Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi - Chương 569
- Nhà
- Tất cả truyện
- Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi
- Chương 569 - Đào hoa
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 569: Đào hoa
Chu Viễn Chiêu ngã ngồi trên bồ đoàn.
Lòng hiếu kỳ của Tiểu Bùi gia đều vọt lên tận cổ họng.
Hắn vừa định hỏi lão hòa thượng này thì có chỗ nào hơn người, lại nghe Canh Tống Thăng nói: “Sư phụ ta một năm chỉ tính ba lần, mỗi lần chỉ trả lời một vấn đề, không thu vàng trắng, chỉ cần làm cho thiên hạ thương sinh một chuyện tốt.”
Canh Tống Thăng nhìn Yến Tam Hợp: “Các ngươi đi chuyến này rất đúng lúc, sư phụ ta năm nay còn chưa mở quẻ.”
“Chờ đã!” Yến Tam Hợp nhìn lão hòa thượng: “Hình gia không phải truyền nữ không truyền nam sao? Sao ngươi biết những thứ này?”
Lý Bất Ngôn gật đầu lia lịa: “Đúng vậy, ai dạy ngươi?”
Tiểu Bùi gia: “Có chuẩn không?”
“Chuẩn!”
Ba người quay đầu nhìn Chu Viễn Chiêu, trong ánh mắt chỉ có một vấn đề: Làm sao ngươi biết?”
Ánh mắt Chu Viễn Chiêu nhìn chằm chằm lão hòa thượng, hít sâu một hơi.
“Truyền thuyết kể rằng đứa trẻ này là hóa thân của một vị lạt ma nào đó, mang theo ký ức của kiếp trước, vừa sinh ra đã biết nói, mỗi một câu hắn nói, đều được cho là rất linh nghiệm.”
“Thật sao?”
“Giả à?
Chu Viễn Chiêu thấy bọn họ không tin, vội nói:
“Truyền thuyết kể rằng, người này còn có một đôi thiên nhãn, ban ngày nhìn người, ban đêm nhìn quỷ, vào Phật đạo là để áp chế tà tính trên người hắn, người xuống tóc cho hắn, là ngươi cha Lạt Ma kia.
“Xuống tóc xong, phụ thân hắn tọa hóa chết, mà mẫu thân hắn sau khi sinh hắn, cũng mỉm cười mà đi.”
Tiểu Bùi gia cả kinh đến tim cũng không đập: “Vì, vì, vì sao?”
Chu Viễn Chiêu: “Bởi vì mục đích hai người này đến thế gian này là để sinh hạ và xuống tóc cho hắn. Nhiệm vụ hoàn thành, hai người đã tu đạo thành Phật.”
Im lặng.
Đến tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Yến Tam Hợp: Hèn gì hắn liếc mắt một cái đã nhìn thấu Canh Tống Thăng bị lấy đi sao Văn Xương.
Lý Bất Ngôn: Hèn gì hắn có thể đổi mệnh bàn của Canh gia.
Tiểu Bùi gia: Thủ hạ của ta lại có người ghê gớm như vậy, sao ta chẳng biết gì thế? Vì sao?
Lão hòa thượng cười hề hề: “Bé trai họ Chu, những lời này ai nói với ngươi thế?”
“Tổ phụ ta.” Chu Viễn Chiêu nhớ lại: “Năm đó tổ phụ ta còn hỏi thăm ngươi khắp nơi, nói là muốn cầu một quẻ.”
“Điên rồi!”
“Điên rồi!”
“Điên rồi!”
Đương gia của Khâm Thiên Giám, trên biết thiên văn, dưới biết địa lý, có thể nhìn tinh tượng trên trời, có thể đoán phúc lộc sinh tử, vậy mà còn muốn tìm hắn cầu một quẻ… Tiểu Bùi gia thật muốn tát mình một cái.
Câu nói kia gọi là gì nhỉ, có mắt không biết Thái Sơn, hay là có mắt không biết ngọc Kim Tương?
Đúng rồi, bây giờ ta đi ôm đùi hắn, vuốt mông ngựa hắn có còn kịp không?
Lý Bất Ngôn cũng muốn tát mình một cái.
Vừa rồi nàng còn mắng hắn khốn nạn, còn khuyên Canh Tống Thăng tìm một sư phụ tốt hơn… Lão hòa thượng sẽ ghi thù chứ!
Yến Tam Hợp không có suy nghĩ gì.
Nàng lần đầu tiên nhìn thấy lão hòa thượng này, đã cảm thấy trên người người này có một khí tức khiến nàng cảm thấy rất thoải mái, giống như bốn kinh tám mạch đều bị thấm ướt vậy.
Chưa từng có tiền lệ.
Lúc ấy trong lòng nàng đã mơ hồ nghĩ, lão hòa thượng khô quắt này không phải người bình thường, cho nên mới dùng phép khích tướng.
“Bé con à, mấy truyền thuyết như thế đều không chính xác đâu.” Lão hòa thượng vẫn còn bày vẻ mặt khiêm tốn.
“Cái gì mà Lạt ma chuyển thế, cái gì mà trí nhớ kiếp trước, cái gì ban ngày nhìn người, buổi tối nhìn quỷ, đó đều là chó má, các ngươi nhìn ta này, ăn ngũ cốc hoa màu, còn chẳng phải đi đại tiện tiểu tiện sao.”
Thấy mấy bé còn còn đang sững sờ, mặt hắn lại trầm xuống.
“Được rồi, tranh thủ thời gian, đừng làm chậm trễ thời gian ngủ của ta, lão hòa thượng ban đêm ngủ không ngon, ban ngày cũng sẽ không có tinh thần.”
Ba người vội vàng đứng dậy khỏi bồ đoàn, đi đến tượng Phật ở gian ngoài quỳ xuống.
Dập đầu ba cai. Dập xong, chắp tay trước mặt Phật tổ thề thốt.
Lý Bất Ngôn đỡ Yến Tam Hợp, đưa nàng đi ra ngoài.
Đi tới ngoài cửa, Lý Bất Ngôn ghé sát bên tai Yến Tam, dùng giọng chỉ có hai người có thể nghe được nói: “Nếu là cao nhân khó gặp, vậy đừng hỏi chuyện Chu gia, hãy hỏi thảm án diệt môn của Trịnh gia là ai làm đi?”
Yến Tam Hợp cũng có nảy lên ý nghĩ này trong đâu.
“Ấy, các ngươi lén lút nói cái gì vậy?” Tiểu Bùi gia đi theo.
Lý Bất Ngôn muốn ném hạt dẻ vào mặt tên này ghê?
Yến Tam Hợp ho khan một tiếng: “Đang thảo luận xem nên hỏi cái gì?”
Chỉ có ba lần cơ hội, mỗi lần chỉ có một câu hỏi, vậy thì phải hỏi điểm mấu chốt.
Tiểu Bùi gia đưa đầu lại gần, thần bí nói: “Yến Tam Hợp, ta có thể hỏi Hoài Nhân khi nào thì làm hoàng đế không?”
Cánh tay Lý Bất Ngôn huých Yến Tam Hợp: Nhìn thấy chưa, tên nhóc này cũng muốn hỏi chuyện riêng.
“Không được!” Yến Tam Hợp quả quyết từ chối: “Ngươi hỏi chuyện của Chu gia đại lão gia. Bất Ngôn, ngươi hỏi chuyện của Chu gia ngũ lão gia, ta tùy cơ hành sự…”
Lý Bất Ngôn: “…” Đúng là một cái đầu gỗ.
Tiểu Bùi gia: “…” Chẳng biết thức thời gì cả.
……
Trở lại nhà đá, ngoài dự đoán của mọi người, là lão hòa thượng lại mặc áo cà sa, trước ngực đeo trang hạt.
Vừa thay đổi trang phục, bầu không khí trong nhà đá lập tức trở nên nghiêm túc, đến bản thân lão hòa thượng cũng giống như thay đổi khí thế, rất có dáng vẻ cao tăng đắc đạo.
Ba người ngồi xuống, Tiểu Bùi gia vừa định mở miệng, trong đầu đột nhiên nghĩ tới một chuyện.
“Đại sư, chuyện gì mới tính là tạo phúc cho chúng sinh?”
Nhất định phải hỏi rõ ràng.
“Lỡ như làm không được, cắn trả đến trên người mình, vậy không phải thiệt thòi lớn sao?”
Lão hòa thượng: “Đối với ngươi mà nói thì sửa đường làm cầu, quyên tiền bố thí lương thực đều coi như tạo phúc cho thiên hạ.”
Thế nào, nghe lời này giống như mỗi người mỗi khác nữa sao?
Tiểu Bùi gia vội vàng thăm dò nhìn qua Lý Bất Ngôn: Nhanh, hỏi rõ ràng.
Lý Bất Ngôn vội hỏi: “Còn ta?”
“Ngươi sao…” Lão hòa thượng: “Gặp chuyện bất bình, rút đao tương trợ là được.”
Cái này đơn giản, cái tên Lý đại hiệp của ta đâu phải tùy tiện mà có.
Lý Bất Ngôn chỉ về Yến Tam Hợp: “Nàng thì sao?”
“Nàng?” Lão hòa thượng liếc Yến Tam Hợp một cái: “Nàng đừng làm gì, đã có thể tạo phúc cho chúng sinh thiên hạ rồi.”
Yến Tam Hợp run lên, cứ cảm thấy lão lúc hòa thượng nhìn nàng, có hơi sâu xa.
“Tại sao?”
Lão hòa thượng chắp tay trước ngực, nghiêm trang nói: “Nam mô A Di Đà Phật, thiên cơ không thể tiết lộ.”
Yến Tam Hợp: “…” Không cần làm còn bớt việc nữa kìa!
Tiểu Bùi gia hỏi: “Đại sư, ta có câu hỏi.”
Lão hòa thượng: “Hỏi.”
Tiểu Bùi gia: “Ta cũng không che giấu nữa, ta muốn hỏi mệnh cách của Chu phủ đại lão gia Chu Toàn Quang.”
Lão hòa thượng: “Báo ngày sinh lên.”
Chu Viễn Chiêu đều ghi tạc trong lòng, vội vàng báo một chuỗi con số.
Hắn vừa báo xong, lão hòa thượng đã cười gằn một tiếng: “Người chết, mệnh cách ở đâu ra.”
Mặt tiểu Bùi gia trắng bệch.
Nghe xong ngày sinh, đã biết sinh tử, tốc độ nhanh như vậy, còn chẳng cầm bấm ngón tính toán, chuyện này… có hơi rợn người!
Tiểu Bùi gia: “Không giấu đại sư, người này là thế gia công tử Yến Tam Hợp vừa mới nói, vốn là một người rất tốt, sau đó…”
Lão hòa thượng: “Giếng Đào hoa.
“Cái gì?” Bùi Tiếu không hiểu ra sao: “Giếng Đào hoa gì?”
“Đại sư ngươi có thể nói tỉ mỉ một chút hay không?”
“Hỏi tiếp đi.”
“Chờ đã, ta vừa hỏi xong rồi sao?”
“Không kết thúc chẳng lẽ lão hòa thượng ta còn muốn tán gẫu với ngươi?”
Bùi đại nhân này chẳng lẽ là kẻ ngốc ư?
Thôi thôi thôi, nếu là kẻ ngốc, vậy nói thêm một câu đi.
“Trở về viện hắn ở, phái người xuống giếng xem.”
“Sau đó thì sao?”
Lão hòa thượng giật mình “Chẳng lẽ hắn còn chẳng bằng kẻ ngốc” hết sức ghét bỏ nhắm mắt lại.
“Đổi người khác hỏi đi.”