Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi - Chương 62
- Nhà
- Tất cả truyện
- Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi
- Chương 62 - C62: Xem niệm
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 62: Xem niệm
Tổ tiên Quý gia chôn ở dưới núi Long Hổ ngoại ô phía đông, trước có hồ Minh Nguyệt, lưng tựa núi Long Hổ, nhìn thế nào cũng là một nơi phong thủy bảo địa.
Nếu như ban ngày thì chắc chắn là cảnh chim hót hoa thơm, xuân ý dịu dàng.
Nhưng còn buổi tối…
Cho dù Bùi Tiếu đã tới một lần thì hắn cũng thấy rất hoảng, hắn túm chặt lấy cánh tay Tạ Tri Phi, chẳng dám thả lỏng ra chút nào.
Nhìn tiền đồ của ngươi kìa.
Tạ Tri Phi hất cằm về phía hai người đi trước: còn thua cô nương nhà người ta.
Chết tiệt!
Ta có thể so sánh với hai nữ phù thủy kia được chứ!
Nhìn hai người này xem, đi còn nhanh hơn nam nhân, lưng còn thẳng hơn nam nhân, tỳ nữ họ Lý kia lại còn huýt sáo nữa
Bùi Tiếu kéo cánh tay Tạ Tri Phi: Một cô nương lại đi huýt sáo, ngươi thấy có ra cái thể thống gì không?
Tạ Tri Phi nheo mắt, cố ý tìm hiểu: “Cô nương thổi khúc gì vậy?
Lý Bất Ngôn quay đầu lại: “Chuột yêu gạo.”
(rồi rồi, em lại vớ phải truyện xuyên không rồi)
Bùi Tiếu: “…”
“Gì cơ?”
Tạ Tri Phi: “…”
“Gạo gì?” Tạ Tri Phi chợt cảm thấy rất khác thường, lời này không giống như là giả, nếu là giả thì nàng ta không thốt ra.
“Bài hát này cô nương học từ đâu thế?”
Lý Bất Ngôn: “Mẫu thân ta!” Bùi Tiếu ngoài cười nhưng trong không cười bổ sung một câu: “Mẫu thân ngươi thật đúng là một người rất đặc biệt.”
Lý Bất Ngôn: “Sao ngươi biết?”
Làm sao ta biết được?
Bùi Tiếu hừ hừ hai tiếng, nhìn lên trời, thầm nghĩ: nàng ta bị ngốc à, sao không nghe ra ý trào phúng trong lời ta chứ?
Tạ Tri Phi nhân cơ hội truy hỏi: “Mẫu thân của cô nương bây giờ đang ở đâu?”
Lý Bất Ngôn chỉ lên trời.
Bùi Tiếu sợ tới mức vội vàng lật mắt lại, trong lòng mặc niệm một tiếng: A di đà phật!
Tạ Tri Phi tỏ vẻ áy náy: “Xin lỗi, nói đến chuyện đau lòng rồi.”
Lý Bất Ngôn quay đầu lại mỉm cười: “Không đau lòng, người có thể quay về ta vui còn không kịp.”
Bùi Tiếu: “…” Bà phù thủy này đầu óc có vấn đề rồi!
Tạ Tri Phi: “…” Chỉ sợ lại là tổ tông!
“Khụ khụ!” Dọc theo đường đi Yến Tam Hợp vẫn không lên tiếng đột nhiên ho khan hai tiếng, Lý Bất Ngôn nhún nhún vai, lần nữa quay đầu lại, cười với Tạ Tri Phi: “Tam gia hỏi thăm ta nhiều như vậy, có phải có hảo cảm với ta hay không?”
Bùi Tiếu: “…” Nha hoàn này sao lại không biết xấu hổ như thế?
Tạ Tri Phi: “…” Nha hoàn này thật thông minh.
Tạ Tri Phi nhanh trí, che miệng: “Khụ khụ khụ.”
Lý Bất Ngôn nhấc cánh tay Yến Tam Hợp lên, tuy rằng thấp giọng rồi nhưng tất cả mọi người đều có thể nghe được giọng nói của nàng.
“Tiểu thư, đã xác nhận qua ánh mắt rồi, ý hắn say không ở rượu, mà ở tiểu thư nàng trong chốn nước non!”
Yến Tam Hợp thản nhiên nói: “Cái gì?”
Lý Bất Ngôn nghĩ nghĩ, lại nói: “Vẫn là xác nhận qua ánh mắt, không phải tình cảm nam nữ mà chỉ là sự tò mò!”
Yến Tam Hợp vẫn thản nhiên như cũ: “Ừ!”
Không khí ngưng lại
Tạ Tri Phi không thể biện bạch, chỉ có thể tiếp tục: “Khụ khụ khụ khụ…”
Bùi Tiếu nhìn người bên cạnh hận không thể ho ra phổi, đắc ý nói: Không xấu hổ tốt mà, ít nhất cũng chữa khỏi chứng hoảng hốt của ta!
……
Trong lúc nói chuyện thì đã tới phần mộ Quý gia.
Từ sau khi ngôi mộ bị đám Tạ Tri Phi đào lên, Quý Lăng Xuyên đã phái mấy lão bộc to gan ngày đêm canh giữ.
“Yến cô nương, quan tài ở ngay đó, ngươi xem có cần chuẩn bị cái gì không?”
“Không cần!” Yến Tam Hợp liếc nhìn mấy lão bộc kia, quay đầu nói với Quý Lăng Xuyên: “Nếu ngươi không muốn cho quá nhiều người biết, thì…”
Quý Lăng Xuyên liếc mắt nhìn tâm phúc, tâm phúc vội phất tay, dẫn mấy người kia đi thật xa.
Yến Tam Hợp lập tức đưa mắt ra hiệu hai người Bùi, Tạ.
Quý Lăng Xuyên vội nói: “Tri Phi, các ngươi cũng tránh đi một chút.”
“Vì sao…” Miệng lại bị bịt lại.
Tạ Tri Phi gật đầu với Yến Tam Hợp: “Vậy vất vả cho cô nương rồi.”
Yến Tam Hợp chẳng có chút biểu cảm dư thừa nào, liếc nhìn Tạ Tri Phi một cái rồi quay đi.
Lúc tiếng bước chân xa dần, thì đồng thời tiếng gió đột nhiên ngừng lại, phía chân trời mây đen cuồn cuộn, tầng tầng chồng chất, như quỷ như mị.
Xung quanh hết thảy đột nhiên trở nên an tĩnh, đến tiếng côn trùng kêu chim hót cũng không có, mỗi người chỉ có thể nghe được nhịp tim của mình đang đập thình thịch!
Quý Lăng Xuyên tuy đã hơn năm mươi tuổi, nhưng thấy hiện tượng kỳ lạ này thì vẫn run rẩy.
Yến Tam Hợp móc khăn trong ngực ra, lau chùi từng ngón tay.
Cô lau rất chậm, nói cũng rất chậm: “Bà cụ năm nay bao tuổi rồi?”
Quý Lăng Xuyên dập đầu: “Sáu, sáu mươi tám.”
Yến Tam Hợp: “Người ở đâu?”
Quý Lăng Xuyên: “Nguyên quán Quảng Tây.”
Yến Tam Hợp: “Tên là gì?”
“Cái này….” Quý Lăng Xuyên bị hỏi vội, suy nghĩ nửa ngày mới nói: “Chỉ biết mẫu thân họ Hồ.”
“Ngay cả tên của mẫu thân ruột mình cũng không biết, đúng là con trai ngoan!” Yến Tam Hợp lạnh lùng nhìn Quý Lăng Xuyên một cái: “Không nói được thì ngươi đi xuống trước!”
“Vâng!”
Lý Bất Ngôn nhảy xuống hố mộ, hai tay dùng sức, quan tài nửa che nửa đậy phát ra một tiếng “kẽo kẹt” rồi dời qua một bên.
Tạ Tri Phi và Bùi Tiếu đều không đi quá xa.
Một tiếng này vang lên, da đầu hai người tê dại, cả người nổi da gà.
Bùi Tiếu theo phản xạ có điều kiện, giật mình nhảy dựng lên, vốn định nhảy lên lưng Tạ Tri Phi như hắn lại khẽ né tránh.
Không kịp đứng vững, Tạ Tri Phi trở tay túm lấy cánh tay hắn, dùng sức kéo ra ngoài.
Bùi Tiếu bị hắn túm suýt nữa thì ngã sấp xuống: “Ngươi làm gì vậy?”
“Suỵt!” Tạ Tri Phi làm động tác im lặng, lại đi xa hơn mười trượng, sau đó chỉ vào cây đại thụ trước mặt, im lặng nói ba chữ với Bùi Tiếu: “Leo lên đi.”
Bùi Tiếu: “…”
Còn dám nhìn lén?
Điên rồi, người này chắc chắn là điên rồi!
……
Ngón tay cuối cùng được lau xong, Yến Tam Hợp cầm khăn ho khan một tiếng.
Lý Bất Ngôn vươn tay về phía nàng.
“Đứng yên đừng nhúc nhích!” Yến Tam Hợp dặn dò Quý Lăng Xuyên bên cạnh một tiếng, khom lưng cầm tay Lý Bất Ngôn, mượn lực của nàng nhẹ nhàng nhảy lên.
Trái tim Quý Lăng Xuyên cũng nhảy theo.
Quan tài của Hồ lão thái thái tinh xảo hơn cái nàng nhìn thấy trong tiệm áo liệm rất nhiều, có thể nhìn ra là khi sống rất giàu có.
Áo liệm được mặc rất thỏa đáng, thân thể được bọc bên trong không hề hư thối, chỉ là trên gương mặt lão thái thái bị một tấng khí đen che kín.
Đôi mắt đen vốn bình tĩnh của Yến Tam Hợp lập tức trở nên sắc bén.
Nàng vén ống tay áo lên, thò tay vào quan tài.
Một màn kỳ quái xuất hiện, sương đen vốn đang che phủ trên mặt lão thái thái, lập tức quấn quanh cánh tay nhỏ như bạch ngọc của Yến Tam Hợp.
Sương đen không ngừng tuôn ra, tùy ý khuếch tán, gần như nuốt chửng cả người nàng.
Quý Lăng Xuyên sợ tới mức đặt mông ngã ngồi dưới đất, hai tay bịt chặt miệng, không dám để cho mình phát ra âm thanh.
“Được rồi, được rồi.” Giọng nói của Yến Tam Hợp mềm mại lạ thường: “Để ta, để ta.”
Sương đen kia tựa như có thể nghe hiểu tiếng người, chậm rãi tan đi, cuối cùng tụ lại ở trên tay Yến Tam Hợp.
“Nói cho ta biết, ngươi còn chuyện gì không bỏ xuống được!”
Yến Tam Hợp đưa tay che lên hai mắt lão thái thái, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại.
Người đang hấp hối, thì những người và chuyện gặp trong đời đều sẽ như ảo cảnh lướt qua trong đầu.
Vui vẻ, đau khổ, bi thương, oán hận, khắc cốt ghi tâm…
Một số chỉ thoáng cái đã qua, một số sẽ dừng lại một lát, còn một số sẽ dừng lại càng nhiều thời gian.
Những tâm niệm không thể nói ra miệng lời kia chiếm cứ lâu dài ở trong đầu người chết, đến lúc trút đi hơi thở cuối cùng thì tâm niệm đó vẫn như cũ.
Sương đen theo đầu ngón tay Yến Tam Hợp thấm vào, dần dà trước mắt nàng xuất hiện một bức tranh.
Khi cô nhìn rõ hình ảnh kia thì lông mày lập tức nhíu lại.
Thứ ngươi không bỏ xuống được…. Là nó sao?