Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi - Chương 595
- Nhà
- Tất cả truyện
- Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi
- Chương 595 - Trương Thị
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 595: Trương Thị
Đâu chỉ Tạ Tri Phi thở không nổi?
Lý Bất Ngôn và Tiểu Bùi gia cũng nhìn nhau.
Tuy rằng bọn họ không rõ Yến Tam Hợp tìm phu thê Chu phủ nhị lão gia tới làm gì, nhưng ba chữ chùa Giới Đài vừa nói ra, chuyện này đã lập tức trở nên kỳ lạ.
Hình như… Có gì đó sắp chui ra khỏi mặt đất.
Tạ Tri Phi đè lại sự khiếp sợ trong lòng: “Ngươi từng theo họ đến chùa Giới Đài chưa?”
“Ta đâu có rảnh.” Chu Toàn Quy thở dài: “Tứ đệ có đi theo vài lần.”
Dứt lời, Yến Tam Hợp đột nhiên đứng lên, dọa đám người còn lại nhảy dựng lên.
Tạ Tri Phi vội nói: “Hôm nay hỏi tới đây thôi, ngươi ra ngoài nha môn chờ, Nhị phu nhân ước chừng nửa canh giờ nữa sẽ ra.”
Ánh mắt kinh ngạc của Chu Toàn Quy nhìn từ trên người Tạ Tri Phi rơi xuống Yến Tam Hợp.
Cô nương này là ai?
Tại sao có thể ngồi vào trong Binh Mã Ti Ngũ Thành?
Lúc mới hỏi, nàng ta ghé vào tai Tạ Tri Phi nói gì?
Còn nữa, Phó di nương một người đã chết tám trăm năm, liên quan đến vụ án gì chứ?
Có liên quan gì đến Chu gia hay không?
Mang theo một bụng nghi hoặc, Chu Toàn Quy một bước ba quay đầu bước đi.
Hắn vừa đi, ba đôi mắt đã nhìn chằm chằm Yến Tam Hợp, Yến Tam Hợp im lặng một hồi, vẫn là câu nói kia: “Bây giờ không nói được, chờ hỏi xong rồi nói sau.”
……
Thê tử của Chu Toàn Quy là Trương thị.
Không phải người một nhà, không vào chung một cửa, Trương thị còn béo hơn Chu Toàn Quy, trên cằm treo hai tầng thịt.
Nữ nhân thì không cần hù dọa, trong phòng bốn người lạnh lùng nhìn nàng, cũng đủ để cho nàng sợ hãi rồi.
“Có một vụ án liên quan đến đương gia thiếu phu nhân Mao thị của Chu phủ, cũng là tứ đệ muội của ngươi.” Ánh mắt Tạ Tri Phi cố ý trầm xuống: “Mao thị là người như thế nào, ngươi nói rõ đi.”
Trương thị sửng sốt nửa ngày, chợt khóe miệng nhếch lên cười.
Nụ cười này khiến cho Lý Bất Ngôn phản ứng chậm chạp nhất cũng hiểu được, giữa hai chị em dâu hẳn là không hợp.
“Tứ đệ muội, là một nhân tinh.” Trương thị cười gằn một tiếng: “Năm tỷ muội con dâu Chu gia chúng ta, ai cũng không bằng nàng.”
Tạ Tri Phi: “Ý ngươi là gì?”
“Nào có tân nương tử vừa vào cửa, đã kéo tay nương chồng thân thân thiết thiết, làm như cả Chu phủ chỉ có nàng biết gọi ‘Mẫu thân’ ấy, những người khác đều câm hết?”
Trương thị vừa nghĩ tới ngày đại hôn của Mao thị, trong lòng đã nổi giận.
Lão thái gia thật sự thiên vị, một đứa con trai thứ lại cưới đại tiểu thư thế gia, còn tốt hơn cả con trai đích xuất, đây là quy củ gì?
Cưới được tốt còn chưa tính, của hồi môn lại còn nhiều.
Một trăm hai mươi tám rương, mỗi một rương đều nặng trịch, mở ra nhìn thử, bên trong toàn là đồ tốt.
Của hồi môn của Trương thị chỉ có sáu mươi bốn rương, có hai rương, còn dùng thật lẫn lộn, chẳng sánh được với Mao thị kia.
Ngày hôm sau kính trà cho cha nương chồng, nương chồng khen nàng vài câu, nàng đã tìm không ra đông tây nam bắc, không ngừng khen nương chồng trẻ trung, khí độ bất phàm, chưởng quản gia đình có cách, là nương chồng tốt có đốt đèn lồ ng cũng khó tìm.
“Đại nhân à, ngài không thấy bộ dạng đó của nàng, giống như gặp nương ruột thế sao.” Trương thị cười gằn một tiếng: “Ngươi phân xử đi, người này có giả dối hay không?”
Tạ Tri Phi im lặng không nói lời nào.
“Hôm nay may quần áo mới cho lão phu nhân, ngày mai xuống bếp làm tiệc nước cho lão phu nhân, sau đó lôi kéo lão phu nhân đi dạo vườn, khiến cho tiền của chúng ta chẳng tiêu được, tay chân cũng không chịu khó, đã thành người gì gì cả rồi?”
Những lời này nghẹn ở trong bụng Trương thị mấy chục năm, khó khăn lắm mới có cơ hội đổ ra ngoài, cũng không cần Tạ Tri Phi hỏi, Trương thị đã nôn ra sạch sẽ.
“Trong phủ mở tiệc chiêu đãi, nàng chỉ là một đứa con dâu thứ xuất không lo núp ở phía sau, lại cứ muốn ở trước mặt lão phu nhân khéo léo khoe mẽ, chim chóc trên cây còn chẳng líu ríu bằng nàng.”
Trương thị lắc đầu, vòng thịt mỡ trên cổ run rẩy.
“Cũng chỉ có mấy người đến từ nơi hẻo lánh mới không quy không củ như vậy, chúng ta toàn là người ở thành Tứ Cửu, ai nấy đều cần mặt mũi kia, dù là đối với cha nương chồng, cũng không có chuyện nịnh nọt như thế.”
Tạ Tri Phi cứ cảm thấy lời này nghe chói tai.
Mao thị là con dâu của con thứ, nếu như không miệng ngọt, không khéo léo ở trước mặt lão phu nhân thì cuộc sống chắc chắn sẽ không dễ chịu.
“Trừ cái đó ra thì sao?”
“Ăn phải ăn ngon, mặc phải mặc đẹp, đau bệnh một chút thôi đã ầm ĩ với trượng phu.”
Trương thị học theo ngữ khí nói chuyện của Mao thị lúc còn trẻ.
“Gia, ta đau đầu; gia, ta đau bụng; gia, ta tức ngực. Sinh có đứa con đầu, mà hét đến nỗi muốn xốc nóc Chu phủ lên. Thế nào, chỉ có nàng sinh con đau à, chẳng phải cũng giống như đi cục phân, rặn ra luôn đứa nhỏ hả?”
Lời này, Tạ Tri Phi nghe xong nhíu mày, trong lòng nghĩ lão phụ nhân này sao lại th ô tục như vậy?
“Còn nữa không?”
“Thích ghen tuông. Tứ đệ đi đâu, gặp người nào, mọi chuyện đều phải hỏi rõ ràng, mọi chuyện đều phải quản, chưa từng thấy nữ nhân nào dính người hơn nàng.” Trương thị bĩu môi: “Nếu tứ đệ về trễ một hai canh giờ, nàng sẽ chạy đến cửa hai canh chờ, đúng vậy, giống như nàng thương xót phu quân lắm vậy.”
“Còn gì nữa không?”
“Còn không ư?” Trương thị vắt óc suy nghĩ nửa ngày, nói một câu: “Tiêu tiền như nước có tính không?”
“Ý ngươi là gì?”
“Nhà cũ của Chu phủ rất tốt, thế mà nàng cứ bắt Tứ đệ sửa sang lại một lần nữa.” Trương thị cười gằn: “Các ngươi là không nhìn thấy cái viện của nàng ta hả, chậc chậc chậc, hoàng hậu nương nương cũng có thể ở ấy chứ, ngươi nói nàng có tiêu tiền như nước không?”
“Ngoại trừ những thứ này, còn gì nữa?”
“Đúng rồi!” Trương thị căm giận, vẻ mặt cay nghiệt: “Nàng còn không cho Tứ đệ nạp thiếp, cái này cũng có thể tính nhỉ.”
Một chữ “tính”, lăn một vòng trên đầu lưỡi Tạ Tri Phi, cuối cùng vẫn nuốt xuống.
Hắn quay đầu nhìn Yến Tam Hợp, Yến Tam Hợp hơi lắc đầu một cái.
Vì thế, Tạ Tri Phi lạnh lùng nói: “Được rồi, hỏi xong rồi, ngươi về đi.”
“Tạ đại nhân.” Trương thị tiến về phía trước: “Tứ đệ muội phạm vào vụ án gì thế? Có lớn hay không? Có cần bắt người lại không?”
“Đây không phải việc ngươi nên hỏi.”
Tính tình Tạ Tri Phi có tốt đến đâu cũng không nhịn được: “Người đâu, mời nhị phu nhân rời đi.”
Chu Thanh mở cửa, Trương thị đứng dậy đi tới cạnh cửa, đột nhiên quay đầu lại.
“Tạ đại nhân, các ngươi không thể bởi vì thân phận địa vị của nàng mà buông tha cho nàng nhé, vương tử phạm pháp…”
“Bốp!” Lý Bất Ngôn vỗ bàn, nổi giận: “Có ngậm miệng không hả?”
“Xong rồi, xong rồi!”
Trương thị hoảng sợ, vội vàng rời đi.
Tiểu Bùi gia lắc đầu: “Nhị phu nhân này bình thường không ăn cơm, chỉ uống dấm chua thôi sao, sao mùi chua lại bay mấy chục dặm như thế?”
Tạ Tri Phi quay đầu nhìn Yến Tam Hợp: “Lời của bà ấy, có tác dụng không?”
Yến Tam Hợp chậm rãi đứng lên, cúi đầu nở nụ cười: “Chua thì chua, nhưng có tác dụng.”
Tạ Tri Phi: “Vậy bây giờ…”
“Tìm chỗ nghỉ ngơi.” Tến Tam Hợp chỉ vào đầu óc mình: “Nơi này đầy rồi, cũng mệt mỏi, cần ngủ một giấc trước đã.”
“Vậy…” Tiểu Bùi gia: “Chuyện hoa quế, ngươi hiểu rồi chứ?”
Yến Tam Hợp gật đầu: “Ta đại khái đã hiểu được là chuyện gì xảy ra.”
Hiểu rồi?
Tiểu Bùi gia nhìn Tạ Ngũ Thập, nhìn Lý Bất Ngôn, trong lòng tự nhủ chúng ta đều còn hồ đồ này!
“Mau, mau nói với chúng ta đi.”
“Chờ ba huynh đệ Chu gia bên kia có tin tức rồi hãy nói.”
“Ta sắp phát điên rồi.”
“Còn chưa tới lúc điên.” Yến Tam Hợp gằn từng chữ: “Chờ nghe được chân tướng, điên cũng không muộn!”