Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi - Chương 56
- Nhà
- Tất cả truyện
- Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi
- Chương 56 - C56: Là nàng
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 56: Là nàng
Yến Tam Hợp búi tóc lại, dùng trâm vàng cố định lại, rồi đứng dậy sửa sang xiêm y, khom lưng đi ra khỏi nhà lao.
Lúc này đã là chạng vạng, nhưng nàng vẫn bị ánh sáng bên ngoài làm chói đến híp mắt.
Có hai quan lại Hình bộ đi trước dẫn đường, dẫn nàng tới cửa nha môn.
Ngoài cửa có rất nhiều người đừng, Yến Tam Hợp quét qua từng khuôn mặt, cuối cùng dừng lại trên một người.
Môi cô nhếch lên, mở rộng hai tay.
Người nọ nhảy lên rồi nhào tới ôm thật chặt.
Dưới bậc thang, Bùi Tiếu dùng mũi chân đá Tạ Tri Phi, cau mày nói: “Chủ tớ với nhau mà thế đây? Chút tôn ti trên dưới cũng không có, quá là lộn xộn.”
Tạ Tri Phi lờ hắn đi, quay đầu nhìn Chu Thanh, đầu óc hiện lên cảnh tượng hắn và Chu Thanh ôm nhau, chợt rùng mình một cái.
(hai anh ôm nhau là thành em dịch buê đuê luôn đó, anh chủ X thị vệ, chết tiệt, trong đầu em trăm cảnh tượng xyz ròi nè)
Đúng là có hơi lộn xộn.
“Người đã ra rồi, mau đi hỏi đi!” Bùi Tiếu lại đá đá hắn.
Tạ Tri Phi cắn răng đi lên mấy bậc thang, khẽ ho khan hai tiếng.
Yến Tam Hợp buông Lý Bất Ngôn ra, quay đầu nhìn Tạ Tri Phi.
Vẻ mặt Tạ Tri Phi chợt mất khống chế.
Khuôn mặt nàng dính đầy vết máu, trán và khóe mắt đều có vết bầm tím, tóc tuy rằng buộc lên nhưng có mấy sợi đã bết máu rít lại với nhau. Nhìn xuống phía dưới, còn có vết máu trên quần áo.
Tạ Tri Phi không bị đau tim nhưng lúc này không biết vì sao ngực lại đau đến toát mồ hôi lạnh.
“Có ai như ngươi không?” Tạ Tri Phi nổi giận: “Một cô nương sao cứ phải cậy mạnh như thế hả?”
“Tam nhi!” Tạ Đạo Chi lớn tiếng quát: “Còn không mau đỡ muội muội ngươi lên xe, cả nhà đều chờ đấy!”
“Muội muội?” Yến Tam Hợp biết rõ lời này là nói cho quan viên Hình bộ nghe, nhưng trong lòng vẫn cười gằn.
“Ai muốn làm muội muội của tên phong lưu này chứ.”
“Còn không mau lên xe!” Khẩu khí Tạ Tri Phi vẫn rất nóng nảy, quay đầu, nhìn Bùi Tiếu lại quát lớn: “Còn đứng ngây ra đó làm gì, đi gọi phụ thân ngươi tới, mau lên!”
Bùi Tiếu thật sự rất muốn kiếm cây gậy đập chết tên khốn kiếp này.
“Gia mới chạy tới đó một lần rồi, ngươi còn bắt ta chạy lần thứ hai, ta con bà nó là người hậu của ngươi à?”
Chu Thanh không đợi Bùi Tiếu nói hết lời, người và ngựa đã lao ra ngoài.
Tạ Tri Phi ôm quyền với hai vị quan lại Hình bộ: “Làm phiền nhị vị thay ta truyền lời cho Từ đại nhân.”
Hai người vội cung thân đáp lễ: “Mời Tam gia nói.”
“Từ đại nhân chăm sóc nghĩa muội ta rất tốt, phần ân tình này ta mãi mãi không quên!” Tạ Tri Phi mỉm cười: “Ngày sau chắc chắn sẽ báo đáp.
(thâm vãi)
“…”
Hai người kia chẳng dám đáp nửa chữ, nhìn qua Tạ Đạo Chi, lại chỉ nhìn thấy bóng lưng Tạ Đạo Chi phất tay áo bỏ đi.
Tạ Tri Phi buông lời tàn nhẫn, đang muốn xoay người thì lại nhận ra ánh mắt Yến Tam Hợp nhìn về phía hắn.
Bốn mắt nhìn nhau, Yến Tam Hợp không né tránh mà lại con nheo mắt, trong ánh mắt lộ ra chút khó hiểu.
“Không hiểu cái gì không hiểu, Tam gia ta bảo vệ người nhà không biết sao?” Ánh mắt Tạ Tri Phi lạnh lẽo quay đầu rời đi.
……
Bánh xe lăn trên gạch đá xanh phát ra âm thanh xèo xèo xèo.
Trong xe ngựa, Yến Tam Hợp và Lý Bất Ngôn yên lặng nhìn nhau, không ai mở miệng trước.
Hơn hai tháng, một nam một bắc, ai cũng không ngờ sẽ gặp lại ở cửa Hình bộ.
Hồi lâu, Lý Bất Ngôn cười ha ha: “Nhớ ta không?”
Yến Tam Hợp gật gật đầu.
Lý Bất Ngôn nghiêng đầu hỏi: “Nhớ kiểu gì?”
Yến Tam Hợp đưa ngón tay chỉ ngực.
(ôi chị ơi, đừng ép em đu bách hợp lun chứ, em chết đây)
Đối với một người không nói nhiều thì đây đã là cách biểu đạt cảm xúc lộ liễu nhất rồi, Lý Bất Ngôn hừ hừ hai tiếng, tỏ vẻ mình rất hài lòng.
“Hậu sự của tổ phụ ngươi ta đều đã xử lý xong rồi.” Nàng ta chống cằm: “Khoảnh khắc quan tài khép lại, bầu trời vốn u ám thoáng cái có ánh trăng chiếu rọi, ánh trăng đêm đó cực kỳ đẹp.”
Gương mặt đầy vết máu cũng không trở ngại nụ cười xinh đẹp của Yến Tam Hợp.
“Là một dấu hiệu tốt.:
“Ta cũng cảm thấy như vậy, ngươi thì sao, lại mơ thấy cái gì rồi?”
Yến Tam Hợp dăm ba câu kể lại giấc mơ cho nàng nghe.
Nghe xong, Lý Bất Ngôn hạ giọng nói: “Sau khi hóa niệm xong, ngươi có thể biết mình là ai rồi.”
“Chỉ mong như thế, chỉ là…” Yến Tam Hợp dùng chân chạm vào mũi chân nàng: “Chuyện trì hoãn quá lâu, chuyền này không dễ làm đâu.”
“Ta tin ngươi.” Lý Bất Ngôn ngồi xuống bên cạnh Yến Tam Hợp, dùng cánh tay nhích vào người nàng: “Mau, nói cho ta biết tổ phụ hai mình không bỏ xuống được chuyện gì.”
“Còn nữa, sao ngươi lại vào Hình bộ?”
“Đúng rồi, chuyện nghĩa muội là sao?”
Yến Tam Hợp: “…”
Ta phải trả lời câu nào trước đây?
……
Tạ phủ.
Cổng sau.
Tạ tổng quản kiễng mũi chân, với đầu nhìn về phía cuối ngõ nhỏ, chờ thấy có xe ngựa chạy vào thì sắc mặt hắn lập tức vui vẻ, nói với Tạ nhi Lập đang trên bậc thang.
“Về rồi, người đã về rồi.”
Lòng Tạ Nhi Lập thả lỏng: “Mau, mau cho người chuẩn bị chậu than.”
Xe ngựa chậm rãi đến gần.
Tạ Nhi Lập tự mình tiến lên đỡ Tạ Đạo Chi xuống xe, nhân cơ hội thấp giọng nói: “Không giấu được lão thái thái bên kia, người đang sốt ruột lắm, lệnh cho con ở đây chờ.”
Tạ Đạo Chi đè giọng xuống: “Không thể để cho lão thái thái nhìn thấy dáng vẻ của nó bây giờ, con nói là nó bị kinh hãi nên về Tĩnh Tư Cư nghỉ ngơi rồi.”
Tạ Nhi Lập giật mình, quay đầu nhìn một chiếc xe ngựa khác thì giật mình, có hơi ngoài ý muốn, lại cực kỳ phẫn nộ.
“Để ta tự đi nói với lão thái thái.” Tạ Đạo Chi suy nghĩ một chút, lại nói: “Lát nữa Bùi thúc con tới thì dẫn hắn đến bên kia, sau đó con và lão tam tới thư phòng của ta.”
“Vâng.”
Tạ Nhi Lập đưa mắt nhìn phụ thân bước lên bậc thang, thu lại tất cả biểu cảm, xoay người đi tới trước mặt Yến Tam Hợp.
“Cô nương chịu khổ rồi.”
“Không sao!” Giọng Yến Tam Hợp không phập phồng gì: “Coi như trả ơn các ngươi chăm sóc ta mấy ngày nay.”
“Yến Tam Hợp, lời này của ngươi có ý gì?” Tạ Tri Phi vừa vặn nghe thấy, ngọn lửa khó khăn lắm mới đ è xuống, chợt lại bị đốt lên: “Trả ơn gì, ai bắt ngươi trả hả?”
“Lão Tam!” Tạ Nhi Lập gầm nhẹ.
Tạ Tri không sợ trời, không sợ đất, mẫu thân không sợ, phụ thân không sợ, chỉ sợ đại ca nhà mình.
Tạ Nhi Lập hét lên, vẻ khó chịu của hắn lập tức tiêu tan ba phần, nhưng sắc mặt vẫn khó coi.
Tạ tổng quản vừa thấy tình hình thì vội cười ha hả nói: “Đại gia, để cô nương đi qua chậu than trước đã rồi nói sau, không khé lại gặp xui xẻo nữa thì không hay.”
Yến Tam Hợp: “Ta không tin cái này!”
Tạ tổng quản khó xử: “Cô nương không tin, nhưng lão thái thái tin, lão thái thái vừa nghe cô nương gặp chuyện không may thì chẳng buồn ăn uống mà chờ đến bây giờ.”
Yến Tam Hợp thầm nghĩ tên Tạ mập này chắc nịch nàng hay mềm lòng nên mới cố ý đưa lão thái thái ra hù dọa thì phải?
“Nhảy thì nhảy!” Yến Tam Hợp nâng chân phải lên, vượt qua chậu than.
Tạ tổng quản chờ chân nàng đáp đất thì hô to một tiếng: “Đại cát đại lợi, bình an vô sự!”
……
Nhảy qua chậu than, đoàn người đưa Yến Tam Hợp về Tĩnh Tư Cư.
Thang Viên đã sớm chờ ở cửa, nhìn thấy dáng vẻ Yến Tam Hợp thì không ngừng gạt lệ.
Tạ Nhi Lập sầm mặt: “Khóc gì mà khóc, mau dẫn cô nương đi tắm rửa thay quần áo.”
Thang Viên nghẹn ngào: “Vâng!”
Yến Tam Hợp dừng bước trong sân: “Không vội, ta có chuyện muốn nói.”
“Yến cô nương!” Tạ Nhi Lập đoán được nàng muốn nói gì, vội vàng ngắt lời.
“Chuyện ăn uống ngủ nghỉ này chưa bao giờ tính là ân tình, việc cô nương hôm nay cứu muội muội ta là ân tình to lớn với Tạ phủ ta, cô nương mãi mãi có thể coi Tạ phủ là nhà mình.”
Yến Tam Hợp không biết nói gì, đành phải nhìn Lý Bất Ngôn đi theo từ xa.
Tạ Nhi Lập nhìn theo ánh mắt của nàng.
“Vị này là ai?”
Tạ Tri Phi vội giải thích: “Đại ca, là tỳ nữ của Yến cô nương.”
Tạ nhi lập khẽ nhíu mày.
Một tỳ nữ sao lại có khí chất như thế?
Lúc này, Lý Bất Ngôn đi lên phía trước, hắng giọng một cái: “Cái tên… Khổ chủ đâu?”
“Khổ chủ?”
“Khổ chủ gì?”
Người trong viện hai mặt nhìn nhau.
“Khổ chủ có quan tài nứt ra đó.”
Bùi Tiếu lúc này mới hiểu được là nàng đang gọi mình, vội vàng tiến lên: “Ở đây, ở đây, ta ở đây!”
Lý Bất Ngôn nhìn hắn: “Ngươi tìm ta là vì hỏi thăm người hóa niệm giải ma là ai phải không?”
Chẳng phải là hỏi thừa sao?
Bùi Tiếu liên tục gật đầu.
Lý Bất Ngôn chậm rãi nhếch môi, vươn tay chỉ: “Là nàng.”
Mọi người nhìn theo hướng ngón tay của nàng chỉ, mắt đỏ lên, hô hấp bị kẹt lại, giống như có một ngọn lửa thiêu qua khiến đầu óc cả đám đều hồ đồ.
Yến Tam Hợp?
Sao lại là nàng ta?
****Hôm nay kết thúc ở đây ha, em mà ham nữa là tới sáng ó, máy tính cũng vừa khéo hết pin mà bên em cũng qua ngày mới luôn rồi, thôi chúc các chụy lát ngủ ngon mơ đẹp ha. Đọc truyện thì tương tác kéo like giúp em với nhớ, hệ hệ🙆♀️🙆♀️🙆♀️🙆♀️