Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi - Chương 592
- Nhà
- Tất cả truyện
- Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi
- Chương 592 - Giới Đài
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 592: Giới Đài
Bùi đại nhân đêm khuya tới chơi, trụ trì Chùa Giới Đài vội vàng chui ra khỏi chăn ấm.
Trụ trì pháp danh là Ngộ Không, cười cực kỳ nịnh nọt.
“Bùi đại nhân, ngài giờ này tới…”
“Nghe nói nơi này của các ngươi có một gốc hoa quế, ta dẫn người tới thưởng hoa.”
Đêm hôm khuya khoắt.
Tuyết lớn bay tán loạn;
Ngắm hoa?
Hèn gì Bùi đại nhân gần đây cũng không kêu hắn đến câu lan nghe nhạc, hóa ra là đổi qua đi con đường thanh nhã.
Ngộ Không cười híp mắt: “Bùi đại nhân, Tạ đại nhân, mời đi theo ta.”
Hoàng Kỳ ăn hai hạt dẻ: “Tam gia, ta cõng ngươi đi!”
Ngộ Không: “Tạ đại nhân chân bị thương, trong chùa chúng ta có xe lăn, ngài có muốn…”
“Muốn!”
Xe lăn lấy ra, đoàn người đã đi vào sâu trong chùa.
Hoa quế ở hậu hoa viên, không tính là một vườn lớn, chỉ có hơn mười gốc. Nhưng trên đường đến vườn sau thì hết gốc này nối gốc khác. Thử tưởng tượng vào tháng tám hoa nở, mùi thơm kia có thể bay đi bao xa?
Yến Tam Hợp hỏi: “Vườn quế này trồng từ khi nào vậy?”
Ngộ Không ngẩn ra.
“Vị này là Yến cô nương, nàng hỏi gì thì ngươi cứ đáp.” Bùi Tiếu nghiêm túc: “Thành thật trả lời, không cần che giấu.”
Ngộ Không vội chắp hai tay trước ngực Yến Tam Hợp: “Yến cô nương, hoa quế này trồng từ ngày Chùa Giới Đài chúng ta khai tự, ước chừng hơn trăm năm rồi.”
Yến Tam Hợp: “Tháng tám hoa quế thơm, người đến chùa ngắm hoa có nhiều không?”
Ngộ Không: “Không có nhiều người ngắm hoa.”
Yến Tam Hợp: “Vì sao?”
“Hoa quế không phải thứ hiếm lạ, đừng nói mấy nhà thế gia, đến nhà bình thường cũng sẽ trồng một hai cây.”
Ngộ Không cười nói: “Hơn nữa, hoa quế này không thể so với hoa khác, không có gì đáng xem, chỉ có một mùi hương thơm thôi.”
Yến Tam Hợp: “Trụ trì có từng nghe đến vị Chấp chưởng Khâm Thiên Giám Chu phủ không?”
Cùng ở Thành Tứ Cửu, Chu phủ lại tiếng tăm lừng lẫy, Ngộ Không vội gật đầu, nói: “Tất nhiên là có nghe.”
Nếu đã nghe nói, Yến Tam Hợp trực tiếp hỏi: “Chu phủ tiền nhiệm đương gia Chu Toàn Cửu có tới nơi này ngắm hoa quế không?”
“Chuyện này…” Ngộ Không suy nghĩ một chút: “Chưa từng nghe nói.”
Yến Tam Hợp: “Hòa thượng quản lý rừng hoa quế này là ai, gọi hắn tới đây.”
Ngộ Không vội vàng nhìn tiểu hòa thượng phía sau, tiểu hòa thượng nhanh chân bỏ chạy.
Rất nhanh.
Tiểu hòa thượng đã đưa một người đến, đó là một hòa thượng trẻ tầm khoảng hai mươi tuổi.
Yến Tam Hợp đang định hỏi họ tên, thì hòa thượng kia hiển nhiên đã nghe được lời hỏi từ chỗ tiểu hòa thượng, nói:
“Chu đại nhân cuối tháng tám hàng năm đều đến chùa ngắm hoa quế.”
Quả nhiên!
Yến Tam Hợp vui vẻ, cúi đầu nhìn Tạ Tri Phi.
Tạ Tri Phi phát hiện, ngẩng đầu gật đầu với nàng, ý bảo tiếp tục hỏi.
Yến Tam Hợp giương mắt: “Sư phụ tên là gì?”
“Ngọc Trần.”
“Ngọc Trần sư phụ làm sao biết được?”
“Lúc đầu không để ý.” Ngọc Trần: “Nhưng có một lần hắn khát, hỏi ta xin trà uống, ta pha cho hắn một bình trà tự mình trồng, hắn uống nói thơm, trước khi đi bảo ta gần đây đừng đến bên bờ nước, có tai họa.”
Nhưng hắn không tin.
Kết quả ngày trùng dương chín tháng chín, lúc hắn gánh nước trượt chân một cái, trượt vào trong hồ nước.
Năm thứ hai hắn lại đến, ta liếc mắt một cái đã nhận ra hắn, thường xuyên qua lại, nên ta mới biết thân phận của hắn.
“Hắn đến một mình sao?”
“Một mình.”
“Gã sai vặt thì sao?”
“Nữ thí chủ, không có gã sai vặt, chỉ có một mình hắn.”
“Bình thường ở lại bao lâu?”
“Hỏi lại ta xin một ly trà uống, uống xong đã rời đi, lúc hăng hái, cũng sẽ nói chuyện phiếm với ta vài câu.”
Yến Tam Hợp: “Nói chuyện gì vậy?”
Ngọc Trần: “Nói chuyện kinh Phật gì gì đó.”
Yến Tam Hợp: “Hết rồi à?”
Ngọc Trần: “Hết rồi.”
Không mang theo gã sai vặt.
Một mình;
Hàng năm;
Hiển nhiên là rừng hoa quế này là bí mật chỉ thuộc về một mình Chu Toàn Cửu.
Từ xưa đến nay, hoa tượng trưng cho nữ tử.
Mẫu đơn phú quý;
Hoa sen cao thượng;
Hoa lan u tĩnh…
Mỗi một loại hoa đều là hình dung của một nữ nhân trên thế gian.
Hoa Quế hình ảnh của người nữ nhân nào?
Lúc Chu Toàn Cửu đứng ở rừng mảnh rừng hoa quế này, đã nghĩ đến ai?
Yến Tam Hợp: “Ngọc Trần sư phụ, ngoại trừ Chu đại nhân ra, còn có ai hàng năm đến xem rừng hoa quế này không?”
Ngọc Trần ngẩn người, bàn tay lần tràng hạt dừng lại.
Yến Tam Hợp nhìn vẻ mặt của hắn, thử hỏi: “Có nữ nhân nào cũng hàng năm đến xem khu rừng hoa quế này không?”
Ngọc Trần nghĩ nửa ngày, lắc đầu.
Yến Tam Hợp không cam lòng: “Nghĩ lại xem?”
Ngọc Trần vẫn lắc đầu.
“Yến cô nương, hoa quế không cần ngắm, chỉ cần ngửi. Không có ai cố ý chạy đến chùa chúng ta chỉ để ngắm hoa quế. Mấy tháng trước có một nữ thí chủ, dạo vài vòng dưới tàng cây.”
Yến Tam Hợp: “Tướng mạo thế nào? Tuổi tác ra sao?”
“Người xuất gia không dám nhìn chằm chằm nữ thí chủ, liếc mắt một cái, chỉ nhìn đại khái thôi.” Ngọc Trần: “Ước chừng hơn hai mươi tuổi, rất có khí độ, vừa nhìn đã biết là đương gia thiếu phu nhân của gia đình phú quý.”
Yến Tam Hợp cúi đầu nhìn Tạ Tri Phi.
Tạ Tri Phi nói ba chữ: “Là đại tẩu.”
Yến Tam Hợp có hơi thất vọng.
“Hay là… chúng ta đi chính điện xem thử.” Tạ Tri Phi dịu dàng an ủi:” Dù sao cũng đã tới rồi.”
Chính điện?
Lòng Yến Tam Hợp khẽ run lên.
Mao thị từng nói, lần đầu tiên nàng và Chu Toàn Cửu gặp nhau là ở trong chính điện.
“Đi, đi xem thử.”
……
Ngọn nến trong chính điện vẫn còn sáng.
Tiểu hòa thượng giữ lư hương vừa thấy trụ trì dẫn người đến, vội vàng đốt mấy ngọn đèn dầu.
Đi vào chính điện, Yến Tam Hợp đánh giá xung quanh, cuối cùng dừng lại ở hậu điện.
Hậu điện đặt một cái bàn dài, trên bàn có lư hương, trước lư hương cúng trái cây điểm tâm.
Trước bàn bày ba tấm bồ đoàn, để cho dân chúng quỳ lạy.
Nơi này hẳn là nơi Chu Toàn Cửu và Mao thị lần đầu tiên gặp mặt.
Yến Tam Hợp chỉ vào tượng Phật trên đỉnh đầu: “Nơi này thờ phụng vị Phật tổ nào thế?”
Bùi Tiếu ngẩng đầu nhìn: “Địa Tạng Vương Bồ Tát.”
Yến Tam Hợp: “Địa Tạng Vương Bồ Tát là Bồ Tát gì?”
Lúc này có chuyện để kể rồi.
Tiểu Bùi gia bày ra một bộ tư thế người thuyết thư.
“Trong kinh Phật nói Địa Tạng Vương Bồ Tát được Thích Ca Mâu Ni Phật dặn dò, trước khi Thích Ca diệt độ, Di Lặc chưa sinh, thề phải độ hết sáu đường chúng sinh, cứu vớt hết chúng sinh chịu khổ, mới nguyện thành Phật.”
“Trong những kiếp trước, ông đã cứu nương mình khỏi địa ngục nhiều lần. Cho nên được cho là có đức nghiệp “Đại Hiếu” và “Đại Nguyện”, cũng bởi vậy mà được thế nhân tôn xưng là “Đại Nguyện Địa Tạng Vương Bồ Tát”.
“Tiểu Bùi gia.” Lý Bất Ngôn giơ ngón tay cái lên với hắn: “Ngươi được đó!”
Nói như thế nào nhỉ?
Tiểu Bùi gia rất không hài lòng trừng nàng một cái, rõ ràng là rất được mà
Lúc này, Yến Tam Hợp đột nhiên nhấc áo lên, quỳ xuống trên bồ đoàn, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
“Yến cô nương, lúc ta mười hai tuổi, còn không tin Thần Phật, mẫu thân bái lạy bên kia, ta ngồi không yên, bèn đi về phía sau Phật đường.”
“Thấy một tiểu công tử mặc áo trắng, hai tay chắp trước ngực quỳ gối trên bồ đoàn, nhắm mắt lại, miệng lẩm bẩm.”
“Tiểu công tử kia nhìn rất đẹp, môi rất đỏ, da rất trắng, ta thầm nghĩ, một công tử cẩm y mười tuổi, thì có chuyện gì phải lo lắng mà đến bái Bồ Tát?”
“Ta vểnh tai nghe lén thử xem hắn lẩm bẩm gì, hóa ra là đang khẩn cầu Bồ Tát phù hộ mẫu thân hắn bình an.”
Yến Tam Hợp nhớ lại lời Mao thị nói.
Chờ đã.
Cô đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt nhìn thẳng về phía Bùi Tiếu: “Ngươi vừa nói cái gì?”
Tiểu Bùi gia ngẩn ra.
Ta vừa nói gì ư?