Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi - Chương 586
- Nhà
- Tất cả truyện
- Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi
- Chương 586 - Không có
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 586: Không có
Yến Tam Hợp không để ý đến ai cả, đích thân đi trước sau viện một lượt.
Đi xong, nàng hỏi: “Viện này bây giờ ai ở?”
“Lúc trước nhà mới xây, cha dùng la bàn tính toán, nói phong thủy của viện này tương hợp với bát tự của Tam muội.” Chu Viễn Mặc vội nói: “Cho nên viện này hiện giờ là Tam muội ở.”
Yến Tam Hợp: “Viện của Ngũ lão gia thì sao?”
Chu Viễn Mặc: “Viện của Ngũ thúc, cha ta nói phong thủy không tốt lắm, đã đổi thành khách viện, không phải nơi Yến cô nương ở.”
Yến Tam Hợp rũ mi xuống không nói lời nào.
Trong ánh lửa, khuôn mặt của nàng có hơi hờ hững.
Chu Viễn Mặc vừa thấy biểu cảm của nàng, cũng rất thấp thỏm: “Yến cô nương?”
Yến Tam Hợp thu thần sắc lại: “Chu Viễn Mặc, giếng Đào hoa là gì?”
“Là bày trận đào hoa ở trong giếng, trận Đào hoa có vô số cách bày, giếng Đào hoa là phức tạp nhất, nhưng cũng bí mật nhất.”
Yến Tam Hợp: “Nói tỉ mỉ nghe coi.”
“Đâu tiên là lựa chọn vị trí Đào hoa; khỉ, chuột, rồng ở chính tây; rắn, gà, trâu ở chính nam; hổ, ngựa, chó ở chính đông; heo, thỏ, dê ở chính bắc.”
Chu Viễn Mặc: “Nước đến tài đến, gió đến chuyển đi, vị trí của giếng phải không có gió, mới có thể biến chữ ‘tài’ này thành đào hoa.”
Yến Tam Hợp: “Sau đó thì sao?”
“Đặt thứ mà người muốn chiêu đào hoa, ví dụ như vài sợi tóc, một cái lược, một cây trâm thường dùng, lấy dây tơ hồng cháy đen mà không cháy hết, quấn chặt mấy thứ này.”
Chu Viễn Mặc: “Sau Kinh trập* trồng hoa đào bên giếng, là có thể đưa đào hoa tới.”
*Kinh trập là một trong 24 tiết khí của các lịch tung của, Việt Nam, Nhật Bản, Triều Tiên. Ngày bắt đầu Kinh trập thường diễn ra vào khoảng ngày 5 hay 6 tháng 3 dương lịch, khi Mặt Trời ở xích kinh 354 độ.
Yến Tam Hợp: “Tại sao phải ở sau Kinh trập.”
Chu Viễn Mặc: “Đó là bởi vì sau Kinh trập vạn vật sống lại, thế khí đủ, giếng đào mới có công hiệu.”
Yến Tam Hợp hiểu rồi.
Chu lão thái gia phái người xuống giếng, trong giếng không có gì.
Bên giếng cũng không có hoa đào; Cho nên cái giếng đào hoa này căn bản là không tồn tại.
Ánh mắt Yến Tam Hợp lướt qua mặt ba huynh đệ Chu gia, sau đó hít sâu một hơi, nói: “Ta tin lão hòa thượng, không tin cha các ngươi, xuống giếng!”
“Đại ca?”
“Câm miệng!”
Chu Viễn Mặc trừng lão tam một cái: “Xuống giếng tìm rồi nói sau.”
Yến Tam Hợp xoay người đi về phía giếng, liếc vào trong góc viện, Tạ Tri Phi yếu ớt nghiêng vào ghế thái sư.
Chu Thanh ở bên cạnh che dù cho hắn, ngăn tuyết rơi xuống.
Nàng đi tới trước mặt hắn, khom lưng: “Lạnh không?”
Tạ Tri Phi ngước mắt, nhẹ giọng: “Có phải có người ức hiếp ngươi không?”
“Ai dám!”
Yến Tam Hợp thấy đỉnh đầu hắn vương vài bông tuyết, đưa tay khẽ phủi đi.
“Ngươi ngoan ngoãn ở lại, đừng quan tâm gì cả.”
Đầu cũng nóng, kinh mạch nóng đến mức đỉnh đầu cũng nhảy dựng lên.
Yếu hầu Tạ Tri Phi trượt lên trượt xuống, nuốt một cái vừa định mở miệng, Yến Tam Hợp đã xoay người rời đi.
“Chu Thanh, cõng ta qua đó.”
Chu Thanh không dám, vừa rồi ở trong khách viện, Yến cô nương liếc hắn một cái, tuy rằng hờ hững, nhưng phân lượng bên trong không nhẹ.
“Yến cô nương bảo gia ngoan ngoãn ở lại.”
Khốn kiếp! Ai là chủ tử của ngươi?
Tạ Tri Phi không còn sức mắng, chỉ liếc mắt.
Chu Thanh khom lưng đắp áo khoác cho Tam gia: “Gia cẩn thận bị lạnh, Yến cô nương sẽ đau lòng nữa.”
Tạ Tri Phi: “…” Tên nhóc này?
Tên nhóc này!
Cũng nên thưởng cho hắn thêm hai tháng bạc.
……
Trời đông giá rét, bầu trời xám xịt, lúc này bông tuyết càng rơi càng lớn, trên mặt đất đã có một lớp mỏng.
Cũng may nước giếng đông ấm hè mát, không đến mức sẽ đông chết người.
Ngươi chuẩn bị xuống nước là hai hộ viện trẻ tuổi, ước chừng đều là mười tám mười chín tuổi.
Hộ viện xuống nước trước tên là Thạch Minh.
Thạch Minh cởi hết, chỉ còn lại áo đơn, trong hai túi trái phải áo đơn, cất hai viên dạ minh châu, trên lưng buộc một sợi dây thừng dài to bằng nắm tay.
Vừa muốn đi xuống, Lý Bất Ngôn đã giơ đuốc túm lấy hắn: “Tìm kỹ bốn phía vách giếng cho ta.”
Tiểu Bùi gia: “Dưới giếng cũng phải tìm cho kỹ.”
Đinh Nhất đưa đuốc về phía trước: “Phải dùng tay đào dưới đất.”
Hoàng Kỳ: “Mệt thì lên thay người.”
Chu Viễn Hạo ở bên cạnh nghe thấy, ngực không ngừng phập phồng.
Thế nào, cả đám đều tin người ngoài, không tin cha ta sao?
Chu Viễn Hạo khẽ cắn môi, dứt khoát nói: “Cẩn thận tìm, một tấc cũng không bỏ qua.”
“Vâng, Tam gia.”
Thạch Minh đáp một tiếng, men theo vách giếng chậm rãi bò xuống.
Mấy người Lý Bất Ngôn đưa đuốc chiếu ở miệng giếng, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm dưới dưới giếng, không dám chớp mắt.
“Phù phù!”
Hắn là vừa xuống nước, túm lấy dây thừng, ý bảo người phía trên thả hắn xuống.
Một hộ viện khác tên là Thạch Bạch, là huynh đệ sinh đôi của Thạch Minh.
Hắn lập tức thả dây thừng xuống.
Không có lực cản trên lưng, thân thể Thạch Minh chìm xuống, chìm xuống giếng.
Im lặng.
Sự im lặng khiến trái tim người ta thắt chặt.
Tiểu Bùi gia chỉ cảm thấy khiếp sợ, một hồi đi tới bên người Yến Tam Hợp, xoa xoa tay. Một hồi đi tới trước mặt Tạ Tri Phi, giậm chân, một hồi lại ghé vào bên giếng nhìn.
Không thể ở lại dù chỉ một giây.
Sao còn chưa lên?
Sao chẳng có chút động tĩnh nào thế?
“Cái giếng này sâu bao nhiêu?” Hắn hỏi.
“Ba vị gia Chu phủ nào biết cái này, đồng loạt nhìn về phía lão tổng quản.”
Lão tổng quản: “Cái giếng này là giếng lão tổ tông truyền lại, phương vị mỗi cái giếng đều được lão tổ tông xem phong thủy, dùng la bàn định vị rồi mới đào, hẳn là tầm mười mét.”
Mười mét?
Tiểu Bùi gia hít sâu một hơi, cũng không biết người nọ có thể lặn xuống mười mét hay không.
Thạch Minh chìm xuống.
Nước rất trong, dạ minh châu tỏa ra ánh sáng, khiến mọi thứ trong nước đều hiện ra rõ ràng.
Hắn không đi xem trên vách đá trước, mà bơi sâu xuống dưới trước, đầu tiên đại khái nhìn xem cái giếng này rốt cuộc sâu bao nhiêu.
Cái giếng này không tính là sâu, đáy nước sạch sẽ, không có gì cả.
Thạch Minh dọc theo vách giếng, bắt đầu tìm từng tấc từng tấc.
Tìm được mặt giếng, hắn “ào” một tiếng thò đầu ra, hít sâu vài hơi, lại lặn xuống.
Cứ như thế lặp đi lặp lại vài lần, Thạch Minh kéo dây thừng trên lưng.
Thạch Bạch nhận ra, vội vàng kéo người lên.
Thạch Minh thò đầu lên từ dưới giếng: “Đại gia, đã tìm trên vách đá rồi, không có gì cả, tiếp theo ta muốn đào đáy giếng.”
“
Đào đáy giếng, có nghĩa là nước giếng sẽ trở nên đục.
Chu Viễn Mặc không dám tự chủ trương, quay đầu nhìn Yến Tam Hợp.
Yến Tam Hợp dứt khoát quyết đoán: “Đào.”
Thời gian từng chút trôi qua, đáy giếng vẫn không có động tĩnh gì.
Da đầu Yến Tam Hợp căng thẳng, lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, mà những người khác bên cạnh giếng, thần sắc đều hết sức nặng nề, đến hô hấp cũng ngừng lại.
Ngay khi tất cả mọi người đã chờ đợi đến không kiên nhẫn, Thạch Minh đã nhảy ra khỏi nước, miệng phun nước ra, hét lớn: “Đã tìm ở đáy giếng rồi, không có gì cả.”
“Có phải là mục nát rồi không?” Tiểu Bùi gia nhíu mày: “Đã bao nhiêu năm trôi qua rồi.”
Chu Viễn Mặc lắc đầu: “Tiểu Bùi gia, tơ đen là thi chú, thứ trong tơ đen có thể mấy chục năm không nát.”
Lý Bất Ngôn: “Có thể là dùng mấy sợi lông của Đại lão gia, tở đen quấn quanh lông, quá nhỏ, căn bản không phát hiện được.”
Chu Viễn Mặc: “Cũng có khả năng này.”
“Còn có một khả năng.” Chu Viễn Hạo cười gằn một tiếng: “Là cha ta chẳng làm gì, ông trong sạch, lão hòa thượng và Canh Tống Thăng đều đang nói dối.”
Dưới mái hiên.
Tạ Nhi Lập nghe được những lời này, đôi mắt đen nhánh nhìn về phía Chu Vị Hi cách đó không xa.
Chu Vị Hi khoác áo choàng, dường như nhận ra điều gì đó, cũng quay đầu nhìn hắn.
Xa xa nhìn nhau.
Tạ Nhi Lập thấy được sự không cam lòng trên mặt nữ nhân.