Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi - Chương 567
- Nhà
- Tất cả truyện
- Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi
- Chương 567 - Nhân quả
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 567: Nhân quả
Canh Tống Thăng không nói gì, thậm chí còn không nhìn Chu Vị Hi, chỉ cúi đầu hút thuốc.
Yến Tam Hợp thở dài thật sâu.
Không thể không nói, tâm tư của Chu Toàn Cửu rất sâu, sâu đến mức khiến cho người ta không rét mà run.
Vì không để nữ nhi gả xa cho Canh Tống Thăng, hắn đã sớm bắt đầu thiết kế.
Một mặt hắn giả bộ làm trưởng bối nhân từ, khiến cho Canh Tống Thăng cảm thấy thân thiết, không đề phòng gì hắn.
Mặt khác thì âm thầm hành động, lợi dụng cơ hội xem âm trạch cho Canh gia, lặng lẽ thay đổi vận mệnh cả đời của Canh Tống Thăng.
Đổi mạng còn chưa đủ.
Với thân phận thế gia của Canh gia, cho dù Canh Tống Thăng không trúng cử, nhưng chỉ cần Mao thị chịu nhả ra, chỉ cần Chu Vị Hi khư khư cố chấp, thì hai nhà vẫn còn có khả năng làm thành thông gia.
Hắn muốn bóp ch ết luôn khả năng này, cố ý cầm danh sách đồ cưới đi tới trước mặt Canh Tống Thăng diễn một vở kịch như vậy, ép Canh Tống Thăng đi lệch đường.
Hắn vừa ép, Mao thị lập tức hết hy vọng.
Nhưng vẫn chưa đủ.
Hắn lợi dụng cô nương A Quân trong chuyện xưa Canh Tống Thăng này, tìm người giả trang nàng, trình diễn một tiết mục nữ tử phụ lòng người khổ tình.
Lần này, hắn ép Chu Vị Hi hết hy vọng.
Yến Tam Hợp không khỏi nghĩ tới Chu Vị Cẩn nói vụ đánh cờ.
Đây đâu phải là Mao thị và Chu Toàn Cửu đánh cờ, căn bản là chiến trường của một mình Chu Toàn Cửu, lúc nào lui, lúc nào tiến, đều nằm trong trong tính toán của hắn.
Nhưng tại sao?
Sao hắn ta lại làm thế?
Nghĩ tới đây, Yến Tam Hợp nói: “Bất Ngôn, Chu Vị Hi…”
“Yến Tam Hợp, đừng!” Chu Vị Hi giãy dụa ngồi dậy, lau vết máu bên miệng: “Ngươi để ta nghe tiếp, ta muốn nghe tiếp.”
Yến Tam Hợp ảm đạm một lúc lâu, gật gật đầu: “Vậy thì ngươi phải chịu đựng.”
Chu Vị Hi yếu ớt tựa vào vách đá, khẽ nhắm mắt lại.
Yến Tam Hợp ngẩng đầu nhìn Canh Tống Thăng: “Canh Tống Thăng, ngươi có nghĩ tới một vấn đề, là vì sao không?”
“Tại sao hắn lại trăm phương ngàn kế phân cách hai người chúng ta như vậy ư?”
“Đúng, nếu như ngươi không thay đổi mệnh, thì chắc chắn có thể đậu tam giáp, tiến vào quan trường, có thể giúp đỡ Canh gia, Mao gia, Chu gia, con đường làm quan cũng sẽ không kém, tương lai ở lại kinh thành làm quan, căn bản không tồn tại vấn đề gả xa gì cả.”
Yến Tam Hợp nói tiếp:
“Ngươi và Chu Vị Hi lại thích nhau, đây vốn là chuyện môn đăng hộ đối, trai tài gái sắc, nhân duyên tốt đến không thể tốt hơn, vì sao hắn thà rằng mạo hiểm bị trời phạt và cắn trả cũng muốn chia rẽ các ngươi?”
“Ta từng nghĩ rồi.” Canh Tống Thăng nhả một ngụm khói, ánh mắt ảm đạm.
“Tính cách ta cả ngày ngao du sơn thủy, không làm chuyện đứng đắn, không phải là rể tốt trong lòng hắn.”
“Không đúng!” Yến Tam Hợp quả quyết phủ nhận: “Lý do này không hề đầy đủ.”
Canh Tống Thăng ngẩn ra: “Vậy ngươi nghĩ là nguyên nhân gì?”
Yến Tam Hợp lắc đầu: “Ta không biết, nhưng trong chuyện này chắc chắn có uẩn khúc.”
Uẩn khúc rất lớn.
Tuyệt đối không phải nguyên nhân này của Canh Tống Thăng.
“Có phải vì hắn họ Canh không?” Nàng hỏi.
Canh Tống Thăng giật mình: “Hắn hận Canh gia chúng ta?”
“Điều này sao có thể chứ?” Chu Viễn Chiêu: “Canh gia là nhà ngoại tổ của nương ta, cha ta hận ai cũng tuyệt đối không hận người phía bên nương được.”
“Chu nhị gia.” Lý Bất Ngôn cười gằn một tiếng: “Trên đời này không có chuyện gì tuyệt đối, vừa rồi ngươi cũng không ngờ cha ngươi sẽ đụng đến âm trạch người ta còn gì.”
Chu Viễn Chiêu bị mắng đến á khẩu không trả lời được.
Yến Tam Hợp thầm nghĩ động cơ “Chu Toàn Cửu động đến Canh Tống Thăng”, lại hỏi Canh Tống Thăng: “Sau khi ngươi biết mình bị cải mệnh, vì sao không đến kinh thành vạch trần hắn?”
“Đúng vậy, vì sao không tìm hắn tính sổ?” Tiểu Bùi gia cũng tỏ vẻ khó hiểu: “Đổi lại là ta, có liều chết cũng phải đòi một lời giải thích.”
Canh Tống Thăng ánh mắt nhìn về nơi khác, hình như không muốn nói lắm.
Im lặng thật lâu sau, hắn vẫn nói: “Lúc ta ở trong ngôi miếu đổ nát nghỉ chân, rơi nước mắt, là vì ngã bệnh nặng, cho rằng mình sắp chết.”
Chu Vị Hi vừa rồi hỏi hắn là ‘rất khổ nhỉ’, thực ra đâu chỉ khổ không đâu.
Từ nhỏ đến lớn, đừng nói giặt quần áo nấu cơm, dù là nước trà cũng có người khác bưng đến trước mặt hắn.
Trước kia du sơn ngoạn thủy, bên người còn mang theo Thanh Phong, Thanh Phong nhìn nhỏ nhắn vậy thôi, thực ra gì cũng biết làm, xiêm y rách vá xiêm y, yên ngựa hỏng sửa yên ngựa.”
Hơn nữa, trên người mang đủ bạc, cho nên không khổ quá.
Thất hồn lạc phách trở lại Canh gia, Thanh Phong là người đầu tiên gặp xui xẻo, bị ba mươi gậy khiến hắn suýt nữa mất mạng.
Cho nên lúc hắn rời khỏi Canh gia, chỉ mang theo vài bộ xiêm y và một chút bạc riêng.
Ngao ngu sơn thủy là phải tốn bạc, bạc xài hết cũng chỉ có thể nghĩ cách tìm công việc, kiếm chút bạc lại lên đường.
Có một lần hắn đi bê lương thực cho cửa hàng lương thực ba tháng, lúc tính số sách chưởng quỹ cắt xén hai văn tiền của mọi người.
Hắn không phục, ra mặt tìm chưởng quỹ lý luận.
Chưởng quỹ cuối cùng đã bù tiền đủ, nhưng lại tìm hắn đánh một trận, còn cướp đi tất cả gia sản trên người hắn.
Vừa tức, vừa hận, trên người lại trọng thương, hắn lập tức không chịu được, cố gắng chịu đựng bò tới một tòa miếu đổ nát.
Ban đêm bị sốt cao, cả người đều sốt đến hồ đồ, chợt nghĩ tới kinh thành, nghĩ tới Quốc Tử Giám, nghĩ tới những ngày tốt lành trước kia… Nước mắt hắn không ngừng chảy xuống.
Canh Tống Thăng hất cằm về phía lão hòa thượng.
“Lúc này hắn thấy ta, câu đầu tiên đã nói ta bị người lấy sao Văn Xương đi, lúc ấy ta giận đến hộc máu, nhắm mắt lại hôn mê bất tỉnh.”
“Là ta chữa lành cho hắn đó.” Lão hòa thượng dương dương đắc ý.
“Nhưng hắn lại làm hỏng không ít chuyện của ta, thằng nhãi này còn không biết cảm ơn, ngày nào cũng bày ra khuôn mặt người chết cho ta xem.”
“Ngươi đừng nói nữa.” Canh Tống Thăng lạnh lùng nhìn lão hòa thượng một cái.
“Hắn cõng ta vào một đạo quán, cầu xin bằng hữu đạo sĩ của hắn ra tay cứu giúp, dù là như vậy, thì ta vẫn nằm trên giường trọn ba tháng.”
Yến Tam Hợp nghe đến đó cũng nghiến răng: “Ra tay thật nặng!”
Lão hòa thượng hừ một tiếng: “Đâu chỉ nặng, xương sườn cũng gãy ba cái.”
“Ta bảo ngươi đừng nói nữa!”
“Không nói thì sao đám bọn họ biết ngươi thảm thế nào, ta tốt đến đâu!”
Lão hòa thượng nói xong, còn cố ý liếc Chu Vị Hi một cái, ánh mắt kia tựa như đang nói: Nữ nhân à, nương nó ngươi là hồng nhan họa thủy.
“Không phải thảm, là cuộc sống trước kia của ta quá tốt, mấy chuyện này đều xảy ra mỗi ngày ở Canh gia, nha hoàn làm sai chuyện, gã sai vặt truyền sai lời, người nào mà chẳng bị đánh.” Canh Tống Thăng: “Ta không tìm Chu Toàn Cửu tính sổ, thứ nhất là vì không ai tin ta, đến cha nương ta cũng không tin, tất cả mọi người cho rằng ta là tự tìm lý do cho mình. Thứ hai…”
Nói tới đây, hắn hờ hững liếc Chu Vị Hi một cái.
“Chuyện nàng bỏ trốn với ta là ta tự làm, tội gì phải khiến nàng rối lòng. Hơn nữa, thiên đạo luân hồi, rồi cũng sẽ có ngày báo ứng đến thôi. Nhìn xem, chẳng phải tới rồi sao!”
Chu Vị Hi chả y nước mắt.
“Ngươi không nên nhẫn nhịn vì ta, việc này liên quan đến tiền đồ cả đời của người, ta…”
“Ta không nhẫn nhịn.” Canh Tống Thăng ngắt lời nàng: “Là đột nhiên đã suy nghĩ cẩn thận, đây là một kiếp trong số mệnh của ta, đã định trước rồi, trốn không thoát được.”
Tim Chu Vị Hi xoắn xuýt với nhau.
“Vậy tại sao ngươi lại trốn vào không môn?”