Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi - Chương 593
- Nhà
- Tất cả truyện
- Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi
- Chương 593 - Đêm thẩm vấn
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 593: Đêm thẩm vấn
Ta đâu có nói gì.
Bùi Tiếu bị hỏi đến lung túng: À, nói đến Địa Tạng Vương Bồ Tát.”
Địa Tạng Vương Bồ Tát là Bồ Tát gì?
Hể?
Sao chân trước vừa nói, chân sau đã quên rồi?
“Minh Đình.” Ngữ khí Tạ Tri Phi mang theo mệnh lệnh: “Ngươi lặp lại lần nữa.”
Tiểu Bùi gia bất đắc dĩ lặp lại một lần.
Yến Tam Hợp nghe xong, nhắm mắt lại, dáng vẻ lão tăng nhập định, nửa ngày không lên tiếng.
Lần này, Tiểu Bùi gia càng phát điên, huých tay Lý Bất Ngôn: Nàng làm sao vậy?
Lý Bất Ngôn: Đừng hỏi ta, ta cũng không hiểu như ngươi thôi.
Bùi Tiếu lại dùng chân khều Tạ Tri Phi: Nàng phát hiện gì rồi?
Ánh mắt Tạ Tri Phi trừng lên: Câm miệng, đừng ảnh hưởng đến suy nghĩ của nàng.
Nương nó chớ ta im đây!
Bùi Tiếu đưa tay chỉ vào Tạ Tri Phi: Cuối cũng đã nhìn ta tên nhóc nhà người rồi, thứ trọng sắc khinh bạn.
“Tạ Thừa Vũ.” Lúc này, Yến Tam Hợp mở to mắt: “Ta muốn gặp hai người.”
“
Tạ Tri Phi: “Ngươi nói đi.”
Yến Tam Hợp: “Phu thê nhị lão gia Chu phủ.”
Khóe miệng Tạ Tri Phi khẽ nhếch lên.
Hắn phái người để ý tòa nhà của Đại lão gia và Ngũ lão gia, không ngờ Yến Tam Hợp lại gặp phu thê Nhị lão gia.
Tại sao?
“Hoàng Kỳ.”
“Tam gia.”
“Chu Thanh lúc này đang ở Binh Mã Ti Ngũ Thành, ngươi lái xe đi tìm hắn.”
Tạ Tri Phi móc lệnh bài ra: “Bảo hắn lập tức dẫn phu thê Nhị lão gia tới Binh Mã Ti Ngũ Thành”
Nói xong, hắn quay đầu hỏi Yến Tam Hợp: “Gặp bọn họ ở Binh Mã Ti Ngũ Thành được không?”
“Được!”
Hoàng Kỳ nhận lấy lệnh bài, đi thật nhanh.
Lúc này, đừng nói lòng hiếu kỳ của Tiểu Bùi gia đã bị đẩy đến cổ họng, ngay cả Lý Bất Ngôn cũng không nhịn được.
“Tam Hợp, gặp phu thê Nhị lão gia làm gì?”
Yến Tam Hợp đứng dậy khỏi bồ đoàn: “Muốn hỏi một ít chuyện quá khứ.”
Lý Bất Ngôn: “Có vấn đề gì sao?”
Yến Tam Hợp hơi mông lung, một hồi lâu, mới nói: “Bây giờ không nói được, chờ hỏi đã rồi nói sau.”
“Minh Đình, bảo Ngộ Không chuẩn bị một chiếc xe trong chùa, đưa chúng ta đi Binh Mã Ti. Còn có…” Tạ Tri Phi liếc nhìn Ngộ Không ở xa xa: “Dặn hắn ngậm miệng lại.”
“Cái này còn cần ngươi dặn sao?
Bùi Tiếu trầm mặt xuống, bày quan uy, đến chỗ Ngộ Không.
……
Xe ngựa của Chùa Giới Đài, vẫn kém rộng rãi hơn Tạ phủ.
Bốn người ngồi trong xe ngựa, tay chân đều không duỗi ra được.
Trên đường lại đụng phải Cẩm Y Vệ kiểm tra, lệnh bài đã đưa cho Hoàng Kỳ, Tam gia chỉ có thể bán khuôn mặt tuấn tú của mình.
Cũng may khuôn mặt tuấn tú của Tam gia ở Cẩm Y Vệ cực kỳ nổi tiếng, lại đi đường thông suốt.
Yến Tam Hợp lúc này mới hiểu được…
Người này chống một cái chân bị thương chờ ở cửa Chu phủ, căn bản không phải vì ngắm cảnh ngắm người, mà là sợ mình mình cần dùng tới hắn.
Nói không rõ trong lòng có tư vị gì, đã cảm thấy người này rất khác trước kia, có sự trầm ổn và kiên định khiến người ta khó hiểu.
Rất nhanh đã đến Binh Mã Ti Ngũ Thành.
Chu Thanh đích thân đi mời người, thị vệ trực ban cõng Tạ Tri Phi vào.
Đến địa bàn của Tam gia, vậy chẳng khác nào về nhà.
Trà nóng dâng lên, đồ ăn khuya bưng tới, Tam gia còn làm ảo thuật, bảo người ta bưng ra một đ ĩa trái cây.
Lý Bất Ngôn đang đói đến mức ngực dán vào lưng: “Đáng tin đó, Tam gia.”
Chỉ thế này đã đáng tin sao?
Tạ Tri Phi thản nhiên nhìn Yến Tam Hợp: “Đáng tin còn ở phía sau kìa, mau ăn đi, lát nữa người sẽ tới.”
Tam gia dự liệu không tệ, đầu này vừa ăn xong, đầu kia Chu Thanh đã trở lại.
“Gia, phu thê Nhị lão gia đến rồi.”
“Đầu tiên tách bọn họ ra, mỗi người một phòng.”
“Vâng!”
Tạ Tri Phi sắp xếp xong, xoay người hỏi Yến Tam Hợp: “Trình tự thế nào?”
Yến Tam Hợp nhất thời không kịp phản ứng: “Trình tự?”
Tạ Tri Phi: “Chuyện của Chu lão gia không tính là vẻ vang, Chu gia có uy tín trong Thành Tứ Cửu, có một số việc ít một người biết, thì Chu gia sẽ có thêm một phần ổn định.”
Yến Tam Hợp nhíu mày: “Đến mức này, ngươi còn muốn che giấu cho họ sao.”
Có thể che giấu được được bao nhiêu hay bấy nhiêu.
Tạ Tri Phi khe khẽ thở dài: “Lúc này, Chu gia đã đủ loạn rồi.”
“Người chết mới có thể giữ bí mật, người sống căn bản không thể tin. Phu thê Nhị lão gia hiển nhiên sẽ không một lòng với người Chu gia, lỡ như họ biết chuyện giếng đào hoa, đinh đòi mạng, chắc chắn sẽ làm ầm ĩ. Nếu làm ầm ĩ thì chắc chắn lại là một hồi sóng to gió lớn.”
Lời của hắn có tình có lý, Yến Tam Hợp quả quyết nói: “Ngươi hỏi đi.”
“Hỏi cái gì?”
“Nhị lão gia hỏi Phó di nương.”
“Phó di nương?”
Tạ Tri Phi, Bùi Tiếu, Lý Bất Ngôn đồng thời cảm thấy choáng váng.
Chẳng lẽ, tâm ma của Chu Toàn Cửu còn có liên quan đến Phó di nương?
Tạ Tri Phi: “Vậy lão nhị phu nhân thì sao, cũng hỏi Phó di nương sao?”
Yến Tam Hợp: “Hỏi Mao thị.”
Còn hỏi khác nhau.
Tạ Tri Phi hít sâu một hơi: “Được, ngươi ngồi cạnh ta, chúng ta vẫn như cũ.”
……
Chu phủ nhị lão gia tên là Chu Toàn Quy.
Có thể sống sung sướng nên Chu Toàn Quy nhìn rất mập, vừa nhìn đã biết là quen sống an nhàn sung sướng.
Trong chăn nóng bị người đánh thức, trên đường Chu Toàn Quỳ đầy một bụng oán khí.
Nhưng vừa tiến vào Binh Mã Ti Ngũ Thành, thì đã có một luồng khí lạnh dày đặc đập vào mặt, thê tử lại bị đưa tới nơi khác, oán khí lập tức đã biến thành thấp thỏm.
Hắn không làm chuyện thương thiên hại lý gì!
Chu Toàn Quy bị người dẫn vào một gian phòng, trong phòng có bốn người ngồi, một người trong đó nhìn hơi quen mắt.
Ngươi là… Tam gia Tạ phủ.
A…
Chu Toàn Quy nhớ tới, là tiểu thúc của nhà chồng Chu Vị Hi, theo bối phận tên nhóc này còn phải gọi hắn một tiếng nhị bá phụ.
“Chu Toàn Quy.” Tạ Tri Phi gọi cả tên lẫn họ: “Ngươi ngồi xuống đi, ta có vụ án muốn hỏi ngươi.”
Vụ án?
Chu Toàn Quy lập tức bị dọa: “Vụ án gì?”
“Vụ án gì ngươi không cần biết.” Tạ Tri Phi trầm mặt xuống: “Ngươi chỉ cần thành thật trả lời vấn đề của ta.”
Chu Toàn Quy là người Chu gia, mặc dù bói toán xem phong thủy không phải đứng đầu, nhưng cũng có vài phần bản lĩnh thật sự.
Ngày xưa đều là người khác cầu xin hắn, nhìn sắc mặt hắn, thình lình bị một tiểu bối nghiêm mặt hỏi, tim hắn chợi run lên, trong lòn nghĩ hẳn là vụ án gì nghiêm trọng lắm.
“Ngươi hỏi đi.”
Tạ Tri Phi chỉ đợi câu này của hắn: “Di nương của phụ thân ngươi, trong đó có một người họ Phó, ngươi có quen thuộc không?”
Phó di nương?
Không phải chết lâu rồi sao?
Sao vụ án này còn liên quan đến bà?
Chu Toàn Quy: “Ta quen, bà làm sao?”
“Ta hỏi, ngươi đáp.” Sắc mặt Tạ Tri Phi âm trầm: “Chu Toàn Quy, đừng để ta nhắc nhở ngươi lần thứ ba.”
Sắc mặt Chu Toàn Quy chợt trở nên rất khó coi, mồ hôi lạnh toát ra, sau lưng nổi da gà.
Yến Tam Hợp nhìn đến đây, không khỏi thầm cảm thán một tiếng: Tam gia không chỉ có trình độ dỗ người cao, trình độ dọa người cũng được đấy.”
Thực ra trong lòng Tạ Tri Phi cũng thấp thỏm.
Chu Toàn Quy thế nào cũng là trưởng bối của hắn, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, mình làm thế này cũng quả thực hết cách.
Phó di nương là một phụ nhân nội trạch đã chết mấy chục năm, cỏ mộ phần mọc nói không chừng còn cao hơn đầu người thì có thể liên quan đến vụ án gì chứ?
Chỉ có dọa người trước rồi nói sau.
“Nói đi, nàng là người như thế nào?”
“Người tốt.” Chu Toàn Quy không hề nghĩ ngợi, thốt lên.