Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi - Chương 57
- Nhà
- Tất cả truyện
- Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi
- Chương 57 - C57: Làm chủ
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 57: Làm chủ
“Ngươi đùa ta đấy à!” Bùi Tiếu cười nhạo: “Nếu là nàng thì ta còn phí sức ngàn dặm xa xôi chạy Phủ Vân Nam làm gì, Tạ Ngũ Thập, ngươi nói có phải hay không?”
“…”
Tạ Ngũ Thập.
“…”
Vẫn không có ai trả lời.
Bùi Tiếu đá qua: “Ngươi sao vậy, câm điếc rồi à!”
Tạ Tri Phi lúc này cảm giác mình rơi vào trong đám pháo đang nổ, trước mắt nổ tung tóe lên từng chuỗi. Hắn khó tin trừng mắt nhìn Yến Tam Hợp đến nổi cả tơ máu.
“Yến Tam Hợp, vì sao người phải vòng một vòng lớn để lãng phí nhiều thời gian như vậy?”
“Tạ tam gia.” Yến Tam Hợp thản nhiên nói: “Thần tài cần thỉnh, Bồ Tát cần thỉnh, hóa niệm giải ma tất nhiên cũng phải thỉnh rồi.”
“Được rồi, ta giải thích thẳng thắn một chút nhé.” Lý Bất Ngôn mỉm cười: “Cũng không thể để tiểu thư nhà ta chủ động tới cửa hỏi: Quan tài nhà ngươi bị nứt sao, phải không?”
Mọi người: “…”
“Cho nên mới phải thông qua người trung gian, xin lỗi các vị, ta chính là người trung gian kia.” Lý Bất Ngôn ưỡn ngực: “Nói trắng ra nữa thì có người cầu thần tài, cầu Bồ Tát, cũng phải đốt trước ba nén hương mới dám mở miệng,và bổn nha hoàn ta chính là ba nén hương kia.”
Tạ Tri Phi hiểu thì hiểu, nhưng trong lòng lại có nghi hoặc: “Yến Tam Hợp, vậy lúc trước ngươi tới Tạ gia…”
Lý Bất Ngôn nhún vai, có hơi bất đắc dĩ: “Khổ chủ là tổ phụ của tiểu thư nhà ta, người một nhà mà, ta cũng hết cách. Nên tiểu thư nhà ta chỉ có thể ấm ức chủ động tới cửa thôi. Đúng rồi, các ngươi không làm khó nàng chứ!”
Lúc nàng nói lời này, tay lại sờ đến thắt lưng.
Bùi Tiếu đã từng chứng kiến thân thủ của người này, mặc dù có vài lời hắn nghe mà mơ hồ như lọt vào trong sương mù, cái gì mà tổ phụ, cái gì mà đến Tạ gia, nhưng điều này không ngăn được đầu óc hắn suy nghĩ.
“Không làm khó, không làm khó chút nào.”
“Minh Đình, ngươi câm miệng!” Tạ Tri Phi đột nhiên rống to một tiếng, ánh mắt vẫn nhìn chằm chặp Yến Tam Hợp.
“Ngươi vừa là khổ chủ, lại là người giải ma, như vậy…”
“Chuyện xui xẻo không rơi vào đầu ta.” Giọng Yến Tam Hợp vẫn thản nhiên.
Không rơi xuống đầu nàng?
Vậy cũng chỉ rơi xuống trên đầu Tạ gia.
Huyệt thái dương Tạ Tri Phi nhảy dựng lên, đủ loại nghi ngờ khắc sâu trong lòng hắn một tháng trước, cuối cùng đều được cởi bỏ vào giờ phút này.
Nàng mang theo hương bên người, hương kia khác với hương bình thường.
Nàng biết rõ nguyên nhân vì sao không đốt hương được, vì sao nó lại bị gãy.
Nàng sốt ruột chạy đi, lại sốt ruột chạy về.
Nàng kéo tơ lột kén từng chút một, trăm phương ngàn kế tìm kiếm tâm ma của Yến Hành…
Hết thảy mọi chuyện đã sớm mơ hồ lộ ra việc nàng căn bản không phải khổ chủ gì sất, mà nàng mới là cao nhân hóa niệm giải ma kia.
Tạ Tri Phi chậm chạp xoay đầu, kinh ngạc nhìn về phía đại ca nhà mình.
Tạ Nhi Lập rõ ràng biết vì sao lão tam lại có vẻ mặt này.
Cái đêm mưa to gió lớn đó nàng chạy về kinh thành, lại hơi dừng lại trước cửa Tạ phủ, căn bản không phải sợ hãi lần nữa bước vào Tạ phủ, mà là… Mà là đang do dự có nên nhân cơ hội này báo thù cho phụ thân mẫu thân huynh đệ của mình hay không, nhưng cuối cùng vẫn mặc kệ hiềm khích lúc trước giúp lão thái thái đoạt lại mạng sống, giúp Tạ gia tránh thoát kiếp nạn này!
Tạ Nhi Lập hít sâu một hơi, đè tất cả cảm xúc xuống, vỗ vỗ vai lão tam.
Tạ lão tam hỏi: “Vậy bây giờ người Quý gia nên làm như thế nào?”
Yến Tam Hợp cảm thấy ánh mắt người này nóng rực, đáy mắt tối tăm không đáy, vì thế nàng nghiêng mặt, ho khan một tiếng.
Lý Bất Ngôn cười nói: “Việc này không thể nói với ngươi, phải nói với khổ chủ.”
“Cuối cùng cũng đến lượt ta!” Bùi Tiếu đẩy Tạ Tri Phi ra: “Ta cũng tính là một nửa khổ chủ, ngươi nói với ta đi.”
Lý Bất Ngôn nhìn hắn, khẽ cười: “Ngươi làm chủ được sao?”
“Phải làm được thôi.”
“Được!” Lý Bất Ngôn vỗ tay: “Vậy ta hỏi ngươi, ngươi định dùng cái giá nào để thay người chết hóa niệm giải ma?”
Mặt Bùi Tiếu nứt ra.
Chuyện này còn phải trả giá sao?
Yến Tam Hợp nhìn Bùi Tiếu: “Tất cả mọi chuyện trên đời này đều phải trả giá, ngươi không phải khổ chủ, gọi khổ chủ thực sự đến đây, cút!”
Bùi Tiếu cứng người không nhúc nhích, trong đầu có thứ gì đó chợt lóe lên, sau đó cả người nhảy dựng lên.
“Ngươi, ngươi, ngươi, ngươi…”
“Đúng vậy.” Yến Tam Hợp cười gằn: “Ta chính là tiểu kỹ nữ đại gia Tạ phủ giấu ở bên ngoài.”
Bùi Tiếu: “…”
Ngọc Hoàng Đại Đế!
Mau, mau cho ta thăng thiên đi!
Ta đã không còn mặt mũi gặp người nữa!
“Bùi thái y đến cửa rồi!” Một giọng nói này, kéo Bùi Tiếu từ trong sự xấu hổ tột cùng ra ngoài.
Hắn tái mặt gật đầu với Tạ Nhi Lập một cái: “Đại ca, chỉ là hiểu lầm thôi, ta đi Quý gia trước, lát nữa đệ đệ ngươi sẽ nói rõ với ngươi.”
“…”
Tạ Nhi Lập nhìn bóng lưng người này chạy trốn, trong lòng tự nhủ nếu không phải nể tình phụ thân ngươi thì hôm nay ta sẽ đập chết ngươi.
“Tạ đại gia.”
Nghe Yến Tam Hợp gọi hắn, Tạ Nhi Lập lập tức thu lại suy nghĩ đáp: “Yến cô nương.Quý gia đã đến mức bị xét nhà diệt tộc, dù phải trả giá bao nhiêu, hẳn là đều sẽ hóa niệm giải ma.”
Yến Tam Hợp bình tĩnh: “Mấy ngày nữa ta sẽ rời đi, lời vừa rồi không phải vì tức giận gì cả, ta vừa không thích nợ người khác, cũng không thích người khác nợ ta, ai tự đi đường nấy!”
Dứt lời, nàng mệt mỏi xoay người đi vào phòng.
Lý Bất Ngôn ôm lấy vai Thang Viên, kéo nàng đi vào trong.
Xem ra lúc ta không có ở đây, có rất nhiều chuyện xảy ra nhỉ.
“Nghe nói ngươi hầu hạ tiểu thư nhà ta, mau nói cho ta biết, đã xảy ra chuyện gì thú vị thế.”
Thang Viên biết rõ người ôm nàng là một cô nương, nhưng khuôn mặt vẫn đỏ bừng, bước đi cũng đồng tay đồng chân.
Cả viện lớn như vậy, đảo mắt chỉ còn lại hai huynh đệ, cả Tạ tổng quản nghẹn một bụng nói không dám đổ ra ngoài.
Đúng lúc này, Bùi Ngụ đi vào trong viện.
Tạ tổng quản vội vàng ra nghênh đón: “Bùi thái y, ngài mau đi theo ta.”
“Bùi thúc.” Tạ Tri Phi gọi Bùi Ngụ lại: “Nàng bị thương rất nặng, ngài khám kỹ kỹ cho nàng nhé.”
“Tiểu tử ngươi.” Bùi Ngụ trừng mắt: “Có khi nào ta không khám kỹ chưa.”
……
Đêm đến chìm trời lấp đất chìm xuống.
Ánh đèn trong phòng chiếu lên khuôn mặt lạnh lùng của Tạ Tri Phi.
“Ca ca.” Hắn khẽ giọng nói: “Huynh không tận mắt nhìn thấy một cô nương cưỡi ngựa ngày đêm trong gió trong mưa đến mạng cũng không cần.”
Tạ Nhi Lập nhìn lão tam: “Ta có thể tưởng tượng ra được.”
“Ta luôn cho rằng nàng ta là vì bản thân mình, cho đến hôm nay…”
Ánh mắt Tạ Tri Phi trong chợt ảm đạm: “Tạ gia chúng ta không chỉ nợ tổ phụ nàng, mà còn nợ nàng…”
Tạ Nhi Lập im lặng không nói.
“Ta rất muốn gặp người ấy, dù chỉ liếc mắt một cái cũng được.” Tạ Tri Phi nhắm mắt lại: “Người có thể dạy ra được con cháu như vậy, ta thật kính nể từ đáy lòng.”
Tạ Nhi Lập xưa nay vẻ mặt nhạt nhẽo cũng lộ ra vẻ rung động hiếm thấy.
“Huynh trưởng, nói lại chuyện hôm nay đi.” Giọng nói Tạ Tri Phi khàn khàn: “Đệ thực ra đã thầm thăm dò, nàng thực ra cũng chỉ có vài chiêu mèo ba chân, sao lại có lá gan lớn như vậy, dám một mình ở lại. Ca ca, đệ chưa từng gặp một nữ tử như vậy.”
Nữ tử trên đời này, không phải đều nên giống như nhị muội, yểu điệu nhẹ nhàng, dịu dàng yếu ớt.
Chịu ấm ức thì khóc vài tiếng.
Vui vẻ thì làm nũng.
Đứng ở phía sau nam nhân, để nam nhân chắn gió che mưa cho sao.
Tại sao đến nàng thì lại khác biệt thế?
“Nói đến đây, lão tam!” Tạ Nhi Lập bình tĩnh: “Tạ phủ chẳng phải hạng vô danh tiểu tốt ở kinh thành, vì sao Từ Thịnh còn dám động thủ?”
Tạ Tri Phi sợ hãi cả kinh: “Đại ca, ý của huynh là…”
Tạ Nhi Lập gật gật đầu, suy nghĩ: “Ta cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy, đệ âm thầm để ý thử.”
Sát ý trong đáy mắt Tạ Tri Phi chợt lóe lên: “Yên tâm, đệ chắc chắn tra ra manh mối.”