Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi - Chương 613
- Nhà
- Tất cả truyện
- Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi
- Chương 613 - Chiếc lồ|\|g
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 613: Chiếc lồ ng
Khi Chu gia treo cờ trắng, Yến Tam Hợp về đến biệt viện, vùi đầu vào giường.
Lý Bất Ngôn nhẹ nhàng cởi y phục, đắp chăn cho nàng, vừa định quay người đi thì tay đã bị nắm lấy.
“Bất Ngôn.”
Ánh mắt Yến Tam Hợp trống rỗng: “Ta không hiểu tại sao bà ấy không muốn biết sự thật?”
Lý Bất Ngôn ôm nàng.
“Nương ta từng nói, con chim trong lồ ng được chủ nuôi trong thời gian dài, cho dù cửa lồ ng không khóa thì nó cũng không có đủ dũng khí để mở cửa.
Đối với nó, chiếc lồ ng chính là nơi an toàn nhất thế gian.
Có đồ ăn, có nước uống, mưa không đến mặt, nắng không đến đầu, chủ nhân lại đối tốt với nó, đi đâu cũng mang theo con chim đó.”
Yến Tam Hợp: “Ý của ngươi là…”
“Viện trạch đó nhốt Mao thị, cũng trói chặt trái tim của bà.”
Lý Bất Ngôn gật đầu: “Bà được Chu Toàn Cửu bảo bọc quá tốt, tốt đến mức không có dũng khí để cảm nhận nỗi đau nhỏ nhất.”
Yến Tam Hợp khẽ buông tay Lý Bất Ngôn: “Bất Ngôn, cho dù chiếc lồ ng có làm bằng vàng, chúng ta cũng không được vào.”
Lý Bất Ngôn “ừ” một tiếng, biến sắc.
“Ngươi hỏi ta là để nhắc ta câu này phải không?”
Tâm tư Yến Tam Hợp bị nàng nhìn thấu, không hề buồn, kéo chăn lên đắp.
“Linh tinh, ta chẳng biết gì cả.”
Có quỷ mới tin ngươi!
Đến tâm tư mấy chục năm trước của tên súc sinh Chu Toàn Cửu ngươi còn hiểu được mà không hiểu được tâm tư của Mao thị hay sao?
Lý Bất Ngôn đứng dậy, đi tới cửa, ném lại vài câu rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.
“Tam Hợp, có nữ nhân đã định sẵn chẳng có chiếc lồ ng nào có thể nhốt được.”
……
Có nữ nhân định sẵn nhốt không được;
Có nam nhân cũng định sẵn phải bị đánh.
Người đánh không ai khác, mà là Bùi thái y.
Bùi thái y tha thiết với nghề thật chẳng dễ dàng gì.
Tới biệt viện, công cốc;
Tới Tạ phủ, lại công cốc chuyến nữa;
Đến Chu phủ, nhìn thấy trước cửa treo cờ trắng, hỏi ra thì biết là phu nhân mất, Tạ tam gia cũng đi rồi.
Bùi thái y hết cách, chỉ có thể giết đến Binh mã ti ngũ thành, thưởng cho Tạ tam gia và tên súc sinh nhà mình mỗi đứa một nắm đấm.
Người trước, vác chân què chạy lung tung.
Đứa sau, xa nhà một chuyến, khi về cũng không biết qua chào hỏi cha nương một tiếng, đúng là tốn công nuôi.
Hai huynh đệ bị đánh, một tên dùng miệng lưỡi nịnh nọt, một tên rót trà, hót nửa ngày vuốt cho cho lông nhím của Bùi thái y xuôi xuống.
Thương tích trên đùi Tạ Tri Phi rất mau lành, mới qua dăm bữa nửa tháng đã có thể đi như bay giống trước kia.
Bùi thái y thay thuốc, kéo ghế lại gần, chuẩn bị nghe ngóng chuyện Chu gia từ hai tên nhóc kia.
Nào biết còn chưa kịp mở mồm, Chu Thanh đã đột nhiên tiến vào.
“Gia, không tìm thấy người.”
Tạ Tri Phi biến sắc.
Thái Vi trước kia tên là Chu Vi, tổ tiên là con cháu của Chu gia.
Tổ phụ Thái Vi sau đó nhận được ân điển, xóa bỏ nô tịch, cả nhà được trả tự do.
Một năm nọ, tổ phụ của Thái Vi đưa cháu lên kinh thăm chủ nhân, lão thái gia Chu Lục Hào thấy Thái Vi thông minh lanh lợi nên giữ lại.
Còn hứa với tổ phụ hắn, sau này sẽ dạy cho Thái Vi vài ngón nghề bói toán và xem phong thủy.
Một vài ngón nghề của người Chu gia cũng đủ cho người khác dùng đến mấy đời, tổ phụ Thái Vi quỳ xuống cảm tạ ơn đức của chủ nhân.
Bằng cách này, Thái Vi mới trở thành người hầu thân cận của Chu Toàn Cửu.
Lão gia nhà hắn rời kinh không bao xa thì gặp chuyện ở phủ Tuyên Hóa, lão tổng quản còn đích thân tới thăm.
Tổ phụ Thái Vi sớm đã qua đời, phụ thân hắn nghe thấy những chuyện xấu mà con trai hắn đã gây ra, tức giận phun ra một ngụm máu ngay tại chỗ.
Lo sợ khổ chủ sẽ tìm đến cửa, cả gia đình lại thu dọn đồ đạc trong đêm, đi kiếm sống ở nơi khác.
Nhưng Thái Vi vẫn còn hai người cô mẫu ở phủ Tuyên Hóa.
Phủ Tuyên Hóa nằm ở phía Tây Bắc của thành Tứ Cửu.
Thế là ba nhóm người, một nhóm chạy thẳng đến quê nhà Thái Vi nghe ngóng, một nhóm chạy đi tìm hai cô mẫu của Thái Vi, một nhóm đi tìm phụ mẫu huynh đệ của Thái Vi.
“Ba nhóm người, không nhóm nào tìm được ư?”
“Không nhóm nào tìm được, đều nói chưa từng gặp người này. Sau khi xảy ra chuyện, phụ thân Thái Vi không quá nửa năm bị bệnh chết, nương hắn chẳng bao lâu sau cũng đi theo nam nhân, huynh đệ duy nhất đang sống ở phủ Bảo Định.”
Chu Thanh: “Huynh đệ hắn cho rằng người đã chết ở bên ngoài, còn làm một ngôi mộ trống cạnh mộ cha nương hắn, đặt mấy bộ y phục trước kia của Thái Vi vào để tiện cho hắn đốt tiền giấy vào dịp Thanh Minh.”
Nói xong, Chu Thanh đến gần, thấp giọng nói: “Ngay cả Hàn gia cũng nói hết cách rồi.”
Hàn gia là Hàn Dũng, giữ chức tổng kỳ Cẩm Y Vệ, chuyên phụ trách thu thập tình báo, trước đó có thể tìm thấy Đường Kiến Khê ẩn cư, là đi theo con đường của hắn.
Hàn Dũng nói người không có tung tích, hoặc là chết rồi, hoặc là mai danh ẩn tích ở một ngóc ngách hẻo lánh nào đó.
Người Chu gia tính được hắn vẫn còn sống, vậy nhất định còn sống.
Nhưng mấu chốt là, thiên hạ rộng lớn như vậy, người này trốn ở góc nào?
Tạ Tri Phi gãi gãi đầu, nghĩ không ra.
“Thái Vi là ai?” Bùi thái y tò mò hỏi.
Bùi Tiếu: “Người hầu trước kia của Chu Toàn Cửu.”
Những người hầu đã dùng quen rất hiếm khi thả ra ngoài, Bùi thái y nghe xong đã biết trong chuyện này có lý do: “Hắn phạm phải chuyện gì ư?”
Bùi Tiếu: “Xem sai phong thủy cho người ta, lén chạy trốn.”
“Vậy thì tìm trong nhóm những người xem phong thủy đi, những người này chắc chắn sẽ ngứa nghề cũ, giống như ta và cha ngươi vậy.”
Bùi thái y thở một hơi thật sâu.
“Dù có chữa cho người ta chết thì vẫn phải tiếp tục chữa trị, chẳng còn cách nào khác, phải nuôi một tên cẩu súc sinh trong lòng chỉ có huynh đệ, không có cha nương, đúng là số khổ.”
Tiểu Bùi gia hoàn toàn không nghe ra thâm y trong lời nói của cha mình: “Tạ Ngũ Thập, cha ta nói rất có lý!”
Cha hắn: “…”
“Thật sự có lý.” Tạ Tri Phi: “Nhưng trời đất rộng lớn như vậy, Chu gia còn có bao nhiêu thời gian để chúng ta đi tìm từng nơi một như vậy?”
“Hay là…” Tiểu Bùi gia: “Để lão tổng quản tả tướng mạo của hắn, Yến Tam Hợp vẽ lại, chúng ta sẽ cầm tranh đi tìm người giống như Canh Tống Thăng.”
Tạ Tri Phi: “Canh Tống Thăng mới có vài năm mà người và tranh đã không giống nhau rồi, Thái Vi rời Chu phủ không biết bao nhiêu năm rồi.”
Bùi thái y tò mò: “Các ngươi tìm cái tên Thái Vi để làm gì?”
Ông bô của ta ơi, thay thuốc xong có thể đi rồi đó.
Sao mà cha vẫn còn ngồi ì ra ở đây thế?
Trong lòng Tiểu Bùi gia nghĩ vậy, chứ ngoài miệng nào dám hó hé gì: “Hắn biết chuyện trước kia của Chu Toàn Cửu.”
Bùi thái y: “Chuyện tốt hay xấu?”
Tiểu Bùi gia: “Chuyện xấu.”
“Vậy có nghĩa là người này biết bí mật của Chu Toàn Cửu, người biết bí mật thường thường đều chẳng sống lâu.”
Bùi thái y đứng dậy, nghiêm trang thả vài bước trong phòng thong, sau đó nói rất chắc chắn: “Nếu người này vẫn còn sống, chứng tỏ hắn đang trốn ở một nơi không ai ngờ tới.”
Thật mới mẻ làm sao!
Nếu muốn có được, thì có thể tìm không ra sao.
Bùi thái y đi tới trước mặt Tạ Tri Phi, hạ giọng, thần bí nói: “Nếu là ta, nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất.”
Vừa dứt lời.
La Đại Cường, thuộc hạ của Tam gia ở Binh Mã ti xông vào.
Lão đại, không thấy tên câm trong lao đâu cả.
Tạ Tri Phi hơi kinh ngạc: “Sao lại không thấy?”
Không biết, đột nhiên biến mất, hỏi xung quanh một vòng, đều nói không thấy hắn đâu.
Giọng La Đại Cường run lên: “Lão đại, chẳng lẽ Binh Mã ti chúng ta có ma?”
Vừa nghe thì đã biết là chưa trải việc đời.
Tiểu Bùi gia không đồng tình nói: “Vậy vẫn còn trốn ở chỗ nào đó của Binh Mã ti thôi.”
“Hắn không có chân, làm sao trốn được?”
“Hả?” Tiểu Bùi gia sững sờ.