Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi - Chương 578
- Nhà
- Tất cả truyện
- Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi
- Chương 578 - Câu chuyện
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 578: Câu chuyện
Trên đường đá xanh, một người đi phía trước, một người đuổi theo phía sau.
“Tạ Thừa Vũ, ngươi có muốn biết một chuyện hay không?”
“Không muốn biết.”
“Không muốn biết cũng phải biết.” Hách Quân chạy nhanh vài bước, đè vai Tạ Tri Phi lại: “Tiểu gia ta nhận ngươi chắc rồi.”
“Ngàn vạn lần đừng.” Tạ Tri Phi đẩy móng vuốt quỷ của hắn ra: “Ta không có hứng thú với ngươi.”
Hách Quân lại ấn lên rất mạnh, khiến Tạ Tri Phi không thể không xoay người.
“Nhận ngươi làm huynh đệ ta, có thể làm huynh đệ Hách Quân ta, trên đời này không có mấy người đâu.”
“Cho nên?”
“Ngươi cảm thấy vinh hạnh đi.”
Tạ Tri Phi bị bộ dạng không biết xấu hổ của hắn chọc cười: “Đúng vậy, ta rất vinh hạnh, ngươi có thể buông tay ra không?”
“Không thể!”
“Hách Quân càng không biết xấu hổ: “Hôm nay ngươi đi đâu, ta theo tới đó.”
Cút đi!
Tam gia cứ không thể cho ngươi theo đó!
Hách Ôn Ngọc, làm chút chính sự đi?
Tạ Tri Phi nghiêm túc nói.
“Mau trở về nói hết chuyện vừa xảy ra cho cha ngươi đi, lỡ ngày mai Ngự Sử đài thật sự có tấu chương thì hai cha con các ngươi đêm nay còn có thể suy nghĩ ra lý do thoái thác.”
Hách Quân biết lời này rất đúng, nhưng trong lòng lại cực kỳ không vui.
Không nỡ.
Dáng vẻ vừa rồi của người này khiến hắn rất rung động, đến bây giờ trái tim hắn còn đập thình thịch nè!
“Vậy lát nữa ngươi đi đâu, lát nữa ta sẽ đến tìm ngươi.”
Tạ Tri Phi vội vã chạy tới lầu Hảo Hán, không có thời gian nói nhảm với hắn.
“Tìm gì mà tìm, đêm nay ta tuần tra.”
“Ta đi cùng ngươi!”
Tạ Tri Phi đau đầu, thuận miệng nói: “Tổ tông à, ngươi tha cho ta đi!”
Tổ tông?
Hắn gọi ta là tổ tông?
Hồn Hách Quân đều bay ra ngoài, bay lên trên chín tầng trời, hơn nửa ngày, con ngươi dại ra mới xoay một vòng.
Hồi hồn rồi.
Vừa ngẩng đầu, hắn đã choáng váng: “Người đâu, Thừa Vũ đâu rồi?”
“Gia, Tam gia sớm đi rồi, chúng ta cũng trở về đi!”
Là phải về, cáo trạng với cha là con trai bảo bối của người bị ăn hiếp!
Triệu Diệc Hiển, món nợ hôm nay ta sẽ ghi nhớ trước.
Đường còn dài, chúng ta hãy chờ xem.
……
Lầu Hảo Hán, tên cũng như ý nghĩa, là nơi các hảo hán ăn cơm uống rượu, võ tướng thành Tứ Cửu, đều thích đến nơi này.
Tạ Tri Phi vừa mới vào cửa, đã thấy Trương Khuê chờ ở cửa.
“Tạ đại nhân, mời!”
Phòng bao ở lầu ba, Bộ Lục mặc trang phục bình thường, đang uống trà.
Trên bàn có tám món ăn, hai vò rượu.
Tạ Tri Phi đi tới, cười nói: “Xem ra Bộ tướng quân thương xót ta rồi.”
Bộ Lục đặt chung trà xuống: “Ý là sao?”
“Ta là người chỉ có tửu lượng được một vò.”
Bộ Lục chỉ chỉ trên mặt đất, trên mặt đất đang bày ngay ngắn sáu vò.
Tạ Tri Phi vén áo ngồi xuống: “Xem ra hôm nay Bộ tướng quân muốn ta say chết ở đây rồi.”
Bộ Lục nhìn thoáng qua Trương Khuê.
Trương Khuê lui ra gian ngoài, khẽ đóng cửa lại.
Bộ Lục đặt chung trà xuống: “Bớt nói nhảm đi, nói có uống hay không!”
“Trước khi uống…”
“Loại đệ tử thế gia như các ngươi, là thích lầm bà lầm bầm, làm việc chẳng…”
Chẳng cái gì?
Bộ Lục không nói tiếp nữa.
Một mảnh vải màu xanh, xuất hiện ở trước mắt hắn.
Đồng tử Bộ Lục co rụt lại.
Lúc hắn ném tiểu súc sinh tới Bắc Ti, trên người tiểu súc sinh cũng mặc một bộ áo màu xanh.
Chuyến này vào kinh, ngoại trừ không say không về với Tạ tam gia, còn một mục đích khác là muốn hỏi thăm tình hình của tiểu súc sinh kia.
Hắn vốn định qua ba tuần rượu mới mở miệng, không ngờ Tạ Tri Phi đã trực tiếp ném một miếng vải tới.
“Người còn sống, một ngày ba bữa cơm, hai lần lên công đường, tạm thời không đào được thứ gì, cho nên Cẩm Y Vệ vẫn đang điều tra sâu.” Ngón tay Tạ Tri Phi chấm chút nước trà, viết một chữ “Lục” lên bàn.
“Có người muốn dẫm lên người người này.”. Ngôn Tình Sủng
Lục là Lục Bộ hắn.
Từ Niệm An là nghĩa tử của Bộ Lục, cho dù ngày hôm sau hắn đã lên tấu chương thỉnh tội, nhưng vẫn bị một số người theo dõi.
Ám đạo của Bộ Lục không tốt.
Đây cũng là điều hắn lo lắng.
Tạ Tri Phi xách một vò rượu, rót ra hai chén, tự cầm lấy một chén, ngửa đầu uống trước.
“Uống rượu xong, Bộ tướng quân cứ coi như chuyện ta sắp nói là rượu vào lời ra, có thể nghe, cũng có thể không nghe.”
Bộ Lục nghi hoặc nhìn hắn.
“Không biết Bộ tướng quân có từng nghe nói đến mười tám cực hình của Cẩm Y Vệ chưa?”
Tạ Tri Phi: “Ta từng thấy rồi, mỗi loại đều khiến người ta sống không bằng chết, cho dù xương cốt làm bằng sắt, cũng vô dụng.”
“Hắn ở bên trong không chịu khổ nhiều là vì có tám mươi gậy kia lót trước, người Bắc Ti sợ hắn chết nên ra tay cũng kiềm chế. Nhưng sẽ có một ngày không kiềm chế được.”
“Nói tiếp đi!
“Theo lý, hắn xuất thân từ quân ngũ, hẳn là một hán tử, hơn nữa người của ta âm thầm giúp đỡ, hắn là có thể vượt qua.” Tạ Tri Phi chuyển đề tài: “Ta chỉ sợ hắn không phải hán tử.”
Tim Bộ Lục run lên.
Con người một khi tham sống sợ chết, không giữ được mạng sống, đôi khi sẽ nói những lời trái lương tâm.
Tạ Tri Phi ghé sát mặt về phía trước một chút, nhìn thẳng vào mắt Bộ Lục.
“Nhất là lúc bị người có tâm dụ dỗ, hoặc là được hứa hẹn một số lợi ích gì đó.”
Bộ Lục nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong mắt Tạ Tri Phi, im lặng một lát, nhét miếng vải xanh vào tay áo, bưng bát lên.
“Tạ huynh đệ, cạn một ly được không?”
“Được!” Bát chạm vào nhau, hai người ngửa cổ, rượu mạnh chảy xuống cổ họng, rót vào trong bụng giống như lửa thiêu.
Uống cạn ba chén, Tạ Tri Phi chỉ cảm thấy đầu hơi choáng váng, vội khoát tay nói: “Không thể uống mạnh như vậy nữa, phải ăn chút gì lót dạ nếu không vò này có thể hạ gục ta rồi.”
“Ngươi ăn đi, ta kể chuyện cho ngươi nghe, được không?”
“Con người ta, thích nhất là nghe kể chuyện.”
“Vĩnh Hòa năm thứ ba, Hoàng thượng phái Trịnh Ngọc tướng quân xuất binh bình định Đại Tề…”
Người dẫn binh đánh trận kể chuyện, nói rất gọn gàng lưu loát.
Câu chuyện rất đơn giản.
Bộ Lục năm Vĩnh Hòa thứ ba chỉ là một tiểu binh chỉ có mấy tuổi binh ngắn ngủi trong quân Trịnh gia.
Hắn có một nghĩa huynh tên là Từ An.
Khi tấn công hoàng cung Đại Tề, gặp phải một làn sóng cung thủ.
Lúc một mũi tên dài bắn về phía Bộ Lục, là Từ An nhào tới đỡ mũi tên kia cho hắn.
Trước khi Từ An chết, đã phó thác hết già trẻ gái trai trong nhà cho Bộ Lục.
Từ Niệm An là con trai độc nhất của Từ An.
Bộ Lục không chỉ nhận Từ Niệm An làm nghĩa tử, còn đón người Từ gia về nuôi.
Cha nương Từ An qua mấy năm thì mất.
Thê tử Từ An không tái giá, chăm nom con trai sống qua ngày.
Quả mẫu cưng chiều, nên tiểu súc sinh đâm ra hư hỏng, mỗi lần ta muốn giáo huấn, nương nó lại nhắc tới cha ruột nó.
Mặt Bộ Lục cực kỳ đau đớn.
“Roi trong tay ta chẳng thể đánh xuống được.”
Tạ Tri Phi hồi tưởng lại lúc ở lầu Ngọc Sênh, Từ Niệm An nói năng càn rỡ với Bộ Lục, nhíu mày hỏi: “Tướng quân có từng cưới thê sinh con chưa?”
“Một thê hai con.”
“Trong nhà ai là chủ?”
“Thê tử.”
“Quan hệ giữa thê tử ngươi với nương Từ Niệm An thế nào?”
Nói đến đây, Bộ Lục quả thực quá mệt mỏi, khổ không thể tả, một hơi cạn đã hai chén rượu, mới mở miệng nói: “Lúc trước, cha nương nghĩa huynh là muốn gả nương Niệm An cho ta, ta không đồng ý.”
“Vì sao không đồng ý?”
“Trong lòng đã có người mình thích.”