Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi - Chương 585
- Nhà
- Tất cả truyện
- Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi
- Chương 585 - Xuống giếng
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 585: Xuống giếng
Một nắm đấm khiến không khí lại ngưng đọng.
Chu Viễn Mặc cũng bắt đầu do dự.
Sau khi được chọn làm gia chủ, cha gọi hắn một mình đến bí cảnh, câu đầu tiên hắn nói là…
“Con à, tâm chính thân chính, thân chính khí chính. Chu gia chúng ta có thể nắm quyền Khâm Thiên Giám nhiều năm như vậy, là dựa vào một thân chính khí, con nhất định không thể phụ kỳ vọng của cha đối với con, con hãy chống đỡ thật tốt cái nhà này.”
Hắn nhớ rất rõ ràng, lúc cha nói lời này, ngữ khí nghiêm túc, lời nói thấm thía.
Chẳng lẽ… Tất cả đều là giả?
Chu Viễn Chiêu vừa nhìn sắc mặt đại ca, đã biết hắn cũng không tin: “Thật hay giả, điều tra một chút sẽ biết.”
Chu Viễn Hạo: “Tra như thế nào?”
Chu Viễn Chiêu: “Tìm ra giếng đào, đinh đòi mạng. Nếu thật sự có, lời lão hòa thượng nói là thật.”
Chu Viễn Hạo đè nén lửa trong mắt: “Nếu như không có thì sao?”
Chu Viễn Chiêu nổi giận: “Vậy chuyến Núi Ngũ Đài này, ông đây xem như chạy không công.”
“Huynh nói đi đại ca?” Chu Viễn Hạo quay đầu.
Chu Viễn Mặc không nhìn hắn, ánh mắt lại rơi vào Tạ Nhi Lập.
Tạ Nhi Nhi gật đầu một cái: “Đại ca, phải điều tra thử, trả lại sự trong sạch cho cha.”
Chu Viễn Mặc: “Người đâu.”
Lão tổng quản đang chờ ở cửa, nghe thấy tiếng gọi, vội đẩy cửa đi vào: “Đại gia?”
“Ngươi đi chuẩn bị hai việc: một là tìm người có kỹ năng bơi tốt nhất, chuẩn bị mấy cây đuốc và hai viên dạ minh châu thượng hạng; hai là…” Chu Viễn Mặc thở ra một hơi: “Đến viện của đại lão gia và Ngũ lão gia trước đây ở, đuổi người trong đó đi.”
Hai chuyện, lão tổng quản nào cũng không dám hỏi thêm nửa câu.
Hắn đáp một tiếng “Lão nô đi làm ngay”, rồi vội vàng rời đi.
……
Trong khách viện.
Đinh Nhất ghé vào bên tai gia, kể lại hết chân tướng mọi chuyện. Cuối cùng, hắn còn cực kỳ đắc ý bổ sung một câu.
“Gia, tên nhóc Hoàng Kỳ kia là ngủ thật, ta là ngủ giả, đều nghe được rõ ràng, gia yên tâm, đại thiếu phu nhân và Canh Tống Thăng trong sạch.”
Ta có kêu ngươi nghe lén không?
Đại tẩu là người như thế nào, trong lòng ta không biết sao?
Tạ Tri Phi vốn định nói “trừ lương tháng”, nhưng vừa nhìn qua đã thấy khuôn mặt thô ráp vì bị gió thổi của Đinh Nhất, tâm lại mềm ra.
“Làm tốt lắm, gia thưởng thêm hai tháng lương.”
Khóe miệng Đinh Nhất đã nhếch đến tận sau tai.
Cuối cùng cũng được thưởng.
Tạ Tri Phi dựa vào ghế, chậm rãi nhắm mắt lại.
Chu Thanh tưởng gia khó chịu, vội hỏi nhỏ: “Có muốn đi ra ngoài cửa góc nghỉ ngơi một chút hay không, Yến cô nương bọn họ còn đang tắm?”
“Không cần.”
Tạ Tri Phi chợt mở mắt, nhìn thẳng Chu Thanh: “Ngươi nói xem, Chu lão gia mượn vận cả người bên gối, vậy có thể còn mượn vận của người khác hay không?”
Chu Thanh: “…”
Tạ Tri Phi: “Có khi nào hắn còn hại người khác không?”
Chu Thanh: “…”
Tạ Tri Phi: “Trước mắt Yến Tam Hợp điều tra được, có phải chỉ là một góc núi băng không?”
Chu Thanh: “…”
Tạ Tri Phi: “Lẽ nào mấy ngàn con quạ đen trong Âm giới, là mấy ngàn người hắn hại chết?”
Chu Thanh biến sắc: “Điều này, điều này… Điều này sao có thể?”
Đúng vậy, điều này sao có thể!
Tạ Tri Phi vỗ trán, trong lòng nghĩ chắc mình suy nghĩ nhiều rồi.
……
Nha hoàn mang đồ ăn nóng cơm nóng lên bàn.
Yến Tam Hợp đơn giản rửa mặt xong, thay quần áo đi ra, vừa nhìn đã thấy người nào đó nằm nghiêng trong ghế thái sư, chớp mắt nhìn nàng.
Nàng đi tới trước mặt hắn: “Đã dùng qua chưa?”
Tạ Tri Phi không thoải mái nên lười nói chuyện, nhắm mắt lại, tỏ vẻ mình đã dùng qua.
Yến Tam Hợp: “Vết thương ở đâu, chỉ cho ta xem?”
Tạ Tri Phi vén trường bào lên, chỉ vào chân phải.
Yến Tam Hợp: “Sao lại bị thương?”
Tạ Tri Phi nói: “Bị ám sát.”
Lại có người muốn giết hắn?
Yến Tam Hợp nhíu hai hàng lông mày thanh tú lại: “Ai làm?”
Tạ Tri Phi lắc đầu.
Yến Tam Hợp nghiêng đầu, nhìn về phía Chu Thanh.
Chu Thanh vội giải thích: “Ngày đó không khéo, ta có việc rời đi.”
Yến Tam Hợp xoay người ngồi trở lại trước bàn cơm, cầm lấy bát đũa, mới mở miệng nói: “Chuyện gì cũng không quan trọng bằng mạng của gia ngươi, sau này cẩn thận một chút.”
Chu Thanh: “Vâng, Yến cô nương.”
Ngực Tạ Tri Phi nóng lên, tim cũng đập nhanh hơn.
Tất cả vì một câu nói này.
Rất nhanh, Tiểu Bùi gia và Lý Bất Ngôn cũng đều ra khỏi nhà tắm, người nào người nấy đều như quỷ đói chết đầu thai, nào còn tướng ăn gì nữa.
Mới ăn được một nửa, ba huynh đệ Chu gia đã đi tới, phía sau còn Tạ Nhi Lập.
Yến Tam Hợp buông bát đũa, dùng khăn lau miệng, nói: “Chu Viễn Mặc, chuyện đã rõ ràng chứ?”
Chu Viễn Mặc gật đầu: “Yến cô nương, nhân thủ đều đã chuẩn bị xong, xuống giếng trước đi.”
Yến Tam Hợp sửng sốt: “Vì sao xuống giếng?”
Chu Viễn Hạo: “Không xuống giếng, làm sao nghiệm chứng lời lão hòa thượng kia nói là thật hay giả?”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt người trên bàn cơm đã thay đổi.
Lý Bất Ngôn vỗ đũa: “Thì ra náo loạn nửa ngày, các ngươi vẫn không tin?”
Tiểu Bùi gia cũng giận: “Người xuất gia không nói dối, hắn lừa chúng ta làm gì?”
Đinh Nhất: “Người ta là thế ngoại cao nhân đó.”
Hoàng Kỳ: “Đúng, còn chẳng cần bấm ngón tay tính toán.”
“Tam Hợp.” Chu Vị Hi đã rửa mặt đi tới, trên người vẫn còn vương vài bông tuyết: “Xuống giếng kiểm tra thử đi.”
“Ngươi cũng không tin?” Yến Tam Hợp giật mình.
Chu Vị Hi đứng cạnh cửa, trong mắt lạnh lẽo như sương.
“Chu gia chúng ta nợ Canh Tống Thăng một chữ trong sạch, sự trong sạch này hắn nói không ai tin, lão hòa thượng nói cũng không ai tin, vậy để sự thật nói.”
Trong mắt mọi người đều là kinh hãi.
Nhất là Tạ Nhi Lập, hắn bây giờ không biết mình đang có tâm trạng gì, rất chua, rất giận, còn mang theo oán trách.
Hừ!
Xem ra, chuyến đi đến núi Ngũ Đài này thật đúng là đã xảy ra không ít chuyện xưa.
“Được!” Yến Tam Hợp đã giải quyết dứt khoát.
“Vậy để chúng ta xem xem rốt cuộc là lão hòa thượng nói dối, hay là Chu lão gia các ngươi khoác một tấm da người giả!”
Nói xong, không thèm nhìn mặt ba huynh đệ Chu gia, ra lệnh với người trên bàn cơm: “Đừng ăn nữa, xuống giếng!”
Lời nói, khiến lòng người rung động.
Tạ Tri Phi huých vào Chu Thanh, Chu Thanh vội vàng khom lưng cõng gia hắn lên vai.
Tiểu Bùi gia vội đẩy cơm trong bát, chằng thèm húp canh, ném đũa kéo Lý Bất Ngôn đứng lên.
Lý Bất Ngôn bị vẩy một ngụm canh, cũng không kịp oán giận.
Đinh Nhất và Hoàng Kỳ dứt khoát bới đồ ăn vào bát cơm, vừa bưng bát ăn, vừa đi theo.
……
Viện trước đây của Đại lão gia năm ở góc tây nam.
Viện có hai lối vào.
Cái giếng ở viện sau.
Giờ phút này hậu viện đèn đuốc sáng trưng như ban ngày.
Đại gia.
Lão tổng quản nghênh đón, muốn nói lại thôi.
Chu Viễn Mặc: “Có chuyện cứ nói, Yến cô nương không phải người ngoài, không cần che giấu.”
Lão tổng quản vội hỏi: “Đại gia bảo lão nô tìm hai người có kỹ năng bơi tốt, là vì xuống giếng sao?”
Chu Viễn Mặc: “Đúng!”
Lão tổng quản: “Lão nô có thể hỏi thử là xuống giếng tìm gì không?”
Chu Viễn Mặc cũng không biết là tìm gì: “Tìm một thứ.”
“Không giấu đại gia…”lão quản do dự nói: “Lão thái gia năm đó cũng phái người xuống giếng, nói muốn tìm đồ trong giếng này.”
“Tổ phụ ta?”
Chu Viễn Mặc chấn động: “Tổ phụ có nói xuống giếng tìm cái gì không?”
Lão tổng quản: “Lão thái gia không nói, chỉ nói bị rơi đồ xuồng dưới.”
Chu Viễn Mặc: “Tìm được không?”
Lão tổng quản lắc đầu: “Xuống giếng hai lần, nhưng chẳng tìm được gì.”
Chu Viễn Mặc: “Đây là chuyện từ khi nào?”
Lão tổng quản cố nhớ lại: “Hẳn là sau khi Đại lão gia và con gái của trù nương tư thông.”
Yến Tam Hợp: “Chuyện lâu như vậy, tại sao ngươi lại nhớ rõ ràng như thế?”
“Bởi vì lão thái gia ngoại trừ xuống giếng tìm, còn tìm trong ngoài viện Đại lão gia một lượt.” Lão tổng quản: “Chuyện ầm ĩ như thế, đều do một tay lão nô lo liệu.”
Tổ phụ lão nhân gia hắn là đã nhận ra cái gì, cho nên phái người nhìn xem có phải có người làm một cái giếng đào hoa, để hại con trai hắn hay không.
Chu Viễn Hạo nhìn Yến Tam Hợp, vẻ mặt đắc ý.
Ta đã nói cha không thể nào là người như vậy rồi mà.
***Chu ảnh đế