Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi - Chương 591
- Nhà
- Tất cả truyện
- Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi
- Chương 591 - Liếc mắt đưa tình
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 591: Liếc mắt đưa tình
“Chu Vị Hi, Tạ Nhi Lập.” Yến Tam Hợp: “Hai người các ngươi đi vào viện phu nhân, nếu như bà còn có thể nói chuyện, thì kêu bà nhớ lại một chút những năm gần đây khi sống chung với lão gia.”
Trên mặt hai phu thê, đều có chút mất tự nhiên.
Tiểu Bùi gia liều mạng đưa mắt về phía Tạ Nhi Lập: Mau đi đi, đại ca, không nhìn ra Yến Tam Hợp đây là đang tạo cơ hội cho huynh sao!
“Yến cô nương.” Giọng Tạ Nhi Lập nhạt nhẽo: “Ta sẽ không đi vào, sáng mai trong nha môn còn có việc, đợi về rồi lại đến.”
“Cũng tốt.” Yến Tam Hợp cũng không cưỡng cầu ai: “Tiểu Bùi gia, tiễn Tạ đại gia giúp ta.”
Tiểu Bùi gia thật sự không muốn đáp ứng.
Tiễn là giả, trên đường khuyên vài câu là thật.
Nhưng khuyên như thế nào đây?
Tạ đại ca, ngươi phải rộng lượng vào, dù sao đại tẩu đã trở lại… lời này, tiểu Bùi gia hắn có thể nói không nên lời.
Bùi Tiếu bên này im lặng, Yến Tam Hợp cũng đi tới trước mặt Chu Vị Hi: “Bên ngoài tuyết lớn, đi, ta cũng tiễn ngươi một đoạn đường.”
Chu Vị Hi lắc đầu: “Yến Tam Hợp, một mình ta có thể đi, ngươi đừng tiễn, mau làm việc của ngươi.”
“Vậy được, nhớ chuyển lời cho phu nhân giúp ta, nói ta đã trở lại, đang bận, bảo nàng dù thế nào cũng phải chờ ta.”
Yến Tam Hợp: “Ta sẽ mang theo chân tướng đến gặp nàng.”
Hốc mắt Chu Vị Hi nóng lên, gật đầu: “Ta đi đây.”
Nàng đi một mình tới ngoài ngưỡng cửa, che dù, không liếc Tạ Nhi Lập một cái, đã đi vào trong tuyết lớn.
Một người một ô biến mất ở cửa vòm, không quay đầu lại.
Tạ Nhi Lập đè nén lửa giận trong mắt, chẳng thèm che dù mà vội vàng rời đi.
Đi ra cửa vòm bên cạnh, hắn không đi về phía Chu Vị Hi đi, mà rẽ sang hướng khác.
Tiểu Bùi gia thấy thế, lao ra, nhìn bên này, ngó bên kia.
Đây là mỗi người đi một ngả sao?
“Họ Tạ kia đúng là nhập nhằng, chẳng sánh được với Canh Tống Thăng.” Lý Bất Ngôn hờ hững nhíu mày: “Hòa ly đi, dứt khoát một chút.”
“Đừng lầm bầm nữa.” Yến Tam Hợp: “Theo ta đi chùa Giới Đài một chuyến.”
Lý Bất Ngôn cảm thấy kinh ngạc: “Trời tuyết lớn thế này, đi chùa Giới Đài làm gì?”
Yến Tam Hợp nhẹ nhàng nói: “Đi xem hoa quế.”
……
Chùa Giới Đài nằm ngay trong nội thành.
Bùi Tiếu rất quen thuộc.
Trước đây hắn thường dẫn các hòa thượng đi câu lan nghe nhạc, trong đó có trụ trì chùa Giới Đài.
Tuyết lớn, bốn người che dù đi ra khỏi Chu phủ.
Hoàng Kỳ thu ô lại, ngẩn ra: “Gia, mau nhìn kìa, là Tam gia.”
Là Tam gia.
Một tay che ô, một tay vịn xe ngựa, chân phải yếu ớt chạm đất, đôi mắt đen như mực, nhìn Yến Tam Hợp.
Bùi Tiếu thấy hắn chẳng thèm liếc mình một cái, tức đến mức ném hạt dẻ vào người Hoàng Kỳ.
“Gia nhà mình không thấy, toàn lo nhìn Tam gia.”
Hoàng Kỳ bị đánh thì bối rối: “Không thể nhìn Tam gia sao?”
Bùi Tiếu: “Không thể nhìn.”
Hoàng Kỳ: “Vì sao chứ, gia và tam gia không phải huynh đệ tốt sao?”
“Huynh đệ tốt ư?” Bùi Tiếu cười gằn một tiếng: “Huynh đệ tốt thì phải không giấu gì nhau, mấy cái kẻ giấu bên này diếm bên kia thì đều là thứ xấu xa.”
“Lý Bất Ngôn, bảo thứ đàn bà chanh chua này câm miệng.”.
||||| Truyện đề cử: Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm |||||
“Được!”
Lý Bất Ngôn xoa xoa thắt lưng, lúc này mới nhớ tới nhuyễn kiếm trên lưng đã gãy ở giữa sườn núi phía đông đài.
“Tiểu Bùi gia, ngươi tự giác một chút đi.”
Tiểu Bùi gia: “…” Hắn lại làm đàn bà chanh chua nữa rồi sao?
Yến Tam Hợp đi tới dưới ô Tạ Tri Phi, ngẩng đầu: “Sao ngươi lại trở về?”
“Chuyện đã sắp xếp xong, phía Thái Tôn và Cẩm Y Vệ cũng đang giúp đỡ tìm, Chu Thanh và Đinh Nhất đang giám sát.”
Tạ Tri Phi nhíu mày nhìn nàng: “Ta không có việc gì, ở cửa Chu phủ ngắm tuyết.”
“Nói nghe xem! Cảnh thế nào?” Yến Tam Hợp hỏi.
“Cảnh bình thường.” Ánh mắt Tạ Tri Phi sâu thẳm: “Người không tệ.”
Cái miệng ngọt ngào lâu rồi mới trở lại!
Yến Tam Hợp: “Cảnh chùa Giới Đài cũng không tệ, có muốn cùng đi xem không?”
Tạ Tri Phi: “Muốn!”
Yến Tam Hợp: “Có thể leo lên xe ngựa không?”
Tạ Tri Phi: “Cần ngươi đỡ một tay.”
Yến Tam Hợp vỗ vỗ vai: “Đến, đặt ở đây.”
“Bỏ đi, không nỡ.”
Tạ Tri Phi đưa tay chống xe ngựa, nhảy đi bằng một chân, nhảy đến trước xe ngựa, từ từ nâng cái chân bị thương lên trước.
Khốn kiếp, lại bị thương thành như vậy.
Tiểu Bùi gia lại cảm thấy đau lòng, giơ tay ném hạt dẻ vào Hoàng Kỳ.
“Không thấy Tam gia bất tiện à, còn không mau đi đỡ.”
Hoàng Kỳ: “…”
Lý Bất Ngôn quay đầu nhìn Tiểu Bùi gia, cười khúc khích.
Tiểu Bùi gia buồn bực: “Ngươi cười gì?”
Lý Bất Ngôn: “Cười ả đàn bà chanh chua này đáng yêu.”
Tiểu Bùi gia: “…”
……
Xe ngựa mau chóng khởi động, đáng tiếc chưa đi được bao xa, đã bị người ngăn lại.
Người ngăn lại là Cẩm Y Vệ.
Tạ Tri Phi vén rèm xe lên, đưa lệnh bài qua, lại thuận thế đưa một tấm ngân phiếu, Cẩm Y Vệ không nói hai lời đã thả người đi.
Gần đây Thành Tứ Cửu điều tra rất nghiêm ngặt, nhất là sau giờ tý, gần như là xe nào cũng kiểm, gặp người nào cũng hỏi.
Yến Tam Hợp vừa nghe đã thấy không ổn: “Ba bị gia Chu phủ…”
“Không cần lo lắng.” Tạ Tri Phi: “Khâm Thiên Giám có lệnh bài của mình, bọn họ làm việc rất đặc biệt, Cẩm Y Vệ bình thường không dám ngăn cản.”
Yến Tam Hợp: “Có gặp đại ca ngươi không?”
Tạ Tri Phi sửng sốt: “Đại ca ta đi rồi?”
“Ừ.”
Tạ Tri Phi hơi xấu hổ, nhưng cũng chỉ trong nháy mắt: “Trở về cũng tốt, phải để cho huynh ấy hoãn lại một chút.”
Yến Tam Hợp nhìn Tạ Tri Phi, Tạ Tri Phi cười khổ: “Chúng ta đều không phải hắn.”
Sau khi nghe được chuyện xưa của Canh Tống Thăng và Chu Vị Hi, hắn sẽ suy nghĩ như thế nào?
Sau khi hắn biết được thái độ làm người của nhạc phụ, sẽ nghĩ như thế nào?
Chúng ta đều là người bên ngoài vòng xoáy, chỉ nói ra bằng miệng.
Hắn ở trong vòng xoáy, sẽ có cảm nhận khác.
“Không nói về hắn nữa.” Tạ Tri Phi nói sang chuyện khác: “Hoa quế ở chùa Giới Đài có liên quan đến tâm ma của Chu Toàn Cửu sao?”
Hắn vừa hỏi như vậy, lỗ tai hai người còn lại trong xe ngựa đều lặng lẽ vểnh lên.
“Tạm thời còn chưa hiểu là có liên quan gì.” Yến Tam Hợp: “Ngoài viện của Chu Vị Hi có một gốc hoa quế, Chu Toàn Cửu bệnh nặng lại kêu Chu Vị Hi đi chùa Giới Đài một chuyến, ta nghĩ đây hẳn là một manh mối rất quan trọng.”
Tạ Tri Phi “ồ” một tiếng, chậm rãi nói: “Nếu hắn ghét Mao thị, có thể nào đã có người thương trong lòng không? Nếu có, ta đoán hoa Quế sẽ có liên quan đến người hắn thích, nếu không thì lúc ngã bệnh rồi hắn vẫn nhớ thương.”
Yến Tam Hợp nhìn Tạ Tri Phi, hơi kinh ngạc.
“Sao?” Tạ Tri Phi: “Nghĩ giống ta hả?”
Yến Tam Hợp: “Ừ!”
Tạ Tri Phi: “Người kia nhiều ít sẽ có liên quan đến đại tẩu ta, nếu không hắn sẽ không kêu đại tẩu ta đi.”
Yến Tam Hợp: “Ừ!”
Tạ Tri Phi: “Tìm ra người kia, có thể biết vì sao hắn thiên vị đại tẩu, ghét Mao thị. Cũng có thể hiểu vì sao hắn muốn chia rẽ đại tẩu và Canh Tống Thăng.”
Yến Tam Hợp gần như không nói gì, giống y như nàng nghĩ trong lòng.
Lý Bất Ngôn nghe xong thì sửng sốt “Ơ” một tiếng: “Tam gia đột nhiên trở nên thông minh thế?”
“Không được đi núi Ngũ Đài, cũng chỉ có thể mỗi ngày ở nhà suy nghĩ.”
Tạ Tri Phi ngẩng đầu nhìn Lý Bất Ngôn, ánh mắt lại nhìn Yến Tam Hợp: “Nếu không sợ bị người ta ghét bỏ, đứng đó cũng chỉ có thể làm khúc gỗ.”
Lời này, Tiểu Bùi gia nghe không hiểu.
Nhưng không hiểu, thì hắn sẽ hỏi.
“Ai coi ngươi là gỗ?”
Yến Tam Hợp nhìn bóng dáng của mình trong mắt Tạ Tri Phi: “Ngươi!”
Tiểu Bùi gia tủi thân: “Ta coi hắn là gỗ khi nào?”
Yến Tam Hợp: “Lúc vào thành.”
Tiểu Bùi gia: “…” Có sao?
Tạ Tri Phi kéo dài giọng điệu: “Yến Tam Hợp, hóa ra ngươi đều hiểu hả?”
“Đều hiểu.” Yến Tam Hợp dời tầm mắt: “Tiểu Bùi gia là cố ý coi ngươi là khúc gỗ.”
Tạ Tri Phi: “Vì sao?”
Yến Tam Hợp: “Ai bảo ngươi không cho hắn ăn kẹo?”
Tạ Tri Phi: “Vậy còn ngươi?”
Yến Tam Hợp: “Ta cũng cố ý.”
Tạ Tri Phi: “Vì sao?”
Yến Tam Hợp: “Ai bảo ngươi chỉ cho ta kẹo ăn.”
Tạ Tri Phi ngẩn ra, lập tức cười ha hả.
Bên cạnh.
Tiểu Bùi gia quay đầu nhìn Lý Bất Ngôn: Ngươi nghe có hiểu không?
Lý Bất Ngôn ném cho hắn một cái ánh mắt “Ngươi là kẻ ngốc sao”.
Bọn họ đang liếc mắt đưa tình, chúng ta hiểu làm gì?