Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi - Chương 608
- Nhà
- Tất cả truyện
- Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi
- Chương 608 - Khớp hết rồi
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 608: Khớp hết rồi
“Hoa quế của chùa Giới Đài, bố cục như vậy… Đầu tiên là từng gây hoa quế nối liền với nhau, nối thành một vùng hoa quế. Cuối đường hoa quế, mới là một khu rừng hoa quế.
Mà xung quanh viện Chu Vị Hi cũng là từng cây hoa quế, sau khi vào viện sẽ thấy một rừng hoa quế. Bố cục này, hẳn là giống nhau như đúc, như vậy…”
Yến Tam Hợp: “Đoạn đường hoa quế và khu rừng hoa quế này, có ý nghĩ gì với Chu Toàn Cửu?”
Lý Bất Ngôn không muốn động não: “Tam Hợp, nói mau đi.”
“Lúc Chu Toàn Cửu còn nhỏ, chuyện gì cũng phải xếp sau Ngũ lão gia. Mà Phó di nương thân ở nội trạch, sức khỏe lại không tốt, đối với một nữ tử như thế thì không có nhiều cơ hội ra ngoài. Lão phu nhân đến chùa Giới Đài dâng hương, Phó di nương nhân lúc sức khỏe tốt cũng đi theo, hơn nữa còn mang theo Chu Toàn Cửu.”
“Xe đến chùa Giới Đài. Chu Toàn Cửu đỡ Phó di nương xuống xe, Phó di nương sợ con trai chạy lung tung, bèn nắm chặt tay con trai. Cứ như vậy, hai nương con đi từ ngoài cửa chùa, vào trong cửa chùa, qua một đoạn đường hoa quế thật dài.
Hoa quế tháng tám tràn đầy mùi thơm, khiến người ta vui vẻ thoải mái như vậy.
Phó di nương chắc chắn sẽ đi không nhanh, mà thả bước chậm lại.
“Con trai, thơm quá!”
“Con trai, chùa miếu này thanh tịnh, nương thích lắm.”
“Con trai, nếu trong phủ chúng ta cũng có một đoạn đường hoa quế như vậy thì tốt rồi.”
Chu Toàn Cửu đi sát theo nàng, chóp mũi ngoại trừ hương hoa quế ra, còn có mùi hương quen thuộc trên người Phó di nương.
Hắn ngẩng đầu, nhìn thấy nụ cười trên mặt Phó di nương.
Đó là nụ cười phát ra từ nội tâm, không giống với nụ cười giả tạo ở Chu gia, Phó di nương cười đến mặt mày cong cong.
Chu Toàn Cửu chưa từng nhìn thấy một Phó di nương như vậy.
Mà trong mắt Phó di nương, ngoại trừ hoa quế trước mắt, thì cũng chỉ có một mình con trai mình.
Màn này, giống như con dấu khắc sâu trong đầu hắn.
Đến chết cũng không quên.
Yến Tam Hợp: “Lão tổng quản, cây hoa quế ngoài viện của đại tiểu thư, là ai trồng?”
Lão tổng quản: “Là sau khi lão gia lên làm gia chủ, đã trồng lúc tu sửa phòng ốc.”
“Xem đi.” Yến Tam Hợp lạnh lùng cười: “Chu Vị Hi là thế thân của Phó di nương, thứ Phó di nương thích, Chu Toàn Cửu chắc chắn sẽ khiến nàng hài lòng, cho nên mới có rừng hoa quế giống như đúc chùa Giới Đài.”
Lý Bất Ngôn thở dài một hơi: “Hèn gì lúc hắn bệnh nặng, còn bảo đại phu nhân đến Chùa Giới Đài xem giúp hắn.”
Người sắp chết, hồi ức đều là người trước kia, chuyện trước kia, đối với Chu Toàn Cửu, Phó di nương mới là người đồng sinh cộng tử với hắn cả đời.
Yến Tam Hợp: “Mà nguyên nhân khiến Chu Toàn Cửu cực kỳ lưu luyến Phó di nương, là khi còn bé hắn không nhận được tình thương của Phó di nương, mẫu thân bị Ngũ lão gia, bị những người khác đoạt mất.”
“Con người ta bao giờ cũng thế, thiếu cái gì, thì sẽ chấp nhất cái đó, hơn nữa còn là chấp nhất cả đời.”
“Thông rồi!”
“Thông cả rồi!”
Trên mặt mọi người đều nở nụ cười vui mừng.
Chu Viễn Mặc nhìn Yến Tam Hợp, vội hỏi: “Yến cô nương, vậy tâm ma của ông ta rốt cuộc là liên quan đến Phó di nương, hay là có liên quan đến đại bá, Ngũ thúc?”
Lời này, khiến Yến Tam Hợp á khẩu không trả lời được.
Hình như đều không liên quan, lại hình như đều có liên quan.
Nói không liên quan, là bởi vì tâm mà là trăng máu. Trăng máu nghĩa là đại họa lâm đầu, Đại lão gia, Ngũ lão gia, Mao thị chẳng qua chỉ là ba mạng người, so với trăng máu thì vẫn còn kém.
Nói có liên quan, là vì khi một người làm bất cứ chuyện gì, đều có nguyên nhân căn bản để hắn khởi tâm động niệm.
Chu Toàn Cửu thiết lập trận để đánh đổ Đại lão gia, Ngũ lão gia, mượn vận may của Mao thị, đoạt vị trí gia chủ Chu gia, nói cho cùng là bởi vì Phó di nương.
Còn trăng máu thì sao?
Có phải cũng bởi vì Phó di nương hay không?
“Ta nghĩ…” Yến Tam Hợp đón ánh mắt Chu Viễn Mặc: “Cho tới bây giờ, chúng ta chỉ là làm tan một góc núi băng, phía sau còn có rất nhiều thứ phải đào sâu hơn nữa.”
Dứt lời, Chu Viễn Mặc chỉ cảm thấy tim đập nhanh, mạch đập cũng nhanh.
Nếu như không phải bởi vì hắn là gia chủ, sợ ảnh hưởng đến Chu gia thì hắn cũng muốn giống như con sói tru lên một cái để phát ti3t sự buồn bực trong lòng.
Trải qua nhiều trắc trở như vậy, còn đến núi Ngũ Đài một chuyến, vẫn chỉ là một góc núi băng?
“Yến cô nương.” Hắn cắn răng hỏi: “Có căn cứ gì không?”
“Trực giác.” Yến Tam Hợp chỉ vào đầu mình.
“Nếu chúng ta đã chứng thực Chu Toàn Cửu là một tiểu nhân âm độc từ đầu đến chân, vậy thì trực giác nói cho ta biết, Chu Toàn Cửu lợi dụng việc đoán mệnh xem phong thủy làm chuyện xấu, không chỉ có mấy chuyện như vậy, cũng không chỉ có từng đó người.”
Hô hấp mọi người đều ngừng lại.
Tất cả mọi người ngươi nhìn ta ta nhìn người, chút vui sướng vì mọi việc đã viên mãn chợt bị câu nói này làm nổ đến tan thành mây khói.
Trời ơi!
Thủ pháp bày trận này thôi đã khiến bọn họ thán phục không thôi rồi, không ngờ lại còn liên tục không dứt.
“Lão thái gia!” Đang lúc mọi người đang hít thở không thông, lão tổng quản đột nhiên quỳ rạp xuống đất, khóc rống lên.
Hắn là con của Chu gia, cha nương đều là nô bộc của Chu gia.
Hắn từ nhỏ đã đi theo bên cạnh lão thái gia, từ gã sai vặt bên cạnh làm đến chức đại tổng quản.
Ngoại trừ chuyện thầy bói phong thủy, lão thái gia không nói với hắn ra thì những chuyện khác, lão thái gia đều toàn thương lượng với hắn.
Hắn nhớ rất rõ.
Sau khi lão thái gia chọn lão gia làm gia chủ, trọng trách trên người cuối cùng cũng được dỡ xuống, bèn kéo hắn vào thư phòng uống mấy chung rượu.
Lúc hơi ngà ngà say, lão thái gia đột nhiên thở dài một tiếng.
“A Tỉnh, ta đang nghĩ hay là giao gia nghiệp cho Tứ nhi. Nó được Phó thị tận tay dạy dỗ, Phó thị tốt bụng như thế, con trai chắc chắn sẽ không kém. Chu gia có tứ nhi chống đỡ, ta cũng cam lòng nhắm mắt.”
Khoảnh khắc đó, Chu Tỉnh rõ ràng nhìn thấy sự vui mừng vào tự hào trên mặt lão thái gia.
Đó là sự trông mong của một người cha già đối với con trai, trông mong hắn có thể khiến Chu gia hưng thịnh kéo dài, có thể tạo phúc cho con cháu đời sau.
Làm sao biết được!
Làm sao biết được!
“Lão thái gia ơi lão thái gia là ngài mở mắt nhìn đi, ngài nhìn xem đi…” Chu Tỉnh khóc rống lên, từng tiếng kêu gọi chủ tử cũ của mình.
Chu Viễn Mặc nghe tiếng khóc của lão tổng quản, lại dần tỉnh táo.
Vạn sự khởi đầu nan, thời gian sáu tháng, còn dư lại năm tháng, hắn vẫn còn có rất nhiều thời gian.
Không thể gấp, cũng không thể gấp, chỉ cần có Yến cô nương ở đây, tâm ma này chắc chắn có thể giải được.
Chắc chắn có thể!
“Lão Nhị, lão Tam, đỡ lão tổng quản xuống.”
Không cần đỡ, lão nô có thể chịu đựng được.
Chu Tỉnh ngẩng đầu, đưa tay lau mặt, trên mặt lộ ra sự quyết tâm liều mạng.
“Lão nô không tin lão gia phát rồ đến trình độ này, lão nô phải tận mắt nhìn, chính tai nghe.”
Ngoại trừ Yến Tam Hợp và Chu gia, trong đầu Tạ Tri Phi và Tiểu Bùi gia đồng thời nổi lên một câu… “Xí, vậy mỏi mắt mà chờ đi!”
Chu Viễn Mặc ổn định tâm trạng: “Yến cô nương, vậy bước tiếp theo chúng ta…”
“Tạm thời không có bước tiếp theo.”
“……”
“Chu Viễn Mặc biến sắc, sao lại không có bước tiếp theo?”