Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi - Chương 575
- Nhà
- Tất cả truyện
- Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi
- Chương 575 - Thế tử
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 575: Thế tử
Cách hàng ngàn dặm.
Kinh thành.
Tạ phủ.
Tạ Tri Phi vừa mới rửa mặt xong, Tạ Tiểu Hoa đã vội vàng đi vào.
“Gia, đại gia Chu phủ đang chờ ở phòng khách nhỏ, nói muốn tìm Tam gia có chuyện quan trọng.”
Tạ Tri Phi vừa nghe hai chữ Chu phủ, đầu đã đau nhức.
Đại tẩu vừa đi, bầu không khí phía bên đại ca rất nặng nề, đến Tiểu Hoài Châu cũng len lén chạy tới nói với hắn: Cha giống như biến thành một người khác vậy
Nguồn gốc sự việc là bởi vì Chu phủ.
“Có nói chuyện quan trọng gì không?”
“Chu đại gia chưa nói.”
“Đúng rồi, đại tẩu đi mấy ngày rồi?”
“Hôm nay là ngày thứ bảy.”
Có lẽ còn ba ngày nữa mới về.
“Ba ngày sau họ sẽ trở lại.” Tạ Tri Phi hít sâu một hơi: “Đi, theo ta đi gặp nào.”
Tạ Tiểu Hoa vui vẻ đi theo, nhìn trái ngó phải thấy không có người, vội nhỏ giọng nói: “Gia, viện Phương Châu mới có thêm một nha hoàn tên là Tuyết Liên.”
Tạ Tri Phi dừng bước: “Ai thêm?”
“Phu nhân thêm.” Tạ Tiểu Hoa nhìn trái ngó phải, che miệng nói: “Dáng dấp giống vị trước kia.”
Người trước kia?
Nam Sơn?
Tạ Tri Phi chỉ cảm thấy đầu mình lạnh lẽo, trong lòng nghĩ nương ơi nương, thời điểm mấu chốt này sao người còn tới gây rối nữa?
Thật sự là chẳng làm gì được, chỉ biết phá hoại.
“Tiểu Hoa.” Tạ Tri Phi ôm vai hắn: “Cứ nhìn để ý người nọ cho ta, vừa có gió thổi cỏ lay là nói với ta liền.”
“Gia của ta ơi, nơi lão nô có thể để ý thì chắc chắn sẽ để ý, để ý không tới thì cũng chỉ có thể mặc số mệnh thôi!”
Tạ Tri Phi vừa nghe chữ “mệnh” này, bỗng nhiên cảm thấy thật vô nghĩa.
Ngày đó tiễn mấy người Yến Tam Hợp, hắn lại cố ý về nhà một chuyến.
“Đại ca, Yến Tam Hợp muốn ta chuyển lời cho huynh, đây là nút thắt trong lòng đại tẩu, nút thắt này không giải được, nàng phải nhớ thương cả đời. Một khi cởi bỏ, nàng sẽ lại là thiếu phu nhân Tạ phủ, cũng chỉ có thể là thiếu phu nhân Tạ phủ.”
Người đang nóng nảy, dù lời tốt đến mấy cũng nghe không lọt.
Hắn không quên, chỉ là cố ý không có nói, hắn muốn xem qua một đêm rồi, đại ca có thể tâm bình khí hòa hơn không.
Không ngờ đại ca nghe xong, lạnh lùng trả lời: “Đường ở dưới chân nàng, tốt hay xấu gì thì nàng tự chọn, không ai ép được nàng.”
Hắn nghe xong, nửa ngày cũng không biết phải trả lời như thế nào.
Khuyên đại ca, đại ca cũng tủi thân, là một nam nhân thì đều sẽ tủi thân.
Khuyên đại tẩu, đại tẩu lại đáng thương, không biết gì, bị lừa gạt.
Hắn là người ngoài cuộc, có thể khuyên được ai chứ?
……
Trong phòng khách, Chu Viễn Mặc ngồi không yên, đi tới đi lui trong phòng.
Thấy Tạ Tri Phi đến, vội vàng ra nghênh đón, sốt ruột nói: “Tam đệ, còn ba ngày nữa, bọn họ có thể trở về không?”
“Nếu trên đường không có gì bất ngờ, thì là có thể trở về.” Tạ Tri Phi cố ý nói rất lạc quan: “Con người Yến Tam Hợp, chưa bao giờ trễ nải thời gian.”
“Có thể trở về là tốt rồi, là tốt rồi!”
Tạ Tri Phi nghe thấy ngữ khí này: “Sao vậy, không xảy ra chuyện gì chứ?”
Chu Viễn Mặc bi ai: “Nương ta e là không xong rồi.”
Tạ Tri Phi hoảng sợ.
“Hắn không đến Chu gia được, mấy ngày nay hắn đều phái Chu Thanh qua đó nhìn thử.”
Chu Thanh chỉ là một hạ nhân, không vào được nội trạch, trở về chỉ nói hết thảy đều bình thường.
“Bùi thái y nói sờ mạch tượng, nói là còn vài ngày nữa, những thái y khác cũng đều nói như vậy.”
Chu Viễn Mặc thật sự là bị ép đến đường cùng.
“Ta âm thầm xem bát tự cho nương, bát tự của nàng thế mà lại thay đổi, ước chừng vào cuối tháng này.”
Tạ Tri Phi giật mình hồi lâu, mới hoàn hồn nói: “Chu đại ca, ta phái người nghênh đón nửa đường, thật sự không được nữa thì để Yến Tam Hợp về trước.”
“Cũng chỉ có thể như vậy thôi.”
… Không phải.
Tạ Tri Phi cứ cảm thấy chuyện này kỳ quái: “Phu nhân chẳng qua là già đi một chút, sức khỏe vẫn tốt mà, sao lại…”
Chu Viễn Mặc làm sao có thể giải thích rõ ràng.
Từ khi đám người Yến Tam Hợp rời khỏi kinh thành, thì bà lại yếu đi từng ngày, thời gian tỉnh thì ít mà thời gian ngủ lại nhiều.
Tỉnh lại thì kêu đau, còn nói có quạ đen muốn ăn bà.
Chu Viễn Mặc xốc quần áo của bà lên, phát hiện trên người trái một khối xanh, phải một khối xanh, thật sự giống như bị quạ đen mổ vậy.
Hắn và tam đệ sợ đến toát mồ hôi lạnh.
Chu Viễn Mặc hết cách, vì bảo vệ tính mạng của phu nhân, bèn bộ trí một trận áp chế lệ quả ngay trong viện bà.
Nào biết trận vừa bố trí xong, ngực mình lại như bị ngàn kim châm đâm vào, đau đến mức hắn trực tiếp ngất đi.
Bất đắc dĩ, lại chỉ có thể gỡ trận đi, hôm nay mới đến Tạ phủ được.
Kinh thành đều tra xét kỹ lưỡng, tiếp theo còn rất ít việc của Binh mã ti ngũ thành, mọi chuyện đều chuyển giao cho Cẩm Y Vệ.
Tạ Tri Phi trấn an: “Chỉ cần Yến Tam Hợp trở về, thì có thể hỏi tới phủ Đại lão gia và phủ Ngũ lão gia.”
“Vậy ta về trước đây.”
“Tạ tổng quản, tiễn Chu đại ca giúp ta.”
Tạ Tri Phi chờ hắn rời đi, lập tức bảo Chu Thanh phái người đi nghênh đón Yến Tam Hợp, lại lệnh cho hắn điều động vài người từ Binh Mã Ti, để ý phủ Đại lão gia và phủ Ngũ lão gia.
:Trước khi Yến Tam Hợp đến hỏi chuyện, nhất định không thể để bọn họ rời khỏi kinh thành.”
“Vâng.”
Mọi chuyện ổn thỏa, Tạ Tiểu Hoa đi rồi quay lại.
“Tam gia, vừa rồi có người đưa một phong thư tới, nói là gửi cho Tam gia.”
Tạ Tri Phi rút giấy ra, ánh mắt sáng lên, chỉ thấy trên đó viết chữ giống như chó bò…
“Đêm nay, lầu Hảo Hán, không say không về!”
Không mở đầu, không ký tên.
Nhưng trong lòng Tạ Tri Phi biết rõ, là Bộ Lục.
……
Chạng vạng tối, Tạ Tri Phi rời binh mã ti sớm, đi đến đường Trường Lạc mua rượu.
Nếu không say không về, vậy thì phải có rượu ngon, rượu ngon nhất thành Tứ Cửu đều ở trên đường Trường Lạc.
Cưỡi ngựa đi được một đoạn, đột nhiên bị đám đông chặn đường.
Không đợi Tạ Tri Phi mở miệng, Chu Thanh đã xuống ngựa đi xem thử.
Hắn đi nhanh, trở về cũng nhanh.
“Gia, hai chiếc xe ngựa phía trước đụng nhau, không ai chịu nhường ai, nên mới chặn đường.”
Tạ Tri Phi nghe thấy thì nhíu mày, trong lòng nghĩ trời lạnh thế này, còn chạy tới đây đánh nhau gì chứ?
“Xe ngựa nhà ai?”
“Phủ Hán vương và phủ Võ An Hầu. Chiếc xe ngựa của phủ Võ An Hầu, chắc là của Hách thế tử.”
Hách Quân?
Tạ Tri Phi vội vàng xoay người xuống ngựa: “Vậy trong xe ngựa Hán vương phủ, là ai ngồi?”
“Là thế tử của Hán Vương.”
Triệu Diệc Hiển?
Đồng tử Tạ Tri Phi chợt nặng nề.
Hắn lập tức hiểu ra hai vị tổ tông này vì sao trời lạnh như vậy, cứ phải cãi nhau.
Hán Vương có sáu người con trai và bốn người con gái.
Thế tử Triệu Diệc Hiển không phải là trưởng tử, phía trên còn có hai ca ca thứ xuất.
Là bởi vì sinh muộn, nên phu thê Hán Vương cực kỳ sủng ái, Triệu Diệc Hiển ba tuổi đã được phong làm thế tử.
Tên nhóc này gì cũng tốt, dáng vẻ cũng khí thế hiên ngang, chỉ có một tật xấu là thích đánh bạc.
Đánh bạc thua còn quỵt nợ.
Tất cả nợ xấu của phường Khai Quỹ đều ở trên người tên nhóc này.
Thời gian Triệu Diệc Hiển ở kinh thành không nhiều lắm, phần lớn đều ở trên đất phong.
Vốn dĩ hắn và Hách Quân không có thù không oán, gặp mặt còn có thể nói chuyện phiếm vài câu.
Vấn đề nằm ở Đỗ Y Vân.