Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi - Chương 584
- Nhà
- Tất cả truyện
- Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi
- Chương 584 - Không tin
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 584: Không tin
Đi vào Chu phủ, mới vừa đi tới cửa thứ hai, đại gia Chu Viễn Mặc, tam gia Chu Viễn Hạo đã nhận được tin tức chạy ra nghênh đón.
Chu Viễn Mặc còn không kịp nhìn xem đệ đệ, muội muội nhà mình đã biến thành cái dạng gì, chỉ nhìn chằm chằm Yến Tam Hợp hỏi:
“Yến cô nương, nương ta sao lại…”
“Chu nhị gia biết hết, lát nữa hắn sẽ nói cho ngươi biết.”
Yến Tam Hợp nhìn người phía sau.
“Trên người bẩn quá, phải rửa mặt đơn giản một chút, chuẩn bị cho chúng ta một chút đồ ăn nóng cơm nóng, nửa canh giờ sau, chúng ta gặp lại.”
Chu Viễn Mặc còn muốn hỏi lại, thì Yến Tam Hợp hít sâu một hơi: “Chu Viễn Mặc, cho chúng ta thở một hơi, sau đó còn có việc.”
“Ca!” Chu Viễn Chiêu đầu bù tóc rối, mặt như đồ thiu: “Chúng ta đã hai ngày không ăn gì rồi, liên tục đi đường, cũng không có nghỉ ngơi.”
“Vậy… Mau chuẩn bị cơm nóng, chuẩn bị đồ ăn nóng, mau…” Chu Viễn Mặc nói xong, vội vàng đi nhìn Chu Vị Hi, đã thấy ánh mắt nàng nhìn về phía xa.
Ở phía xa.
Cuối đường, có một nam tử áo xanh đang đứng.
Nam nhân chắp tay sau lưng, mày kiếm nhíu chặt, đúng là Tạ Nhi Lập.
Ánh mắt Tạ Nhi Lập và Chu Vị Hi chạm nhau, lửa giận lại bốc cháy.
Nữ tử trước mặt mặc áo bông rộng thùng, đầu tóc rối bù, sắc mặt trắng bệch, khuôn mặt gầy gò.
Bảo nàng đừng đi rồi, cứ nhất quyết đòi đi.
Bây giờ biến thành cái bộ dáng quỷ quái này cho ai xem?
Ngực hắn phập phồng vài cái, xoay người rời đi.
Chu Viễn Mặc sợ muội muội nhà mình nghĩ nhiều, vội nói: “Mấy ngày nay, Nhi Lập ngày ngày lại đây chăm nom nương, Vị Hi…”
“Ca.” Chu Vị Hi khẽ ngắt lời: “Tất cả mọi chuyện, chờ tiễn nương đi rồi hãy nói, được không?”
Chu Viễn Mặc chỉ cảm thấy ngực mình lại bắt đầu đau âm ỉ.
Sao cả đám người họ lại nói như nương chắc chắn sẽ chết thế.
Chuyến đi núi Ngũ Đài này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Chu Viễn Mặc túm lấy tay Chu Viễn Chiêu: “Đi, theo ta đến thư phòng.”
Chu Viễn Hạo thấy vậy, cũng vội vàng đi theo.
“Tam gia xin chậm bước.”
Chu Viễn Hạo vội vàng đứng lại: “Yến cô nương có gì phân phó?”
Yến Tam Hợp thấy Tạ Nhi Lập, quay lại: “Gọi Tạ Nhi Lập vào thư phòng, để cho hắn cùng nghe đi.”
Chu Viễn Hạo khó xử: “Chuyện này…”
Yến Tam Hợp: “Không giấu được, sớm muộn gì hắn cũng biết, nói từ miệng các ngươi có lẽ sẽ khá hơn một chút.”
Chu Viễn Hạo nhìn Yến Tam Hợp, lại nhìn Chu Vị Hi, giậm chân một cái: “Được!”
“Chu Vị Hi, ngươi cũng trở về phòng rửa mặt, ăn chút gì rồi đi thăm phu nhân.”
Yến Tam Hợp thương tiếc.
Trên đường về, đến Tiểu Bùi gia cũng nôn mửa, nhưng người này lại tái mặt tái mày, núp ở trong góc không rên một tiếng, nhìn thôi cũng khiến người khác đau lòng.
:Có một số việc không cần phải làm rõ ràng, phía sau có rất nhiều thời gian từ từ để ý. Nếu thực sự đến bước đường cùng, người còn có ta và Bất Ngôn.”
Chu Vị Hi ngẩng đầu, giọng nói cũng rất khàn: “Yến Tam Hợp, kiếp ngươi trước chắc chắn là nợ ta rồi.”
Cho nên đời này mới đối với ta tốt như vậy.
“Đúng vậy!” Yến Tam Hợp cười cười: “Xem ra còn nợ rất nhiều.”
……
Tạ Nhi Lập đi theo Chu Viễn Hạo vào thư phòng.
“Nhi Lập, đệ tới vừa lúc.” Chu Viễn Mặc chỉ vào vị trí bên cạnh: “Ngồi xuống cùng nghe đi.”
Cơn giận trong lòng Tạ Nhi Nhi còn chưa tiêu tan: “Ta nghe có thích hợp không?”
Chu Viễn Mặc không xác định lắm, ánh mắt nhìn về phía lão nhị.
Chu Viễn Chiêu biết đây là chủ ý của Yến Tam Hợp, gật đầu: “Thích hợp nhất, chỉ là đừng kinh ngạc.”
Tạ Nhi Lập không cho là đúng.
Trên đời này còn có chuyện gì đáng ngạc nhiên hơn tâm ma của lão tổ tông, tâm ma của Quý gia, tâm ma của Đường Chi Vị nữa chứ.
Chờ người ngồi xuống, Chu Viễn Chiêu liên tục rót hai chung trà nóng, kể lại tất cả mọi chuyện xảy ra trên đường đi.
Nói xong một chữ cuối cùng, không khí trong thư phòng đột nhiên đông cứng lại.
Biểu cảm Chu Viễn Mặc, Chu Viễn Hạo, Tạ Nhi Lập đều như nhau…
Đều là khiếp sợ, sau đó là khó tin, cuối cùng là trợn mắt há mồm.
Không ai mở miệng.
Ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không thể tin được nam tử tươi cười hòa ái dễ gần kia, lại có tâm địa rắn rết như vậy.
“Điều này, điều này sao có thể?”
Trong biểu cảm của Tạ Nhi Lập, còn có thêm một phần phức tạp không thể nói thành lời.
Canh Tống Thăng là sao Văn Xương hạ phàm?
Hắn là bị người khác cải mệnh, bị người khác buộc đi lên con đường gian lận này?
Ta thật sự không bằng hắn?
Lúc này, Chu Viễn Hạo đột nhiên nhảy dựng lên.
“Nhị ca, cái gì mà cao tăng ba trăm năm mới có một người, không thể tin được?”
“Lão Tam.” Chu Viễn Chiêu rũ mắt: “Lời này ta hỏi đi hỏi lại, ta cũng mong đó chỉ là sai lầm, nhưng nương thật sự không xong rồi…”
“Chuyện này, lỡ như chỉ là trùng hợp thì sao?” Chu Viễn Hạo sốt ruột đến độ trong mắt đều là hoảng loạn.
“Cha không phải người như vậy, cha đối với nương tốt như vậy, làm sao có thể là mượn vận? Cha làm sao có thể động vào âm trạch Canh gia? Cái gì mà giếng đào hoa, cái gì đinh đòi mạng, đại bá và Ngũ thúc đều là bọn họ tự làm tự chịu.”
“Tam ca nói đúng!” Tạ Nhi Lập đi tới trước mặt Chu Viễn Chiêu: “Nhị ca, ta tin tưởng cha không phải người như vậy.”
Chu Viễn Chiêu: “Ngươi dựa vào cái gì mà tin?”
“Con rể chỉ là một nửa con, ông ấy coi ta là một nửa sao.” Thái độ Tạ Nhi Lập cực kỳ kiên định: “Ông ấy coi ta như con trai, ông ấy đối xử với ta như vậy, làm sao có thể tính kế với người bên gối của mình?”
Lời này, Tạ Nhi Lập không hề phóng đại.
Trái tim người đều làm từ thịt.
Một người đối xử tốt với một người khác có tốt hay không, đều có thể nhìn ra trong lời nói cử chỉ, không thể giả bộ ra được.
Cho dù giả bộ, hắn có thể giả bộ tới khi nào?
Một ngày, hai ngày?
Một năm, hai năm?
Mình và Chu Vị Hi thành hôn nhiều năm, có lần nào Chu lão gia không hỏi han ân cần, móc tim móc phổi với hắn.
Nói một câu bất hiếu, cha ruột nhà mình có đôi khi còn không sánh bằng.
Là bởi vì Chu lão gia tốt, nên hắn mới ba ngày hai bữa chạy đến Chu gia.
Hắn đối xử với Mao thị lại càng không còn gì để nói.
Tạ Nhi Lập mỗi lần nhìn thấy hai vợ chồng bọn họ ân ái, thì cực kỳ hâm mộ.
Ân ái cũng có thể giả bộ ra sao?
“Nhị ca, ngươi sờ lương tâm nói xem cha đối xử với ngươi như thế nào?” Tạ Nhi Lập nghiêm mặt: “Ông ấy thương ngươi yêu ngươi che chở ngươi ba mươi năm, từng chút đó chẳng lẽ còn không sánh bằng người ngoài nói mấy câu sao?”
“Chuyện này…” Chu Viễn Chiêu không trả lời được, chỉ cúi đầu thấp hơn.
“Đại ca.” Chu Viễn Hạo vọt tới trước mặt Chu Viễn Mặc: “Huynh nói đi, cha không phải người như vậy, lão hòa thượng kia đang nói hươu nói vượn phải không.”
Chu Viễn Mặc chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt đỏ như máu: “Lão Tam, chuyện Hình gia chắc ngươi cũng đã nghe nói rồi.”
“Vậy thì sao, cũng chỉ là nghe nói mà thôi, ai biết là thật hay giả?”
Chu Viễn Hạo cười gằn: “Gì mà ban ngày nhìn người, ban đêm nhìn quỷ, khoác lác chứ gì, làm gì có ai thần thánh như thế.”
Chu Viễn Mặc: “Lão Tam, thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân*.”
*kiểu núi con còn có núi cao hơn ấy.
“Ta mặc kệ thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân gì.” Chu Viễn Hạo nền một quyền nện vào chiếc bàn nhỏ, lòng đầy căm phẫn.
“Ta chỉ tin tưởng cha chúng ta tuyệt đối không thể làm chuyện như vậy. Theo ta thấy, hơn phân nửa là Canh Tống Thăng muốn tẩy trắng cho mình nên mới một xướng một họa diễn trò với lão hòa thượng kia rồi!”