Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi - Chương 587
- Nhà
- Tất cả truyện
- Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi
- Chương 587 - Tìm được
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 587: Tìm được
Ngươi là không cam lòng tìm không thấy chứng cớ cha ngươi làm chuyện ác.
Hay là không cam lòng vì sự trong sạch của Canh Tống Thăng là giả?
Hoặc là… Không cam lòng gả cho ta?
Tạ Nhi Lập thu tầm mắt lại, khóe miệng cười gằn, uy mà không giận nói: “Đào dưới bùn thêm lần nữa, đào sâu từng tấc từng tấc, tìm được đồ, ta thưởng ngươi một trăm lượng.”
Một trăm lượng?
Mắt Thạch Minh tỏa sáng, nhìn huynh đệ nhà mình, lại trèo xuống giếng đi.
Tạ Tri Phi dưới ô nhìn đại ca nhà mình, lại nhìn đại tẩu bên kia, chỉ cảm thấy ngực càng khó chịu hơn, gần như không thở nổi.
Lấy ô ra, để ta hít thở một hơi.
Chu Thanh vội vàng dời ô sang bên cạnh, Tạ Tri Phi yếu ớt ngửa đầu ra sau, tựa vào ghế thái sư.
Đột ngột.
Đôi mắt hoa đào của hắn dần mở to.
Lúc sắp nổ tung, Tạ Tri Phi thất thanh kêu lên: “Các ngươi mau nhìn lên trời đi?”
Giọng hắn tuy rằng không lớn, nhưng tất cả mọi người đều nghe thấy.
Đều ngẩng đầu.
Chỉ thấy trong bầu trời đêm đen kịt, một vầng trăng tròn đang chui ra khỏi mây đen bằng tốc độ quái lạ.
Mà tuyết vẫn rơi.
Rất lớn.
Lớn đến mênh mông vô tận.
Tất cả mọi người chỉ cảm thấy sởn gai ốc.
Tuyết lớn, mây đen che mặt trời, trăng ở đâu ra?
Hôm nay không phải mười lăm, trăng tròn ở đâu ra?
Trong nháy mắt, khi trăng tròn lộ ra hết, một con quạ đen đột nhiên từ bên trong lao ra, giống như mũi tên nhọn xông về phía viện nơi bọn họ đang ở.
Chu Viễn Mặc không hiểu sao nghĩ đến cảnh tượng trong âm giới, hô to: “Mau ôm đầu, cẩn thận kẻo bị mổ.”
Vừa dứt lời, tay còn chưa kịp giơ lên, tất cả mọi người chỉ cảm thấy trước mắt hiện lên một bóng đen, trong giếng truyền đến một tiếng “Tỏm”.
Tiểu Bùi gia hít sâu một hơi khí lạnh: “Âm, âm thành này là gì?”
Hoàng Kỳ im lặng dịch một bước về phía Lý Bất Ngôn: “Gia, hình như là tiếng gì đó rơi xuống nước?”
“Vào nước?”
Quạ đen không mổ người, mà tự mình tìm chết vọt vào trong giếng?
Tiểu Bùi gia nhìn về phía Hoàng Kỳ, ý bảo: “Ngươi nhìn xuống giếng thử đi!”
Gia, ta nào dám!
Hoàng Kỳ vội vàng nhìn qua người quyết định.
Hắn vừa nhìn, ánh mắt mọi người đều nhìn Yến Tam Hợp.
Yến Tam Hợp im lặng một lúc lâu, thở dài, thành thật nói: “Ta cũng không biết.”
Vừa dứt lời, trong giếng truyền đến tiếng “ào”.
Giọng Thạch Minh không biết là lạnh đến run rẩy, hay là sợ đến run rẩy.
“Đại, đại gia, một, một con chim chui xuống dưới bùn… mổ đồ ra.”
Gan mật Chu Viễn Mặc đều nứt ra: “Vậy, con chim kia thì sao?”
“Đã chết.”
Sắc mặt mọi người trong viện đều cứng đờ, mọi người đều sợ hãi.
Yến Tam Hợp dường như ý thức được cái gì, đột nhiên ngẩng đầu.
Mọi người thấy nàng ngẩng đầu, cũng đều nhìn lên trời.
Trên trời nào còn ánh trăng gì, chỉ là tầng mây đen kịt.
Bông tuyết bay đầy trời, im lặng rơi trên vai mỗi người, giống như cảnh tượng vừa rồi, chỉ là ảo giác của mọi người vây,
“Yến, Yến cô nương?” Giọng Chu Viễn Mặc còn run hơn Thạch Minh: “Đây, đây rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?”
Ngón tay Yến Tam Hợp đặt ở bên người chậm rãi nắm chặt.
Mặt trăng và quạ đen, đều là thứ xuất hiện trong âm giới chỗ tâm ma của Chu lão gia.
Nhưng thứ ở âm giới, sao lại chạy đến trong thế giới hiện thực?
Không biết.
Yến Tam Hợp hít sâu một hơi: “Kéo người lên đi.”
Chu Viễn Mặc hoàn hồn: “Mau, mau kéo người lên!”
Lúc này, Tạ Tri Phi cuối cũng cũng mất hết thiếu kiên nhẫn: “Cõng ta qua đó.”
Chu Thanh lúc này không khuyên nữa, cõng Tạ Tri Phi đi về phía giếng.
Thạch Minh bị huynh đệ nhà mình kéo lên, không đợi đứng vững, đã móc đồ trong ngực ra…
Một thứ đen, một thứ nho nhỏ.
Tiểu Bùi gia cả kinh nói: “Vậy chim chết thì sao?”
Thạch Minh: “Không, không thấy nữa.”
Mọi người: “…”
“Con chim kia đưa thứ ngậm trong miệng cho ta, rồi ào một cái… Không, không thấy nữa!”
Không thấy, đến thi thể cũng không có.
Tiểu Bùi gia chợt giơ tay, tự vả vào miệng mình một cái.
Đau quá!
Hắn nắm lấy cánh tay Lý Bất Ngôn, giống như bắt được cọng rơm cứu mạng duy nhất.
Có, có thể nào là… ma không.
Yến Tam Hợp: “Cũng có thể là Chu Toàn Cửu ở trong Âm giới nhìn thấy chúng ta ngu xuẩn quá, nên giúp một tay.”
Chu Viễn Mặc vừa nghe lời này, lập tức cầm đồ trong tay, khàn giọng nói: “Lão tổng quản, để hai huynh đệ Thạch gia đi xuống trước.”
“Vâng!” Lý Bất Ngôn chợt cười gằn một tiếng: “Tạ đại gia, một trăm lượng bạc đừng quên thưởng cho hắn nhé, nam nhân phải nói lời giữ lời.”
Tạ Nhi Lập bừng tỉnh, sắc mặt xanh mét nhìn Lý Bất Ngôn, lấy trong ngực ra một sấp ngân phiếu.
Lý Bất Ngôn thấy Thạch Minh nhận ngân phiếu, lắc đầu: “Tiểu Bùi gia, lần này sao ngươi không nhảy lên lưng ta?”
Đây không phải là nhiều người, nên xấu hổ sao?
Yến Tam Hợp nhìn Chu Viễn Hạo: “Ngươi còn muốn nói gì nữa?”
Vành mắt Chu Viễn Hạo đỏ bừng, đỏ đến mức chảy máu.
Hắn nắm chặt nắm đấm, ngực phập phồng vài cái, đột nhiên nổi giận nói: “Cha ta không thể làm chuyện này.”
“Đi nhà chính.” Nàng lạnh lùng nói: “Chu Viễn Hạo, ngươi tự tay tháo tơ đen này ra cho ta!”
……
Nhà chính đặt bốn chậu than, trong viện chia ra hai thế giới một lạnh một nóng.
Tất cả mọi người vây lại.
Không còn tiếng thở nữa.
Sợ tơ đen thắt nút chết, tay Chu Viễn Hạo hơi run, không tháo ra được.
Yến Tam Hợp: “Lấy kéo, đưa nến lại gần một chút.”
Chu Viễn Hạo cầm lấy kéo, khẽ cắt nút thắt.
Tơ đen cắt ra, Chu Viễn Hạo rút trâm cài trên đầu, dùng đầu nhọn đầy tơ đen, để cho đồ vật bên trong lộ ra.
Đồ vật cuối cùng cũng lộ ra.
Tổng cộng có ba thứ.
Một chiếc nhẫn hồng ngọc nhỏ;
Một cánh hoa đào đỏ tươi ướt át;
Vài sợi lông đỏ tươi ướt át.
Nhẫn, cánh hoa đào thì không có gì lạ.
Mấy sợi lông màu đỏ kia là thứ gì?
Càng nhiều người, Tiểu Bùi gia lại to gan, đưa tay muốn sờ xem đây là lông gì.
“Sờ không được!”
Bùi Tiếu bị dọa rụt tay lại: “Có, có độc sao?”
Bên cạnh, khuôn mặt Chu Viễn Mặc trắng bệch, cả người như bị nện một gậy, giọng run rẩy: “Đây là lông của hồ ly đỏ.”
Cạch…
Kéo trong tay Chu Viễn Hạo rơi trên mặt đất, hắn gần như đứng không vững, vội vàng lấy tay đỡ lấy góc bàn.
Tiểu Bùi gia bị hắn dọa cho nhảy dựng: “Lông hồng hồ ly là sao?”
Chu Viễn Mặc nhìn lão Tam thất hồn lạc phách, cắn răng nói: “Trong phong thủy, hồ ly là vật cực âm cực tà. Hồ ly trắng thông linh, hồ ly đỏ đại điện cho h@m muốn tình d*c, hồ ly đen là tà tính.”
H@m muốn tình d*c?
Nương của ta ơi.
Hèn gì đại lão gia đến nữ nhi đầu bếp cũng chơi, hóa ra là vì thứ này.
Tiểu Bùi gia vội hỏi: “Ba thứ này cột lại với nhau có phải là giếng đào hoa lợi hại nhất không?”
Chu Viễn Mặc: “Còn chưa phải giếng đào hoa lợi hại nhất.”
Lý Bất Ngôn: “Lợi hại nhất là dạng gì?”
Chu Viễn Mặc: “Chôn cả con hồ ly đỏ xuống đáy nước.”
***Ngủ ngon ạ, tò mò lắm mà bạn cùm phòng tắt điện ùi!!!!!!!!!!