Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi - Chương 604
- Nhà
- Tất cả truyện
- Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi
- Chương 604 - Bố cục
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 604: Bố cục
“Nhất là ngày sinh bát tự, không thể tùy tiện nói cho người khác nghe, bên trong cất giấu mệnh cách và vận thế của một người.”
Vẻ mặt Chu Viễn Mặc xấu hổ, nhưng vẫn chậm rãi nói: “Mệnh cách và vận thế của con người, lúc đầu thai, ông trời đã sắp xếp đại khái rồi. Cái gọi là vận mệnh, đầu tiên là mệnh, sau là vận, mệnh luận cả đời, vận chỉ là nhất thời.”
“Tiểu Bùi gia, Lý cô nương các ngươi nhớ kỹ.” Chu Viễn Chiêu nói tiếp: “Không chỉ không thể tùy tiện nói ngày sinh bát tự cho người khác nghe, đồ đạc bên người cũng phải kiểm tra bất cứ lúc nào, sau khi cắt móng tay, nhớ bỏ vào chậu than đốt.”
Tiểu Bùi gia: “…” Đáng sợ.
Lý Bất Ngôn: “…” Kinh khủng.
“Không nói đến đề tài xa như vậy nữa.” Yến Tam Hợp nghiêng mắt, kéo đề tài lại: “Lão tổng quản, Phó di nương đi rồi, Chu Toàn Cửu hẳn là rất thương tâm nhỉ?”
Lão tổng quản: “Lão gia ngã bệnh suốt một tháng.”
Yến Tam Hợp: “Lão phu nhân muốn mang Chu Toàn Cửu đến bên cạnh để chăm sóc, Chu Toàn Cửu không đồng ý.”
“Đúng vậy.”
Lão tổng quản: “Phu nhân lo lão gia ở viện Ngô Đồng một mình, từng nhắc nhiều lần với lão thái gia, lão thái gia không có ý kiến, nhưng lão gia nói là có thể ở một mình được.”
“Theo đạo lý, một thứ tử, vừa mới chín tuổi, nương đẻ chết, nương cả muốn nuôi hắn ở bên người, mà nương cả này luận thân sơ, còn là dì của hắn.” Yến Tam Hợp: “Bình thường mà nói, rất ít người sẽ từ chối, hắn lại quả quyết từ chối, vì sao?”
“Hắn sợ nương cả hại hắn.” Lời này, Tiểu Bùi gia thốt ra.
Nói xong, chính hắn cũng ngây ngẩn cả người.
Kỳ quái, ta làm sao có thể nghĩ như vậy.
Yến Tam Hợp lại gật gật đầu với hắn.
Tiểu Bùi gia: “…” Ta lại còn nói đúng?
“Chu Toàn Cửu lúc chín tuổi, đã bắt đầu phòng bị nương cả, vì sao lại phòng bị?” Yến Tam Hợp trực tiếp nói ra đáp án: “Bởi vì trong lòng Chu Toàn Cửu biết rõ, Đại lão gia bị hắn phế đi, cuộc tranh giành gia chủ Chu gia, chỉ còn lại hắn và Ngũ lão gia. Mà một người có ý hại người, thì lo lắng nhất là người khác cũng sẽ hại hắn.”
Đây là một đứa bé vừa mới tròn chín tuổi!
Trong lòng mọi người đồng thời phát ra một tiếng cảm thán như vậy.
“Lão tổng quản, làm phiền cho ta thêm chén trà nóng, trà nhạt rồi.”
“Vâng.”
Trà nóng bưng lên, Yến Tam Hợp dùng nắp đẩy lá trà, uống một ngụm.
Nước nóng theo cổ họng chảy vào trong dạ dày, nóng đến mức khiến ngũ tạng lục phủ đều ấm lên, nàng lúc này mới lại chậm rãi mở miệng.
“Thiên phú của Chu Toàn Cửu và Ngũ lão gia, Ngũ lão gia cao hơn một bậc, nhưng sức khỏe Ngũ lão gia là một vấn đề lớn. Lão thái gia vì tương lai Chu gia, chưa chắc sẽ không chọn Chu Toàn Cửu làm gia chủ.” Yến Tam Hợp nhìn lão tổng quản: “Ta nghĩ, lão thái gia đã từng nghĩ đến điều đó?”
Lão tổng quản giờ phút này đã bội phục thiếu nữ nhỏ bé này sát đất.
“Không giấu Yến cô nương, lão gia thật sự đã có tâm tư này.”
“Thế nhưng Chu Toàn Cửu là thứ xuất.”
“Cô nương lại đoán đúng rồi.” Lão tổng quản: “Các đời gia chủ Chu gia, trên cơ bản đều là đích xuất, rất ít thứ xuất, tổng cộng cũng chỉ một hai người, cho nên lão thái gia cũng băn khoăn.”
“Như vậy, khả năng làm gia chủ ban đầu của Ngũ lão gia và Chu Toàn Cửu là Ngũ lão gia tám phần, Chu Toàn Cửu hai phần, có đúng không?”
“Đúng vậy.” Lão tổng quản: “Trong mấy đứa con trai, người lão gia thương nhất, thực ra là Ngũ lão gia, lão nô có thể nhìn ra được.”
Yến Tam Hợp nhìn qua Chu Viễn Mặc.
“Dưới tình hình thiên thời địa lợi đều không đứng về phía ngươi, mà ngươi lại muốn lấy vị trí gia chủ, thì ngươi sẽ làm như thế nào?”
Chu Viễn Mặc bị hỏi đến ngẩn ra.
“Ngươi sẽ âm thầm lập bẫy.” Yến Tam Hợp: “Mà Chu Toàn Cửu nếu đã đi đường tà một lần thì ắt sẽ có lần hai, vì thế hắn lại dùng đinh đòi mạng.”
Chu Viễn Mặc cố ổn định hơi thở.
“Yến cô nương, đinh đòi mạng không khó làm, trên ván giường, trên xà nhà, trên nóc nhà, thậm chí thiết lập một cục phong thủy cũng được, chỉ cần có ngày sinh và móng tay lông tóc của Ngũ thúc.”
Yến Tam Hợp: “Nhưng không đủ.”
“Không đủ ư?”
“Chỉ đinh đòi mạng thôi thì chưa đủ.” Yến Tam Hợp: “Chu Toàn Cửu ghen ghét Ngũ lão gia nhất hắn phải biến khả năng Ngũ lão gia làm gia chủ thành không, phải chắc chắn mình được thượng vị mới đủ.”
Tiểu Bùi gia “A” một tiếng: “Vì thế, hắn mới có ý với Mao thị.”
Lý Bất Ngôn “A” một tiếng: “Hắn muốn mượn vận mệnh tốt của Mao thị.”
Tạ Tri Phi nghiêng người trong ghế thái sư, cố chống đỡ nói: “Còn có một nguyên nhân quan trọng, gia thế Mao thị thật sự quá tốt, thành thân với người như vậy, chỉ có lợi không có hại với việc hắn lên làm gia chủ.”
Yến Tam Hợp nhìn ba người trước mặt, khóe miệng hơi nhếch lên.
Nhớ lúc trước đi phủ Nam Ninh, dọc theo đường đi không phải tiêu chảy, thì là mất tiền, tình huống chồng chất.
Hiện giờ… Đều bắt đầu có ăn ý rồi.
“Không sai, hắn là có chủ ý với Mao thị.”
Yến Tam Hợp chuyển đề tài.
“Chu Toàn Cửu có trợ thủ, trợ thủ là hai gã sai vặt bên cạnh. Hai người này từ nhỏ đã đi theo bên người Chu Toàn Cửu, tình cảm không tầm thường.”Mấy chuyện xấu mà Chu Toàn Cửu làm trước khi ngồi lên vị trí gia chủ, họ không thể tránh được.”
“Đang tìm, Chu Thanh đang tìm rồi.” Tạ Tri Phi yếu ớt mở miệng.
“Ngươi nói chuyện ít lại.” Yến Tam Hợp trừng hắn một cái, quay đầu nhìn về phía lão tổng quản: “Chu Toàn Cửu tìm tới Mao thị còn có một nguyên nhân, hắn không muốn lão phu nhân xen vào hôn lễ của hắn.”
Sắc mặt lão tổng quản thay đổi nhiều lần.
Trước khi Phó di nương lâm chung, đã phó thác hôn sự của con trai cho lão phu nhân, lão phu nhân đã sớm để ý rồi.”
Hôn nhân của con thứ, từ trước đến nay đều cao không được thấp không xong, lão phu nhân tìm một vòng, cũng không tìm được người thích hợp.
Yến Tam Hợp: “Chuyến đi đến phủ Lạc Dương, có thật đúng lúc đến phiên Chu Toàn Cửu không?”
Lão quản nhíu mày suy nghĩ thật lâu: “Yến cô nương, thời gian quá lâu, lão nô thật sự không nhớ ra.”
“Không nhớ cũng không sao.” Yến Tam Hợp: “Đến phiên hắn, thì đó là mệnh hắn tốt; không tới phiên hắn thì với tâm tư của hắn, cũng chắc chắn sẽ khiến người vốn nên đi theo lão thái gia xảy ra chút chuyện.”
“Yến cô nương, lão nô nhớ ra rồi.” Lão tổng quản vỗ đùi, kích động nói: “Chuyến đi kia vốn là Tam lão gia đi theo lão thái gia, hai ngày trước khi xuất phát, Tam lão gia ngã ngựa, bị gãy tay.”
Tiểu Bùi gia bóng gió: “Trùng hợp vậy sao?”
Lý Bất Ngôn bóng gió: “Là trùng hợp như vậy đó!”
“Còn có điều trùng hợp hơn kìa!” Yến Tam Hợp cười gằn một tiếng: “Trong hội đèn lồ ng tấp nập người, Mao thị không gặp ai, lại gặp hắn?”
Tiểu Bùi gia ánh mắt sáng ngời: “Đây chắc chắn cũng là hắn tính toán từ đầu.”
Yến Tam Hợp: “Gặp thì cũng chẳng có gì, còn cực kỳ tinh tế muốn tặng đèn chuột cho Mao thị.”
Ánh mắt Lý Bất Ngôn sáng lên: “Tám chín phần mười là luôn đi theo phía sau.”
Yến Tam Hợp: “Thấy Mao thị không nhận ra hắn, vì thế chủ động nhắc tới chùa Giới Đài, còn nói Mao thị từng cười với hắn.”
Tạ Tri Phi vừa định nói tiếp, nghĩ đến ánh mắt cảnh cáo của Yến Tam Hợp, lại thành thật ngậm miệng lại.
Đinh Nhất thay nói thay chủ tử: “Đây, đây là thủ đoạn khiến cô nương người ta chú ý.”
Yến Tam Hợp: “Hắn nhét đèn chuột vào tay Mao thị, đầu ngón tay lơ đãng xẹt qua lòng bàn tay Mao thị.”
Hoàng Kỳ nổi giận: “Đây, đây là quyến rũ trắng trợn.”
“Đây chỉ là quyến rũ ư?”
Yến Tam Hợp chợt nhìn về phía Chu Viễn Mặc.