Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi - Chương 626
- Nhà
- Tất cả truyện
- Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi
- Chương 626 - Từ bỏ
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 626: Từ Bỏ
Chu Thanh cõng Tạ Tri Phi đi tới cửa thứ hai, Bùi Tiếu đang chờ ở đó.
“Nàng nói thế nào?”
“Chỉ cần Chu Viễn Mặc nói không tra, nàng kiên quyết sẽ không tra tiếp.”
Cho dù Yến Tam Hợp chính miệng cam đoan, Tạ Tri Phi vẫn không thấy vui vẻ gì.
Không phải sợ Yến Tam Hợp đổi ý, mà sợ đối mặt với người Chu gia, nhất là đại tẩu.
Mọi người đều tiếc mạng.
Cái bộ dạng của Thái Vi như thế kéo dài hơi tàn mười mấy năm.
Đại tẩu bọn họ vô tội mà?
Mấy đứa trẻ Chu gia vô tội mà?
Nếu nhìn bọn họ chết vì tâm mà? Thì thật sự rất tàn nhẫn?
Bùi Tiếu vừa nhìn thần sắc Tạ Tri Phi, đã biết hắn đang suy nghĩ gì, nhưng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài.
Ai bảo trứng gà chọi phải đá, sự sống chết của một đại gia đình, sao có thể tùy theo ý mình được?
Ba người im lặng ra khỏi biệt viện, vừa ngẩng đầu, đã thấy Tạ Nhi Lập đứng trước xe ngựa.
Đi rồi quay lại? Đó là có lời quan trọng muốn nói.
Tạ Tri Phi và Bùi Tiếu không nói hai lời, lần lượt ngoan ngoãn lên xe.
Lúc xe ngựa khởi động, Tạ Nhi Lập mở miệng: “Lão Tam, Minh Đình, chuyện này dừng ở đây.”
“Đại ca.” Tạ Tri Phi trịnh trọng nói: “Huynh không nói, đệ và Minh Đình cũng định làm như vậy.”
“Đúng, Yến Tam Hợp cũng không có ý định tra tiếp.”
Bùi Tiếu: “Đại ca yên tâm đi, đệ và Thừa Vũ tuy không đứng đắn nhưng cũng biết nặng nhẹ.”
“Còn đại ca.” Tạ Tri Phi hơi đồng tình nhìn huynh trưởng: “Quan hệ với Chu gia sâu hơn một chút, hẳn cũng khó lòng hơn chúng đệ.”
Lời nói rất mơ hồ, Tạ Nhi Lập lại nghe rất rõ ràng.
Khó ở chỗ nào?
Khó ở Chu Vị Hi.
Phu thê kết tóc, ngủ chung một giường, ăn chung một bàn, sớm chiều ở chung, thật sự có thể trơ mắt nhìn nàng chết đi sao?
Sắc mặt Tạ Nhi Lập cứng đờ.
Giờ phút này, hắn mới phát hiện chuyến này mình tới hơi dư thừa, các đệ đệ trong lòng không chỉ hiểu rõ, mà còn nghĩ thấu hơn hắn.
Xe dừng lại.
Tạ Nhi Lập vỗ vỗ vai lão tam và Minh Đình: “Không tiện đường, ta còn về Chu phủ.”
“Đại ca?” Tạ Tri Phi giữ chặt hắn: “… Chu đại ca bên kia có ý kiến gì không?”
Tạ Nhi Lập im lặng, trong miệng hơi chua xót nói: “Huynh ấy bảo ta chờ tang chế phu nhân kết thúc, thì mang đại tẩu người về nhà, Chu phủ tạm thời đừng đến, còn nói… Có thể giữ một mạng thì là một mạng.”
Hốc mắt Tạ Tri Phi hơi cay cay.
Chu đại ca đầu óc rất rõ ràng, hắn cũng không muốn liên lụy người khác.
……
Chu Viễn Mặc ngã bệnh, sốt cao không hạ, bệnh đến hỗn loạn, không biết ban ngày hay ban đêm.
Bùi thái y đến bắt mạch, nói là cấp hỏa công tâm, tà phong nhập thể.
Uống mấy chén thuốc, bệnh không thấy khỏi, mà càng nặng hơn, Chu lão nhị sợ tới mức kiếm Chu lão tam đồng loạt truy hỏi Tạ Nhi Lập, đêm hôm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Lời nói của Tạ Nhi Lập, và Chu Viễn Mặc giống nhau như đúc, chỉ nói chờ sau khi đưa tang phu nhân rồi nói.
Chu lão nhị, Chu lão tam vừa thấy tình hình này, đã biết chuyện này tình không nhỏ, chỉ đành cố gắng giữ vững tinh thần, lo liệu tang sự thay huynh trưởng.
Trong linh đường thiếu trưởng tử đương gia, tân khách đến phúng viếng nghị luận sôi nổi, chuyện gì cũng nói được.
Ngày thứ ba, Chu Vị Hi cũng không hề có dấu hiệu mà té xỉu trong linh đường.
Tạ Nhi Lập bế nàng đi thẳng vào nội trạch.
Vừa bế, hắn chợt thấy đau lòng.
Gầy quá.
Gầy đến mức hắn chẳng cần tốn chút sức nào.
Bên cạnh, Xuân Đào thấy bước chân đại gia chậm lại, tưởng là vì đại phu nhân nặng quá, vội nói: “Đại gia, để nô tỳ cõng cho.”
Ánh mắt Tạ Nhi Lập liếc qua, Xuân Đào sự lạnh lẽo trong mắt hắn dọa cho nhảy dựng lên, vội vàng lui về phía sau nửa bước, nửa đoạn đường còn lại, không dám nhiều lời.
Bùi thái y vội vàng đến, xem thử mạch tượng, cũng giống như Chu lão đại, còn thêm suy nghĩ quá mức, khí huyết tổn thương.
Thi châm, kê đơn thuốc, Bùi thái y vỗ vỗ vai Tạ nhi Lập, không nói một lời rời đi.
Linh đường bên kia không thể không có người, Tạ Nhi Lập dặn dò Xuân Đào chăm sóc cho thiếu phu nhân thật tốt.
Chu Vị Hi nghỉ ngơi một ngày một đêm, đã trở lại linh đường.
Tạ Nhi Lập nhìn khuôn mặt tái nhợt của nàng, cái câu “Sao không nghỉ thêm mấy ngày” kia, chợt nghẹn lại trong cổ họng, mãi cũng không nói ra được.
Ngày đưa tang, Chu Viễn Mặc một thân hiếu phục xuất hiện trước mặt mọi người.
Chỉ thấy hai má hắn lõm xuống, hai bên cánh mũi trũng vào, đầu tóc đen đã xám trắng hơn phân nửa, cả người nhìn ủ rủ như đã già/
Đừng nói người ngoài nhìn thấy mà giật mình, huynh đệ tỷ muội nhà hắn cũng kinh hãi nói không ra lời.
Đại ca mới hơn ba mươi tuổi, đang là tuổi tráng niên!
Tạ Tri Phi đại diện cho Tạ gia tiễn Mao thị đoạn đường cuối cùng.
Bảy ngày tĩnh dưỡng, chân hắn đã tốt hơn phân nửa, chỉ là vẫn không thể quá dùng sức, được Đinh Nhất và Chu Thanh trái phải dìu đi.
Đinh Nhất đêm qua từ phủ Tuyên Hóa trở về.
Nhìn thấy thi thể đệ đệ, ca ca Thái Vi khóc một hồi, nhưng lại chẳng hỏi nhiều, chỉ không ngừng nói lời cảm ơn Đinh Nhất, bận rộn cả đêm để nhập thổ cho đệ đệ.
Ngay cả Đinh Nhất cũng cảm thấy, ca ca hắn thật sự là một người thông minh, cái gì không thể hỏi, cái gì nên làm, trong lòng đều biết.
Đội ngũ đưa tang rất dài, hiếu tử hiền tôn khoác áo gai đeo khăn hiếu đi phía sau quan tài, vài bước một quỳ, vài bước một lạy, tiếng khóc rung trời.
Tạ Tri Phi nhìn sự phong quang này, nghĩ đến cuộc đời Mao thị, trong lòng thổn thức cảm thán nói không nên lời.
Lúc này, hai bên đường đã chật ních dân chúng đến xem.
Chỉ nửa năm ngắn ngủi, Chu phủ đã khiêng ra ba cỗ quan tài, đây là chuyện hiếm thấy, dân chúng châu đầu ghé tai, thấp giọng nghị luận sôi nổi.
Bỗng nhiên, trong đám người xuất hiện một gương mặt quen thuộc, là Cẩm Y Vệ tổng kỳ Hàn Dũng.
Tạ Tri Phi liếc Chu Thanh một cái, Chu Thanh lập tức đi tới bên cạnh Hàn Dũng.
Hàn Dũng nghiêng đầu, nói nhỏ vài câu bên tai Chu Thanh, lại nâng cằm chào Tạ Tri Phi rồi xoay người rời đi.
Chu Thanh trở lại bên cạnh Tam gia, ghé tai nói: “Hàn gia nói tìm được tòa nhà rồi.”
Huynh đệ tốt!
Tạ Tri Phi bụm tay bên môi, cúi đầu nói: “Bây giờ ngươi đến biệt viện một chuyến.”
“Vâng!”
Chu Thanh lại đi theo một đoạn đường, rồi chậm rãi bỏ lại đội ngũ, sau đó thừa dịp người ta chưa chuẩn bị, vội biến mất trong đám người.
Đội ngũ đưa tang đến cổng thành phía bắc, cổng thành phía bắc đã có mấy chục chiếc xe ngựa dừng sẵn.
Khách khứa không đi bộ nữa mà lên xe.
Tạ Tri Phi hạ cửa sổ xe xuống, phát hiện Bùi Tiếu ngồi trong xe, người này cúi mặt nhìn hắn, mặt mày khổ sở.
Sao thế?
Tạ Tri Phi trèo lên xe: “Nói, bị ai bắt nạt, Tam gia tính sổ cho ngươi.”
“Hôm qua hắn tìm ta, hỏi ta chuyện tâm ma Chu gia, ta chỉ có thể nói còn chưa có đầu mối.” Bùi Tiếu: “Nhưng cũng không thể cứ nói không có đầu mối mãi chứ?”
Đã đoán được là vì chuyện này.
Tạ Tri Phi thở dài.
Nói thật, mấy ngày nay hắn lấy cớ bị thương ở chân, không đi đến phường Khai Quỹ, là bởi vì không biết phải đối mặt với Triệu Diệc Thời như thế nào.
“Bây giờ còn có thể dùng việc đưa tang phu nhân để che dấu, sau này thì sao?”
Tiểu Bùi gia sầu đến phát hoảng: “Nếu không tra tâm ma này nữa, thì chúng ta phải giải thích với Hoài Nhân như thế nào đây?”
Ôi, đầu óc của ta sắp nổ rồi.
Tạ Tri Phi không nói gì.
Hắn đã nổ từ lâu rồi, đêm nào cũng nổ.
Thái Tôn quan tâm chuyện tâm ma của Chu gia như vậy, là dự định chờ sau khi tâm ma Chu gia kết thúc, hắn sẽ từ từ dùng đến Chu Viễn Mặc này.
Bây giờ tâm ma giải được một nửa thì không giải được nữa.
Nguyên nhân không giải được, là vì liên lụy đến tiên thái tử.
Hậu quả không giải quyết được, vậy nước cờ này Chu Viễn Mặc xem như đã phế đi.
Thành thật thú nhận?
Hay là che dấu?
Quả thực là hết đường xoay xở!