Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi - Chương 614
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 614: Câm
Một tên câm không chân, đột nhiên lại biến mất?
Ai tin được?
Tạ Tri Phi ra lệnh: “Chu Thanh, Đại Cường, hai người các ngươi tìm từng người ra vào Binh Mã ty hôm nay, cửa trước, cửa sau, cửa hông, lỗ chó cũng được bỏ sót.”
“Vâng!” Chu Thanh và La Đại Cường nghe lệnh xoay người rời đi.
Bùi thái y lại tò mò: “Tên cam này phạm vào tội gì thế?”
Tạ Tri Phi: “Phóng hỏa.”
Bùi thái y càng thấy kỳ lạ: “Hắn đến chân còn không có thì làm sao phóng hỏa?”
Bị hỏi đến đây, Tạ Tri Phi rất bất đắc dĩ.
Tiếp nhận Binh Mã Ti Ngũ Thành từ trong tay lão đại tiền nhiệm Bạch Yến Lâm, Tạ Tri Phi vừa nhận chức quan là lập tức kiểm tra ba chuyện, chuyện thứ nhất là phải kiểm kê mấy người trong lao ngục binh mã ti. Vừa kiểm đã kiểm ra một người câm.
Lão già này mười mấy năm trước vào tù, tội danh là phóng hỏa.
Mấy tội phóng hỏa này, bình thường nhốt nửa năm là có thể thả ra ngoài, thế nhưng tên này cứ bị thả nửa ngày là lại bị bắt về lại.
Tội danh, vẫn là phóng hỏa.
Cứ như vậy, thả hơn mười lần, bắt hơn mười lần, lão đại tiền nhiệm binh mã ti nảy ý xấu, thầm nghĩ đây chẳng phải là mãi không biết tội sao, bèn nhốt luôn người lại. Vừa nhốt, đã nhốt mười mấy năm.
Tạ Tri Phi vừa nghe thế, đã biết người này định chết già trong tù.
Chân không còn, lại là một người câm, ra bên ngoài đến sức tranh đồ ăn với chó cũng không có, ở trong lao tốt xấu gì còn có ăn có uống, có một nơi có thể ngủ, gió thổi không tới, mưa không dính mặt.
Bình thường người này chỉ núp ở trong góc ngủ, tỉnh thì ăn, ăn rồi lại ngủ, cũng không sinh sự, cho dù không cho hắn ăn một bữa thì hắn cũng không rên.
Tạ Tri Phi: “Ta nghĩ thôi thì cũng đáng thương, cứ để hắn vậy đi.”
“Hay là trốn kẻ thù!” Bùi thái y sờ mấy sợi râu thưa thớt: “Chậc” một tiếng: “Nhìn có hơi giống!”
“Cha, nên về thôi.” Tiểu Bùi gia cười bồi thường: “Thời gian không còn sớm nữa, chắc nương đang ở nhà chờ cơm tối đó!”
“Ngươi còn biết nương ngươi?” Bùi thái y vừa nghe lời này, tức muốn chết, đang định mắng thì Chu Thanh vừa đi đã quay lại.
“Gia, người ra vào hôm nay đều là huynh đệ của chúng ta, chỉ có một canh giờ trước, lão Thẩm kéo một xe phân ra khỏi cửa sau.”
Bùi thái y thốt lên: “Người này không phải là núp trong thùng phân đó chứ?”
Tiểu Bùi gia vội che miệng, buồn bực nói: “Hắn cũng không sợ thối chết sao.”
“Gia, có đuổi theo hay không?” Chu Thanh hỏi.
“Đuổi theo hắn làm gì, dù sao cũng là người phải thả đi.”
Lời này vừa muốn nói ra, trong đầu Tạ Tri Phi chợt thấy nghi ngờ.
Lạ thật!
Tên câm này muốn rời khỏi lao, thì tìm lao đầu nói một tiếng là được, cần gì phải ngâm mình vào trong thùng phân chịu khổ?
Từ trên xuống dưới Binh mã ti, có ai không mong hắn cút lẹ chứ.
Chuyện này không đúng lắm!
Tạ Tri Phi vỗ bàn: “Đuổi theo!”
……
Binh mã ti tìm người đương nhiên là dễ dàng, họ đuổi theo chiếc xe đẩy phân.
Không tới nửa canh giờ, lão Thẩm đã bị chặn trên đường về nhà.
Hắn vừa thấy Chu Thanh xoay người xuống ngựa, lập tức biết chuyện này kỳ quái, vội vàng quỳ rạp trên mặt đất, móc trong ngực móc một thỏi bạc, run rẩy đưa ra.
“Thanh gia, cái này, đây là tên câm cho ta.” Lão Thẩm mất hai cái răng cửa, vừa nói đã lọt gió.
Chu Thanh liếc nhìn bạc, không nhận lấy: “Người khác đâu?”
Nửa đường đã bò ra khỏi thùng phân.
“Đi đâu rồi?”
“Chuyện này… ta cũng không biết.”
“Ngươi hắn thả xuống ở đâu?”
“Ngay bên cạnh tiệm rèn của Vương lão nhị, con hẻm đó không có người.”
Chu Thanh vươn tay, chỉ vào đầu lão Thẩm: “Ngươi cứ chờ lão đại xử lý đi, sau này đừng hòng làm việc kéo phân này nữa.”
“Thanh gia.” Lão Thẩm bỗng nhiên nhào về phía trước: “Tiểu nhân không phải vì mấy lượng bạc vụn của hắn đâu, là hắn có đại ân với cả nhà tiểu nhân!”
Chu Thanh cười gằn: “Thật kỳ lạ, một người cầm không biết nói, thì có thể có đại ân gì với lão Thẩm ngươi?”
“Thanh gia, hắn biết đoán mệnh.” Thẩm lão đầu ngẩng đầu lên: “Đứa con ngốc nhà ta nếu không phải được hắn nhắc nhở, thì hai năm trước đã rơi xuống sông chết đuối rồi.”
“Ngươi cứ nói nhảm đi!” Chu Thanh rút chân về, đến chiếc xe bên cạnh kiểm tra vài lần, nghĩ tới gì đó chợt rùng mình, lại vội quay lại.
“Ngươi vừa mới nói cái gì, hắn biết đoán mệnh?”
Lão Thẩm vội vàng gật đầu.
“Tính như thế nào?”
“Dùng miệng tính!”
Chu Thanh thật muốn một quất hắn một roi.
Một người câm, còn không thể nói, làm sao có thể dùng miệng tính.
“Ta báo ngày sinh cho hắn, hắn dùng miệng cắn bút, viết lên giấy.”
Một người câm phóng hỏa lại có thể viết chữ?
Chu Thanh nhạy bén nhận thấy có điều kỳ lạ.
Hắn lập tức xoay người lên ngựa, ra lệnh: “Chia làm hai nhóm, một nhóm theo ta tìm người, một nhóm mang lão già này về binh mã ti, để lão đại thẩm vấn.”
“Lời ta nói đều là thật đó, Thanh gia, tiểu nhân chỉ là báo ân thôi.” lão Thẩm vừa nghe thấy Tạ lão đại, sợ tới mức lại bắt đầu gào lên.
“Thanh gia, tha mạng, tiểu nhân về sau không dám nữa đâu, cầu xin người tha cho ta, cùng lắm thì về sau… Về sau tiểu nhân miễn phí kéo phân cho Binh mã ti?”
“Thanh gia… Thanh gia…”
……
Sắc trời dần tối đi.
Tạ Tri Phi nhìn lão Thẩm trên mặt đất, đồng tử vừa trợn lớn đã co rút lại.
“Đinh Nhất, cõng ta đến lao ngục nhốt tên câm xem thử.”
“Ta cũng đi!”
“Ta cũng đi!”
Tiểu Bùi gia nhìn cha ruột nhà mình: Cha đi hóng hớt gì thế?
Bùi thái y: Ngươi có thể hóng, còn ta thì không thể sao, cha mày hiếm khi rảnh rỗi, lo chút chuyện bao đồng cũng không được à?
Đinh Nhất không nhìn cha con Bùi gia, vội cõng Tam gia lên lưng, đi thẳng đến đại lao.
Cha con Bùi gia theo sát phía sau.
Lao đầu thấy lão đại tới, vội bưng đèn dầu chạy tới, chột dạ nói: “Lão đại, cái tên câm kia…”
Tạ Tri Phi lớn tiếng ngắt lời: “Tên câm bị nhốt ở đâu, dẫn ta đi xem.”
Lao đầu vừa nghe ngữ khí này, sợ tới mức vội đi trước dẫn đường.
“Lão đại, là gian này.”
“Mở cửa lao ra.”
“Vâng!”
“Đinh Nhất, thả ta xuống.” Tạ Tri Phi: “Ngươi và Hoàng Kỳ và đi vào điều tra thử.”
Một người bị nhốt trong phòng giam này mười mấy năm, chắc chắn sẽ lưu lại chút dấu vết gì đó.
“Minh Đình, ngươi cũng đi đi.”
Chết tiệt!
Hôi quá!
Ba bữa cơm của Tiểu gia ta đều muốn nôn ra rồi!
Bùi Tiếu lấy khăn trong ngực ra, bịt mũi đi theo sau Đinh Nhất, chui vào trong lao.
Trong tù còn hôi hơn ngoài tù.
Bùi Tiếu thầm nghĩ ta tạo nghiệp gì đây.
Bọ ngựa một chân họ Tạ kia vẫn không ngừng ra lệnh: “Trên mặt đất, trên tường, không được bỏ qua một tấc. Đống cỏ để ngủ kia phanh ra cho ta.”
Tiểu gia mặc kệ ngươi đấy.
Bùi Tiếu không nhịn được, lại chui ra: “Ta hoa mắt quá, có hai người bọn họ đủ rồi.”
Tạ Tri Phi liếc nhìn lao đầu: “Đi kiếm thêm mấy ngọn đèn nữa.”
“Vâng!”
Đèn mang tới, cả phòng giam lập tức sáng lên.
Đinh Nhất và Hoàng Kỳ lục lọi từng tấc.
Trên mặt đất không có;
Trên tường không có;
Vậy thì chỉ có phía dưới đống cỏ khô.
Sau khi hai người liếc nhau, một người đưa tay khẽ xốc đống cỏ khô lên, người kia đưa ngọn đèn dầu trong tay lại gần.
“Gia, đến xem thử đi, trên mặt đất có thứ gì đó.”
Tạ Tri Phi vỗ một cái, cánh tay dài ôm lấy vai Bùi Tiếu: “Đi, cùng ta vào xem.”
“Ta cũng đi.” Bùi thái y tò mò muốn chết, chui vào trước hết.
Rất nhanh, tất cả mọi người tiến đến mảnh đất vuông kia.
Dưới ánh đèn.
Mỗi một đôi mắt đều mở to, trong mắt là sự hoảng sợ.
Sau một lúc lâu, Bùi thái y thở dài một tiếng.
Ta nói cái gì nhỉ, nơi nguy hiểm nhất, cũng là nơi an toàn nhất.