Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi - Chương 576
- Nhà
- Tất cả truyện
- Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi
- Chương 576 - Oan gia
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 576: Oan gia
Triệu Diệc Hiển nhất kiến chung tình với Đỗ Y Vân trong bữa tiệc ngắm hoa trong cung.
Nghe người ta nói thế.
Lúc ấy Đỗ Y Vân mặc một bộ tố ý đứng trong hoa cúc ngâm thơ, người còn đẹp đẽ kiều diễm hơn hoa.
Triệu Diệc Hiển lúc ấy đã si mê, về nhà lập tức nói muốn cưới nàng.
Hán vương vốn muốn dùng nữ nhi Đỗ gia, để lôi kéo phủ Võ An Hầu, nhưng nếu con trai thích, môn đệ Đỗ gia không thấp, hắn cũng thuận nước đẩy thuyền đồng ý.
Đỗ Y Vân và phủ Võ An Hầu nghị thân trước, Võ An Hầu quả quyết từ chối.
Triệu Diệc Hiển và Đỗ Y Vân nghị hôn sau, Triệu Diệc Hiển mời bà mối tốt nhất tới cửa cầu hôn.
Một người từ chối, một người cầu hôn, cho nên hai người cứ thể mà kết thù.
Quan trọng hơn.
Phủ Võ An Hầu từ chối nghị thân với Đỗ gia, nói trắng ra cũng là từ chối chuyện Hán vương lôi kéo.
Người Hán Vương thờ phụng một nguyên tắc: Ngươi không đến trận doanh của ta, vậy thì ngươi là kẻ địch của ta.
Hôm nay, kẻ địch gặp nhau, tất nhiên là muốn chọc tức đối phương.
Tạ Tri Phi biết tính tình Hách Quân, không phải kẻ sẽ chịu thiệt, bèn nói với Chu Thanh: “Chúng ta đổi đường khác đi.”
“Vâng!”
Vừa mới quay đầu ngựa, phía sau đã có tiếng kêu truyền đến.
“Con rùa nhỏ nào chắn ở giữa đường thế, sao, Tạ tam gia không khiến ngươi thoải mái, nên cứ phải vểnh mông lên cho bản thế tử gãi ngứa, mới cam lòng rời đi đúng không!”
“Chỉ dựa vào cái thứ đồ chơi nhỏ như kim châm của ngươi cũng xứng, nương nó?”
Không khí chợt yên tĩnh trong nháy mắt.
Tạ Tri Phi còn chưa kịp nói với Chu Thanh một tiếng “Hỏng rồi”, phía sau đã truyền đến tiếng đánh nhau.
Chu Thanh: “Gia, có quản không?”
Trên địa bàn của Thành Tứ Cửu, giữa ban ngày ban mặt, thứ nhất, đây là chức trách của Binh Mã ti ngũ thành. Thứ hai, nếu xảy ra chuyện gì, chỉ có Hách Quân chịu thiệt.”
Hách Quân mặc dù là bá chủ kinh thành, nhưng có bá chủ hơn nữa, cũng không bá chủ bằng hoàng tử hoàng tôn.
Người ta họ Triệu đó.
Tạ Tri Phi thầm mắng Hách Quân một tiếng “Khốn nạn”, giơ tay rút trường kiếm bên hông ra, ánh mắt dừng lại trên lưỡi kiếm trong chớp mắt.
“Quản!”
Chu Thanh lập tức lấy lệnh bài ra, hét lớn một tiếng: “Tránh ra, tránh ra, binh mã ti ngũ thành tới.”
Đám người xem náo nhiệt vừa nghe là quan gia tới, bèn vội nhường ra một con đường.
Tạ Tri Phi đi tới, ánh mắt quét qua vị trí hai chiếc xe ngựa dừng lại.
Ngay lập tức đã biết tiếng “khốn nạn” kia mắng sớm rồi.
Căn bản là Triệu Diệc Hiển cố ý ngăn ở giữa đường.
“Đều dừng tay hết.”
Làm sao còn có thể dừng được, người hầu hai bên đều đỏ mắt, ngay cả Hách Quân và Triệu Diệc Hiển cũng đã động thủ.
Hách Quân tranh thủ lúc rảnh rỗi còn liếc Tạ Tri Phi một cái.
“Thừa Vũ, ngươi tránh xa một chút, đợi ta giế t chết tên khốn này rồi nói sau.”
Vừa dứt lời, đã nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết vang đến tận mây xanh.
Mọi người vội dừng tay.
Chỉ thấy một thị vệ của Triệu Diệc Hiển bị cắt nửa bàn tay, thị vệ kia ôm bàn tay bị cắt, đau đến lăn qua lăn lại trên mặt đất gào thét.
Thị vệ Hách Quân sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, thân thể cứng đờ, không dám nhúc nhích.
Biến cố này không ai ngờ tới.
Ngay cả tim Hách Quân cũng nảy lên, nói đánh nói giết là thật, nhưng thật sự thấy máu, rồi thì nên kết thúc như thế nào đây?”
Triệu Diệc Hiển thấy người của mình chịu thiệt thòi lớn, cười gằn một tiếng nói: “Người đâu, báo quan.”
Hách Quân vừa nghe báo quan, lửa giận chợt tắt.
Thị vệ kia tên là Trần Đông, trên tay không có bao nhiêu công phu quyền cước, được ở cái dụng tâm làm việc, miệng khéo linh hoạt.
Hắn làm sao có thể chém đi nửa bàn tay của đối phương?
Lại nghĩ mình vốn đang đi bình thường, là tên họ Triệu ngăn cản không cho đi, còn dùng ngôn ngữ chọc giận hắn… Hách Quân tuyệt đối không phải người ngu.
Hoàn toàn ngược lại, hắn rất thông minh, chưa gì đã liên kết được hết tất cả các chuyện này… Thì ra họ Triệu hôm nay là cố ý gây chuyện.
Mục đích sao… Từ lúc Tạ Thừa Vũ nhường việc tốt kia cho cha hắn, cha hắn mấy ngày nay cứ hai ba bữa lại bị bệ hạ gọi vào cung, thương lượng chuyện xuất binh.
Chuyện gây rối này, thế tử Võ An Hầu dung túng thuộc hạ hành hung, Võ An Hầu chẳng thể quản giáo tốt con trai, thì sao có thể dẫn động thiên binh vạn mã?
Thằng cháu này là sợ vị trí chủ soái tấn công Thát Đát, rơi xuống trên đầu cha hắn đây mà!
“Quan ở đây.” Tạ Tri Phi đi lên trước: “Chu Thanh, đưa người đứt tay đến Bùi gia, để Bùi thái y nghĩ cách nối bàn tay lại.”
“Khoan đã!” Triệu Diệc Hiển giống như lúc này mới nhìn thấy Tạ Tri Phi: “Ơ, thì ra là Tạ đại nhân!”
Tạ Tri Phi ôm quyền với hắn: “Chào Thế tử gia.”
“Tạ đại nhân tới vừa lúc.” Triệu Diệc Hiển chỉ tay: “Con trai Võ An Hầu dung túc kẻ dưới hành hung, chặt đứt nửa bàn tay thị vệ của ta, việc này nên xử lý như thế nào?”
“Cứu người trước, xử lý sau.” Đồng tử Tạ Tri Phi co lại: “Bùi gia là gia tộc thế gia, nếu như kịp thời, gãy tay rồi vẫn có thể nối lại. Thế tử gia thương xót hạ nhân, hẳn là không có ý kiến gì chứ?”
Tạ Tri Phi chết tiệt, lại dám chụp mũ cho bổn thế tử.
Triệu Diệc Hiển thầm chửi ầm lên.
Nếu như hắn nói không, thì trước mắt bao người, có lý cũng biến thành vô lý.
“Vậy thì theo lời Tạ đại nhân.”
“Chu Thanh.”
“Đại nhân yên tâm.”
Chu Thanh vội vàng nhặt lấy bàn tay đứt ra, cõng người lên, chạy tới Bùi gia.
Đám người Chu Thanh rời đi, lúc này Tạ Tri Phi mới cười híp mắt nói: “Mời hai vị thế tử gia dời bước đến Ngũ thành Binh Mã ti uống một ngụm trà nóng, thương lượng xem nên xử lý chuyện này ra sao.”
“Không cần thương lượng, một mạng đổi một mạng, một tay đổi một tay.”
Triệu Diệc Hiển chỉ vào gã sai vặt phía sau Hách Quân, cười gằn nói: “Ta muốn hắn!”
Người này từ nhỏ đã đi với Hách Quân, tình nghĩa chủ tớ không tầm thường.
Hách Quân chùng mặt: “Nằm mơ đi, nương nó ngươi đừng có mơ!”
“Không nỡ sao?” Triệu Diệc Hiển cười gằn một tiếng: “Vậy thì đơn giản, Hách Ôn Ngọc ngươi thừa nhận mình mặc kẻ bên mình hành hung trước mặt mọi người, xin lỗi ta, việc này chúng ta coi như hòa.”
Hận ý trong ngực Hách Quân giống như ngọn lửa bốc cháy.
Quả nhiên là đã tính toán tốt.
Thanh danh của mình vốn không tốt, nếu như lại thừa nhận chuyện này trước mặt mọi người, vậy thì Ngự Sử Đài ngày mai sẽ dâng tấu chương buộc tội… Võ An Hầu không biết dạy con!”
Chủ soái hay không chủ soái, Hách Quân hắn không quan tâm.
Phụ thân lớn tuổi, ai nỡ để cho ông ra chiến trường?
Nhưng cảm giác uất ức khi bị người hãm hại này, hắn nhịn không được!
“Vì sao ta phải nhận tội? Là ngươi động thủ trước.”
“Tạ đại nhân, có nhìn thấy không?” Mặt Triệu Diệc Hiển lạnh lẽo: “Không phải bản thế tử không muốn chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, mà do người ta ngang ngược, không để ai vào mắt.”
“Ta thấy là ngươi muốn gây sự thì có!”
Tạ Tri Phi cười giả lả: “Thế tử gia, ngươi xem như vậy có được hay không…”
“Thấy gì mà thấy?” Ngữ khí Triệu Diệc Hiển đột nhiên sắc lẹm.
“Thì ra Tam gia ban đêm chui vào một ổ chăn với hắn, lúc này lại mặc một cái quần, muốn bản thế tử chịu tủi thân đây mà!”
“Woa, Tam gia cũng là đoạn tụ, cũng chơi nam nhân à?”
“Người có tiền, đều y như nhau.”
“Nắp quan tài của tổ tông sắp đậy hết nổi rồi, mới sinh ra thứ bất hiếu này.”
Tiếng nghị luận rất nhỏ, nhưng ai cũng nghe thấy.
Triệu Diệc Hiển cực kỳ đắc ý.
Thật ngại quá, Tạ tam gia, ngươi đây thuộc loại ra cửa không xem hoàng lịch.
Nếu đã đụng phải, không làm gì ngươi thì thực không xứng với thiên thời địa lợi hôm nay.
Phụ thân ta hết lần này đến lần khác vươn tay với phụ thân ngươi, phụ thân ngươi lại cứ giả ngu giả ngốc.
Thật sự coi phủ Hán Vương dễ ức hiếp lắm hả!