Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi - Chương 555
- Nhà
- Tất cả truyện
- Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi
- Chương 555 - Bình sứ
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 555: Bình sứ
Có đau đầu hơn nữa thì Tạ Tri Phi vẫn phải vào thư phòng, hơn nữa có phải đi thẳng vào vấn đề.
“Ca, đã tìm được Canh Tống Thăng, hắn xuất gia làm hòa thường ở núi Ngũ Đài rồi.”
Tạ Nhi Lập còn chưa nói gì, hắn lại nói tiếp: “Yến Tam Hợp muốn lập tức đi gặp hắn, hơn nữa còn phải mang theo đại tẩu.”
Lời này giống như một nắm đấm đánh tới, Tạ Nhi Lập còn chưa kịp phản ứng gì thì lại có nắm đấm khác đánh tiếp.
Đau đó.
“Nàng ấy là nữ nhân có chồng, mang nàng theo làm gì?”
“Dẫn tẩu ấy đi làm thì thì đệ không biết, đệ chỉ là phụng mệnh làm việc thôi, phía bên đại tẩu đệ đã nói rồi.”
“Không được đi!” Tạ Nhi Lập vỗ bàn.
“Đại ca, bây giờ không phải lúc giận dỗi đâu, chuyện Canh Tống Thăng rất có thể liên quan đến tâm ma của Chu lão gia, huynh nhẫn tâm để người Chu gia đều chết hết sao?”
“Đệ…”
“Huynh không tin tưởng chính mình, hay là không tin tưởng đại tẩu?” Tạ Tri Phi: “Hơn nữa, bây giờ Canh Tống Thăng đã là một hòa thượng rồi, huynh so đo gì với một hòa thường cơ chứ?”
Hòa thượng?
Tạ Nhi Lập cười gằn trong lòng.
Người này cho dù có đi làm ăn mày cũng tốt hơn làm hòa thượng.
Ăn mày?
Cùng lắm thì hắn kêu Viễn Mặc ném cho chút tiền.
Hòa thượng ư?
Nữ nhân kia sẽ nhớ nhung cả đời!
“Đại ca, nếu huynh không nỡ để đại tẩu đi thì đệ sẽ nói với Yến Tam Hợp.” Tạ Tri Phi cố ý lùi lại một bước: “Nói là sức khỏe đại tẩu không tốt, không chịu nổi…”
“Đi, đi, đi, ngươi cứ việc mang nàng đi, bây giờ mang ngay đi.”
Trong bụng Tạ Nhi Lập bây giờ có một ngọn lửa, nhưng chẳng thể cháy đến chỗ Yến Tam Hợp, chỉ đánh phát ti3t với lão tam.
Tạ Tri Phi không chỉ không giận, còn đau lòng nhìn hắn.
Đại tẩu gả cho đại ca, là mệnh lệnh của cha nương, lời của mai mối, nhưng đại ca cũng thế thôi?
Người huynh ấy thật sự thích là một nha hoàn tên là Nam Sơn.
Nha hoàn kia mua được từ bên ngoài, tướng mạo bình thường, lại rất thông minh lanh lợi, dịu dàng chu đáo.
Mà cũng bởi vì bình thường như thế nên nương rất an tâm đưa người vào trong viện đại ca, không ngờ hai người sớm chiều ở chung, lại nảy sinh tình cảm.
Sau khi biết được mẫu thân cũng không tức giận, thương lượng với phụ thân muốn nâng nàng thành nha hoàn thông phòng.
Nào biết cha lại giận tím mặt, mắng nương một trận, ngày hôm sau đã bán Nam Sơn đi.
Đại ca vì chuyện này mà còn ngã bệnh nặng một trận, một tháng mất mười cân thịt, hắn ở bên nhìn đến đau lòng.
Con cái thế gia cưới ai, gả cho ai, đều thân bất do kỷ, phu thê bọn họ mấy năm nay tuy không được cử án tề mi, nhưng cũng tương kính như tân.*
*cử án tề mi là vợ chồng tôn trọng, yêu thương nhau, còn tương kính như tân là vợ chồng kính trọng nhau.
Người khác không biết, nhưng Tạ Tri Phi biết rất rõ, nhờ có đại tẩu mà mấy năm nay, đại ca mới cười nhiều hơn.
Bây giờ vô duyên vô cớ xảy ra chuyện này…
“Ca, vậy đệ coi như huynh đồng ý rồi nhé?”
Tạ Nhi Lập buồn bực khoát tay, ý bảo hắn cút đi.
“Ca, sáng sớm ngày mai đệ đích thân tiễn đại tẩu qua.”
“Ca, huynh ngàn vạn lần đừng nói với lão tổ tông và nương.”
Tạ Nhi Lập hít sâu, đợi hắn ra khỏi viện, hất mạnh một cái.
“Choang…”
Chung trà vỡ vụn, giống như đập vào tim hắn.
…
Chu phủ.
Bí cảnh.
“Đại ca.” Chu Viễn Chiêu: “Ai tìm được tung tích Canh Tống Thăng nhanh như vậy?”
Chu Viễn Mặc khẽ thở dài: “Hoàng thái tôn điện hạ.”
Không khí lập tức nặng nề.
Cho nên, đại ca vội vàng đi cùng tiểu Bùi gia rời đi, là đi gặp Hoàng thái tôn.
Nhưng…
Chu Viễn Hạo do dự một chút, hắn liếc mắt nhìn nhị ca, cũng là khiếp sợ, vì vậy cắn răng nói: “Lão tổ tông có quy củ, không thể lén lút tiếp xúc với các hoàng tử hoàng tôn.”
Đã đến nước này rồi, tuân thủ quy củ thì có ích lợi gì?
“Nếu ta không đi, người nọ sao có thể tìm được nhanh như vậy?”
Ánh mắt Chu Viễn Mặc trầm xuống: “Thái tôn cuối cùng vẫn là đích tôn, tương lai chung quy cũng là chủ tử của Chu gia, nếu là chủ tử, thì sớm muộn gì cũng đâu khác nhau?”
Chu Viễn Chiêu và Chu Viễn Hạo liếc nhau, trong lòng cảm thấy cũng chỉ có thể trấn an mình như vậy.
“Lão Nhị.”
“Đại ca.”
“Ngươi đi cùng Yến cô nương chuyến này.”
Chu Viễn Chiêu vốn cũng định như vậy, nha môn có việc đại ca không đi được, nương bên kia không thể rời khỏi tam đệ, bản thân hắn đi là thích hợp nhất.
“Được.”
Chu Viễn Mặc đứng lên, đi tới trước mặt hắn, muốn nói lại thôi.
“Ca, có chuyện gì huynh cứ nói.”
“Cho ngươi đi theo, thực ra còn có một nguyên nhân, trong ba huynh đệ chúng ta, ngươi thân với hắn nhất, cũng thân mới muội muội nhất, lỡ như…”
Chu Viễn Mặc vỗ vỗ bả vai lão Nhị: “Đệ khuyên giúp ta cả hai bên.”
Chu Viễn Chiêu cười khổ: “Đại ca, chuyện khác đệ đều có thể khuyên nhủ, duy chỉ có chuyện này…”
“Lão Nhị, đệ chỉ cần nhớ kỹ một chuyện, đệ họ Chu.”
“Đệ.”
Chu Viễn Chiêu nhìn thấy sự đau đớn lóe lên trong mắt huynh trưởngn, cuối cùng gật đầu.
…
Ngày hôm sau.
Trời chưa sáng, một chiếc xe ngựa đã lặng lẽ rời khỏi Tạ phủ, đi thẳng đến Chu phủ.
Đến cửa phủ, Tạ Tri Phi nhảy xuống xe trước, đang muốn xoay người đỡ đại tẩu, thì giọng nói Yến Tam Hợp vang lên bên cạnh.
“Để nàng tự xuống.”
Tạ Tri Phi rụt tay lại: “Đại tẩu, màn trời chiếu đất khá vất vả, Yến Tam Hợp sợ tẩu…”
“Ta không sợ, đệ biết mà.”
Chu Vị Hi đỡ mép xe nhảy xuống, sau khi đứng lại, phát hiện tất cả mọi người hơi giật mình nhìn nàng.
Đúng là nên giật mình.
Nàng tháo trâm cài châu bạc xuống, mặt mộc đơn giản, khoác chiếc áo thường nhất, dày nhất, tóc búi lên cao như nam tử.
“Yến cô nương, ta thế có được không?”
“Nên như vậy.” Yến Tam Hợp: “Bất Ngôn, vứt hết những thứ không dùng được trong xe đi.”
Lý Bất Ngôn leo lên xe.
Ném lò than xuống;
Dưa và trái cây điểm tâm ném xuống;
Lò nhỏ bùn đỏ, trà cụ đều ném hết.
Mặt Chu nhị gia rất khó coi: “Yến cô nương, những thứ này đều là…”
“Sao vậy?” Ngữ khí Yến Tam Hợp rất không tốt: “Ta dẫn các ngươi đi ngao du à? Có cần mang thêm mấy con vịt quay, bồ câu không?”
Tiểu Bùi gia chột dạ sờ sờ mũi: Nàng nói gì thế? Gió lớn quá không nghe thấy.
Lý Bất Ngôn nhảy xuống xe, bĩu môi: “Nếu không phải có thiếu phu nhân thì ta đã ném cái bình nước nóng đi rồi.”
Yến Tam Hợp ra lệnh: “Xuất phát!
Vừa dứt lời, Đinh Nhất, Hoàng Kỳ một trước một sau nhảy lên hai chiếc xe ngựa, hai người bọc người kín mít, chỉ để lộ ra hai con mắt đen tuyền.
Chu Vị Hi: “Yến Tam Hợp, ta ngồi…”
“Chiếc phía sau kia.”
Lý Bất Ngôn chỉ tay: “Đi theo ta.”
Tiểu Bùi gia vừa thấy khí thế của Lý Bất Ngôn, ngoan ngoãn leo lên chiếc xe ngựa thứ nhất.
Chu Viễn Chiêu quay đầu lại nhìn đại ca, tam đệ, dùng cả tay lẫn chân leo lên chiếc xe ngựa đầu tiên.
Yến Tam Hợp đi tới trước mặt Tạ Tri Phi, ngẩng đầu: “Đưa tay ra.”
Tạ Tri Phi ngửa tay ra, có một chiếc bình sứ được đặt vào.
Yến Tam Hợp, đây là đồ chơi gì thế?
Không biết tự nhìn à!
Mặt Yến Tam Hợp nóng lên, vội vàng xoay người lên xe, lúc vén rèm bỏ lại một câu: “Tam gia không cần tiễn ra cửa thành, tạm biệt ở đây đi, xuất phát!”
Đinh Nhất quất roi ngựa, bánh xe nhanh chóng xoay vòng.
Tạ Tri Phi yên lặng nhìn xe ngựa biến mất, mới cúi đầu nhìn bình sứ trên tay.
Vừa nhìn, máu trong người bắt đầu nóng lên.
Bình sứ này là thuốc trị bầm hắn lấy từ Bách Dược đường sau khi Yến Tam Hợp bị tên chó Từ Thịnh làm bị thương.
Nàng đưa nó cho hắn?
Tạ Tri Phi sờ vết bầm trên cổ, trong mắt có thứ không thể giấu được.
Vết bầm ở đây ngoại trừ Chu Thanh ra, thì ngay cả Minh Đình cũng không phát hiện được.
Chỉ mỗi nàng thấy được.