xót, cứ cảm thấy tình cảnh này dường như đã gặp ở nơi nào đó rồi vậy.