Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi - Chương 566
- Nhà
- Tất cả truyện
- Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi
- Chương 566 - Mộ tổ tiên
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 566: Mộ tổ tiên
Công tử cẩm y ngọc thực, rời khỏi sự bảo vệ của gia tộc, lúc lạnh ai đưa áo, lúc nóng hai đánh quạt?
Chu Vị Hi yếu ớt nói: “Khổ lắm nhỉ.”
Khóe môi Canh Tống Thăng hơi hạ xuống, sau đó lại giương lên: “Đều đã qua rồi.”
Hắn không hề nhiều lời trước mặt Chu Vị Hi, điều này khiến mọi người càng có hảo cảm với hắn hơn.
“Bé gái à, vẫn là ngươi hiểu rõ hắn, đừng thấy bây giờ hắn cười to tiếng như vậy, lúc ta gặp hắn, hắn đang núp ở trong ngôi miếu đổ nát gào khóc đấy.” Lão hòa thượng đưa tẩu thuốc qua: “Khóc rất đau lòng luôn, nước mắt kia ào ào chảy thì thôi rồi!”
“Lão lừa trọc!” Canh Tống Thăng điên máu: “Ngươi nói bậy bạ gì đó?”
“Không nói bậy.” Lão hòa thượng nhìn hắn: “Vừa rồi ta chỉ đánh rắm thôi!”
Một câu nói, lại cắt đứt không khí kỳ lạ trong nhà đá.
Yến Tam Hợp cảm thấy lão hòa thượng là cố ý, cố ý không cho hai người này có cơ hội tro tàn cháy lại.
“Canh Tống Thăng, ngươi rốt cuộc bị người ta lấy đi thứ gì?”
“Vấn đề này, bé gái ngươi phải hỏi ta, tên nhóc này là cái tên đầu gỗ, có biết gì đâu.”
Tất cả mọi người ngạc nhiên nhìn về phía lão.
Lão hòa thượng thấy tất cả ánh mắt đều nhìn chằm chằm vào mình, hưng phấn xoa xoa tay, sau đó mặt dày nói: “Ta thì khác rồi, ta dù sao cũng là cao tăng ba trăm năm mới có một người.”
Tiểu Bùi gia: Tên này là tự phong chứ gì?
Lý Bất Ngôn: Không biết xấu hổ áp đảo cả Tiểu Bùi gia!
Yến Tam Hợp hỏi: “Nghe nói Thiền Nguyệt đại sư biết đoán mệnh, có thể đoán ra hắn gặp tai ương gì không?”
“Còn cần đoán sao?” Lão hòa thượng hừ một tiếng: “Lần đầu tiên ta nhìn thấy tên nhóc này, đã biết hắn bị người khác đổi mạng.”
Đổi mạng?
Sư bất ngờ tới không kịp đề phòng, trong lòng mỗi người đều run lên.
Yến Tam Hợp vội hỏi: “Hắn đổi với ai?”
“Không phải đổi mạng với ai, mà là bị đổi mạng, bị lấy sao Văn Xương đi.”
Ánh mắt lão hòa thượng lạnh lùng nhìn Chu Viễn Chiêu.
“Trong mệnh bàn của hắn, sao Văn Xương chiếu từ lúc hắn ba tuổi đến năm hai mươi ba tuổi, chiếu ròng rã hai mươi năm. Hai mươi năm được sao Văn Xương chiếu là điều hiếm thấy, cho nên tên nhóc này căn bản là…”
Lý Bất Ngôn vội la lên: “Là cái gì?”
Mắt Lão hòa thượng đột nhiên lóe sáng: “Sao Văn Xương hạ phàm!”
Sao Văn Xương hạ phàm?
Hèn gì lại thông minh như vậy!
Tiểu Bùi gia: “Ai có bản lĩnh lấy sao Văn Xương của hắn đi chứ?”
Ánh mắt lão hòa thượng nhìn tiểu Bùi gia như nhìn một tên ngốc, trong lòng tiểu Bùi gia kích động, lớn tiếng nói: Chu lão gia!
Hắn la đến long trời lở đất, khiến ngọn lửa cũng rung động vài cái.
Chu Vị Hi nắm lấy cánh tay Chu Viễn Chiêu: “Là, là, là cha sao?”
Chu Viễn Chiêu làm như không nghe thấy, nhìn lão hòa thượng, nghiến răng nghiến lợi: “Ông nói xem, cha ta sửa mạng hắn thế nào?”
“Ngươi học nghề này, lại còn tới hỏi ta, bây giờ người trẻ tuổi…”
“Nói đi!” Chu Viễn Chiêu rống giận, gân xanh trên mặt dữ tợn nổi lên.
Lão hòa thượng bình tĩnh móc móc lỗ tai, không nhanh không chậm phun ra ba chữ: “Động mộ tổ tiên.”
Cạch cạch!
Chén trà bên đầu gối đổ xuống đất, nước trà chảy đầy đất, lúc này môi Chu Viễn Chiêu trắng bệch, giọng nói cực kỳ run rẩy.
“Ngươi là ai? Làm sao ngươi biết những chuyện này?”
“Ta là ai không quan trọng.” Lão hòa thượng nhìn hắn cười cười: “Quan trọng là ngươi nên nhớ kỹ lại xem, cha ngươi có từng động đến phần mộ tổ tiên của Canh gia hay không.”
Hai huyệt thái dương của Chu Viễn Chiêu thình lình nảy lên, sống lưng chợt lạnh lẽo.
Trước khoa thi xuân một năm, Canh gia gửi thư đến, mời phụ thân có rảnh thì về xem giúp âm trạch Canh gia, nói là trong phủ bọn họ một hai năm này cũng không thuận lợi lắm, hẳn là âm trạch xảy ra vấn đề gì.
Cha không muốn đi, chuyện trong kinh quá bận rộn, ông không thoát thân được.
Nhưng sao chịu nổi nương thổi gió bên tai.
Lần đó là đại ca đi theo cha nương, cha có lòng để cho hắn trải việc đời.
Một tháng sau, hai người mới trở về.
Sau khi trở về, đại ca âm thầm gọi hắn và lão tam vào thư phòng, hưng phấn nói với bọn họ: “Phần mộ tổ tiên Canh gia thật sự là một khối phong thủy bảo địa tuyệt vời, không chỉ có cửa trời mở, còn có cửa đất đóng.”
Núi quan con trai, nước giữ tài, hai núi giáp một sông, Canh gia không chỉ có tài vận tốt, hơn nữa đời sau con cháu thịnh vượng, thuộc về nơi đại quý. Càng hiếm có là vòm núi rất thấp, như vậy âm trạch là nơi phát đẩu giáp, tương lai có thể xuất hiện quan lớn nữa!
Tam đệ lúc ấy còn ngốc nghếch hỏi một câu: “Âm trạch tốt như vậy, còn mời phụ thân xem làm gì, không thể nào không thuận lợi được!”
Đại ca nói, có hai gốc cây phát triển không tốt, có vẻ là mọc lệch, cha cho người chặt một ít cành cây, còn cho người nới lỏng đất.
Hắn và tam đệ đều không suy nghĩ nhiều.
Chặt cành cây và nới lỏng đất, đều là một số cách làm đơn giản nhất trong phong thủy âm trạch, sẽ làm cho mệnh cách con cháu thuận lợi hơn một chút.
Cho nên, phụ thân thật sự động đến phần mộ tổ tiên Canh gia sao?
Không thể nào, không thể nào!
Chu Viễn Chiêu lại liên tục lắc đầu.
“Nghịch thiên cải mệnh, người thay đổi sẽ bị trời phạt, cha ta sống rất tốt, làm sao có thể…”
“Ai nói bị phạt ngay?” Lão hòa thượng cười híp mắt nói: “Đến muộn mười năm tám năm cũng được vậy. Hơn nữa mấy thứ như trời phạt thì cũng không phải là không thể hóa giải?”
“Hóa giải như thế nào?”
“Ta nào biết.” Lão hòa thượng khinh thường: “Hỏi người cha đã chết của ngươi ấy!”
Chu Viễn Chiêu cả kinh nói không ra lời, đầu dịch về phía Chu Vị Hi.
Chu Vị Hi đối diện với mắt hắn, trong lòng dâng lên từng đợt sợ hãi, quét đến như sóng triều, gương mặt vốn không có huyết sắc chợt đỏ lên.
Cha sửa lại mệnh của Canh Tống Thăng!
Cha lấy đi sao Văn Xương của Canh Tống Thăng!
Cha… Là cha, là người yêu thương nàng nhất trên thế giới này.
Nàng chợt phun ra một ngụm máu tươi.
Nàng ngửa người lên, ngã thẳng xuống.
Chu Viễn Chiêu ôm lấy người: “Đại muội, đại muội!”
“Kêu cái gì mà kêu, mau bóp nhân trung nàng ta đi.” Lão hòa thượng hình như cực kỳ không hài lòng với tên nhóc họ Chu này: “Phun máu ra được là tốt rồi, phun không ra thì ngươi mới phải kêu thêm vài tiếng.”
“Nhị gia đừng nóng vội.” Tiểu Bùi gia vội đưa tay bấm huyệt nhân trung của Chu Vị Hi.
Chu Vị Hi tỉnh lại, đầu tiên là run rẩy cái, sau đó lại nhắm hai mắt lại.
Người đời trước từng nói, người sau khi chết, sẽ gặp được phán quan. Phán quan sẽ căn cứ vào việc tốt và việc xấu mà ngươi làm trong đời này, phán định người đó nên lên thiên đường hay xuống địa ngục.
Chỉ một chuyện này, Chu Vị Hi đã cảm thấy quãng đời còn lại của mình, chỉ có một con đường đến địa ngục thôi.
Là nàng hại Canh Tống Thăng!
Hại hắn không trúng khoa cử, không làm được đại quan. Hại hắn bị Canh gia đuổi ra ngoài, cuối cùng trốn vào không môn… Chu Vị Hi cứ như vậy im lặng rơi lệ.
Một là phụ thân nàng kính trọng nhất.
Một nam nhân mà nàng đã từng nguyện ý bỏ lại tất cả.
Mắt thường cũng có thể thấy được, cả người Chu Vị Hi giống như con sông nhanh chóng khô cạn, chỉ còn lại có một vùng đá sông không có sức sống.
Nàng đã hoàn toàn bị đánh gục.