Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi - Chương 553
- Nhà
- Tất cả truyện
- Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi
- Chương 553 - Chờ ta
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 553: Chờ ta
Sao lại là Canh Tống Thăng chứ?
Cơ thể Chu Viễn Chiêu run lên, trán toát mồ hôi lạnh: “Cha ta giữ mệnh bàn của Canh Tống Thăng làm gì?”
“Điều này chưa biết chừng!” Lý Bất Ngôn nhún nhún vai: “Lỡ như hắn thật sự làm chuyện trái lương tâm thì sao?”
Chu Viễn Chiêu nghe thế thì nổi giận: “Lý cô nương, cha ta chưa bao giờ làm chuyện trái lương tâm.”
“Đừng ồn ào!” Yến Tam Hợp nghiêm túc: “Chu nhị gia, có cách xác nhận hay không?”
“Có!”
Chu Viễn Chiêu dùng tay áo lau mồ hôi lạnh.
“Ta có bát tự Canh Tống Thăng, chỉ là chưa sắp xếp tỉ mỉ, năm đó chỉ dùng bát tự của hắn thử hung cát thôi.”
“Sắp xếp cần bao lâu?”
“Nhiều nhất là nửa canh giờ.”
Chu Viễn Chiêu quyết định thật nhanh: “Yến cô nương đợi đã, ta về thư phòng…”
Đi cùng.
Chu Viễn Chiêu cả kinh: “Vậy viện này…”
“Không cần xem nữa.” Yến Tam Hợp thản nhiên nói: “Ta đã nhận ra chỗ nào không thích hợp rồi.”
Chu Viễn Chiêu chỉ cảm thấy cả người lạnh lẽo.
Viện của nương có vấn đề.
Viện của đại muội lại không thích hợp.
Trong trang sách của cha còn kẹp một tấm mệnh bàn vô danh vô tính…
Chu Viễn Chiêu theo bản năng muốn nhìn qua đại ca, nhưng vừa quay đầu mới nhớ ra đại ca và tiểu Bùi gia đã đi rồi.
“Yến cô nương.” Hắn nuốt nước bọt: “Có thể nói xem có chỗ nào không thích hợp không?”
Yến Tam Hợp đứa một ngón tay lên: “Hoa Quế kỳ lạ!”
Chu Viễn Chiêu: “…”
Lúc này, từ xa lại truyền đến tiếng gọi: “Yến cô nương, Yến cô nương!”
Yến Tam Hợp vừa nghe giọng nói này, lại ngẩng đầu nhìn về phía Lý Bất Ngôn.
“Sao lại là Chu Thanh?”
Hắn không phải nên đi điều tra với Tạ Tri Phi sao?
Chu Thanh gần như là xông tới, thở hồng hộc như trâu, cả đêm nay hắn chẳng được nghỉ ngơi chút nào.
“Yến cô nương, ta tìm ngươi khó quá, đến biệt viện thì không có ai, suýt nữa thì tìm đến Tạ phủ rồi…”
Yến Tam Hợp không vội mở miệng, mà để Chu Thanh thở mệt, rồi mới hỏi: “Tìm ta có chuyện gì?”
“Tam gia đang chờ ngoài cửa, bảo Yến cô nương mau qua đó.” Chu Thanh dừng một chút: “Tam gia nói đã tìm được tung tích Canh Tống Thăng.”
“Thật sao?”
Gấp gì chứ!
Yến Tam Hợp gọi hắn lại: “Ta đi gặp hắn, ngươi đi tính thử mệnh bàn của Canh Tống Thăng, chúng ta chia nhau hành động.”
“Điều này…”
“Tam gia nói gì, ta sẽ nói lại cho ngươi biết không sót một chữ.”
Yến Tam Hợp quay đầu nhìn Đinh Nhất: “Đinh Nhất, ngươi tiếp tục về thư phòng sắp xếp.”
“Vâng!”
Lúc Đinh Nhất xoay người, còn chớp mắt với Chu Thanh: Nhìn xem, chủ mới của ta khí phách chưa!
Chu Thanh đang mệt gần chết, tự nhiên thấy tên này thật khó ưa: Tên nhóc ngươi ngứa đòn hả?
Yến Tam Hợp đi ra khỏi cửa góc, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Tạ Tri Phi đang dựa vào tường.
Bóng đêm quá sâu, ánh đèn lồ ng không chiếu tới mặt hắn, nhưng Yến Tam Hợp có trực giác, từ lúc nàng bước ra khỏi ngưỡng cửa thì hắn đã dõi theo nàng rồi.
Nàng đi qua: “Canh Tống Thăng có tin tức gì sao?”
Tạ Tri Phi ngẩng đầu nhìn xung quanh, thấy người Chu gia không đi theo, lúc này mới nhỏ giọng nói: “Lúc điều tra đụng phải người của Bắc Ti, có người nói hắn xuất gia ở Ngũ Đài Sơn.”
Làm hòa thượng?
Yến Tam Hợp kinh hãi lắp bắp: “Tin tức này chuẩn không?”
“Người tận mắt thấy Canh Tống Thăng đã chết, nhưng nghe có vẻ không giống giả.” Tạ Tri Phi: “Bởi vì năm Canh Tống Thăng gian lận, là người Bắc Ti bắt được, bọn họ có ấn tượng rất sâu đối với tên nhóc kia, ngay cả Thái Tứ cũng nhớ rõ hắn trông như thế nào.”
Thái Tứ, lão đại của Bắc Ti.
Người bình thường căn bản không lọt vào mắt hắn, càng chưa nói tới là khiến hắn nhớ rõ.
“Nếu người Chu gia hỏi là do ai tìm ra, đừng nói là Thái Tứ, cứ nói là người của Thái Tôn tìm được, ta là tới báo tin.”
Yến Tam Hợp ngẩng đầu lên.
Ánh mắt nam nhân nhìn nàng có vài phần bất đắc dĩ và lấy lòng, Yến Tam Hợp không cần động não, cũng biết người này đang giúp hoàng thái tôn lung lạc lòng người.”
Ta mặc kệ là ai tìm được.
Nàng chỉ nghĩ đến chuyện đi gặp người.
“Từ kinh thành đến núi Ngũ Đài, cần mấy ngày?”
“Ra roi thúc ngựa không tới bốn ngày.”
“Tìm được một tờ giấy trong sách của Chu lão gia, trên đó viết mệnh bàn của một người, rất có thể là Canh Tống Thăng, Chu nhị gia đang sắp xếp lần nữa, sắp có kết quả rồi.”
Yến Tam Hợp dừng lại một chút: “Có phải Canh Tống Thăng hay không thì ta cũng quyết định đi gặp hắn.”
Tạ Tri Phi thật sự không muốn Yến Tam Hợp rời khỏi kinh thành, uyển chuyển hỏi một câu: “Gặp hắn có ý nghĩa gì không?”
“Có!” Yến Tam Hợp: “Nếu chứng thực việc Canh Tống Thăng gian lận và chuyện nữ tử mang thai kia hết thảy là giả, thì Chu Toàn Cửu hoàn toàn không giống như người Chu gia nói.”
Tạ Tri Phi theo bản năng gật đầu.
“Còn có một điểm, ta muốn biết hắn làm như thế nào? Dùng phương pháp gì, dùng thủ đoạn gì?”
Yến Tam Hợp nói rất nhỏ.
“Nói không chừng còn có thể làm sáng tỏ chuyện của Chu gia đại lão gia và Ngũ lão gia nữa.”
Mắt Tạ Tri Phi lóe lên ngọn lửa nóng rực.
Nha đầu này thật sự quá thông minh!
Ngọn lửa dập tắt rất nhanh, theo đó là sự im lặng của hắn, cả hai hàng lông mày càng nhíu càng chặt.
“Yến Tam Hợp.” Hắn cúi đầu mở miệng: “Chuyến đi này ta…”
“Ta biết.”
Không thể không nói, khuôn mặt này thật sự rất đẹp, nhưng Yến Tam Hợp thật sự không thích lúc hắn nhíu mày.
” Núi Ngũ Đàil à chùa miếu, ta muốn mang theo tiểu Bùi gia, Đinh Nhất Hoàng Kỳ cho ta, Chu Thanh để lại cho ngươi, ngươi ở kinh thành chờ ta trở về.”
Chờ, là một từ hay.
Tạ Tri Phi thích, nhưng trong lòng vẫn không nỡ.
Đi tới đi lui cũng phải mất mười ngày, mười ngày này các nàng sẽ phải gặp chuyện gì trên đường, có gặp kẻ xấu hay không, có thuận lợi tìm được Canh Tống Thăng không…
Lại nhíu mày?
Yến Tam Hợp khẽ cười hỏi: “Tạ Tri Phi, ngươi đang luyến tiếc gì thế!”
Ta!
Tạ Tri Phi che môi ho khan vài cái, giả bộ như không có gì.
“Ta thì luyến tiếc gì chữ, nghe nói núi Ngũ Đài rất lạnh, sức khỏe của ngươi…”
Phì…
Lý Bất Ngôn thật sự nhịn không được: “Tam gia, tiểu thư nhà ta không sợ nhất là lạnh, ngươi không bằng lo lắng cho ta đi.”
Ngươi biến!
“Ngươi vừa mới mất hai giọt máu, không cần gấp gáp, nên nghỉ thì cứ nghỉ.”
Tạ Tri Phi bình tĩnh nói hết câu: “Cũng đừng lo lắng chuyện nhà họ Chu, ta sẽ giúp ngươi trông coi.”
Lúc hắn nói lời này, ánh mắt nhìn Yến Tam Hợp rất sâu, Yến Tam Hợp bị hắn nhìn đến lung túng, quay mặt, gật gật đầu.
Tạ Tri Phi lấy lệnh bài ra.
“Lệnh bài của Cẩm Y Vệ phủ, ta lừa của Thái Tứ, ngươi mang theo trên người. Không cần đến là tốt nhất, nếu thật sự có việc gì khó thì cứ tìm nha môn địa phương, ít nhiều cũng có tác dụng.”
Đến chuyện này cũng đã nghĩ tới.
Yến Tam Hợp đón lấy ánh mắt hắn, dịu dàng nói: “Còn có gì muốn dặn không?”
“Hết rồi.”
Tạ Tri Phi khoanh tay trước ngực, lại là dáng vẻ lưu manh: “Ta tìm một chỗ nghỉ ngơi hai canh giờ, hừng đông sẽ tiễn các ngươi ra khỏi thành.”
“E là không nghỉ được, Tạ Thừa Vũ, giúp ta đi một chuyến đi!”
Tạ Tri Phi nghe thấy tiếng này, ánh mắt sáng rực: “Nói, muốn ta làm gì?”