Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi - Chương 548
- Nhà
- Tất cả truyện
- Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi
- Chương 548 - Gọn gàng
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 548: Gọn gàng
“Nhanh hơn…”
Bùi Tiếu không khống chế được ánh mắt nhìn qua Lý Bất Ngôn: “Vậy phải tìm vị Cung Đoan Mộc kia.”
Cung Đoan Mộc?
Mời Hoàng thái tôn hỗ trợ?
Yến Tam Hợp trầm ngâm một lúc lâu: “Việc này ta không quyết định, để Chu lão đại tự cân nhắc.”
Chẳng biết vì sao, nàng cực kỳ không có hảo cảm với mấy người như hoàng thái tôn, thái tử, vương gia gì đó.
Động vật có bản năng tìm lợi tránh hại.
Con người cũng vậy.
Trực giác nói cho nàng biết, có quan hệ với những người này thì không phải là chuyện tốt.
Lý Bất Ngôn nghĩ Yến Tam Hợp là bởi vì nàng, vội nói: “Vậy để cho người Chu gia tự định đoạt, muốn nợ nhân tình cũng để cho bọn họ tự nợ.”
Có tiếng gõ cửa.
Tiểu nhị mang theo hộp thức ăn đi tới, đồ ăn giống nhau bày lên bàn.
Tiểu Bùi gia lại gần nhìn: “Gọi nhiều như vậy ư?”
“Tẩm bổ cho các ngươi.” Lý Bất Ngôn rót một chung rượu ấm đưa cho Yến Tam Hợp: “Đây là rượu Lộc Huyết, bổ lắm, ngươi uống một chung đi.”
Tiểu Bùi gia mở bình rượu ra ngửi thử: “Ờ, đúng thật nè, vậy ta phải để lại cho Tạ Ngũ Thập một chút, gần đây hắn bận nhiều việc lắm, cũng phải tẩm bổ.”
Vừa nhắc Tào Tháo là Tào Tháo tới ngay.
Tạ tam gia khoác áo bào đẩy cửa tiến vào, cả người lạnh lẽo.
Yến Tam Hợp nhướng mắt nhìn hắn, dưới ánh sáng, mặt hắn gầy gò, đáy mắt có hai quầng thâm nhạt.
Tạ Tri Phi cởi áo ra ném vào lòng Tiểu Bùi gia.
Tiểu Bùi gia trừng hắn một cái, trong lòng nghĩ tên nhóc này không thể nhẹ một chút sao?
Tạ Tri Phi chỉ làm như không phát hiện, ngồi xuống, cầm chung rượu trước mặt Yến Tam Hợp, ngửa đầu rót xuống, lại đặt chung rượu xuống trước mặt Lý Bất Ngôn, ý bảo nàng đổ đầy, rồi nhìn qua Yến Tam Hợp.
“Đừng nóng vội, chờ ta ăn chút gì lót bụng rồi nói sau.”
Nói xong, thì như quỷ chết đói đầu thai một trận gió cuốn mây tan ăn hết đồ ăn, ba người trong phòng nhìn đến choáng váng.
Lý Bất Ngôn rót cho hắn một chung rượu, nhướng mày nhìn Tiểu Bùi gia: Hắn đi đâu vậy?
Tiểu Bùi gia bĩu môi: Còn chưa kịp hỏi.
Lý Bất Ngôn: Nhìn hắn như thế, không phải là đi làm trộm chứ?
Tiểu Bùi gia: Tên phá đám nhà ngươi nghĩ đi đâu thế hả?
Hai người ở bên cạnh nháy mắt ra hiệu, hoàn toàn không nhìn thấy Yến Tam Hợp hơi biến sắc.
Vừa rồi Tạ Tri Phi ngửa đầu uống rượu, thấy trên cổ có mấy chỗ xanh tím, như là bị người ta bóp.
Yến Tam Hợp im lặng dời mắt, lấy một chung trà mới, rót chút trà nóng vào bên trong, đặt vào tay Tạ Tri Phi, cuối cùng mới hất cằm với bọn Lý Bất Ngôn.
“Chúng ta cũng ăn.”
Tạ Tri Phi nghiêng đầu, nhìn chén trà nóng trong tay, lại nhìn người bên cạnh, trong lòng nóng rực không nói nên lời.
Hắn dùng mũi chân khều Bùi Tiếu: “Lúc ở cửa thành, ngươi nói không đầu không đuôi, mau kể lại chuyện Chu gia đi.”
Tiểu Bùi gia đang có một bụng muốn đổ ra ngoài, vội vàng buông đũa xuống, bắt đầu nói.
Tạ Tri Phi ăn rất nhanh, nhưng vẫn nghe rất chăm chú, nghe thấy lão đại gia Chu phủ và con gái đầu bếp lên giường, lập tức nói: “Nơi này có vấn đề.”
Nhìn xem, cái này gọi là con trai trưởng có cùng suy nghĩ.
Tiểu Bùi gia cảm thán một câu, tiếp theo lại nói tiếp.
Hắn vừa nói xong, Tạ Tri Phi cũng ăn no.
Hắn lấy khăn lau miệng, lại dùng nước trà súc miệng, nhìn Yến Tam Hợp, áy náy nói: “Điều tra chuyện của bốn vị lão gia Chu phủ, phải đợi năm ngày sau.”
Yến Tam Hợp bỗng dưng ngẩng đầu.
“Trong kinh vừa điều tra ra gián điệp của Thát Đát, bệ hạ rất tức giận, đừng nói Binh Mã Ti ngũ thành, đến Cẩm Y Vệ phủ cũng chạy đôn chạy đáo, chẳng ai dám nhàn rỗi cả.”
Tạ Tri Phi: “Phải kiểm tra từng người một toàn bộ Thành Tứ Cửu, đây là chuyện lớn bằng trời, không trì hoãn được, ta hiện tại không phân thân được.”
Yến Tam Hợp nghe hiểu ý trong lời này.
“Cho nên việc tìm Canh Tống Thăng cũng sẽ chậm trễ.”
“Đúng vậy.” Tạ Tri Phi: “Ta đã bảo Chu Thanh đi tìm người, nhưng không nhanh lắm, phải cần khoảng mười lăm ngày.”
Yến Tam Hợp: “Ta có thể chậm trễ, nhưng Chu gia…”
“Cho nên, chắc chắn phải tìm cái vị ở Cung Đoan Mộc.” Tạ Tri Phi ghé mặt vào tai nàng, đè giọng nói: “Trên tay hắn có người.”
Tim Yến Tam Hợp giật nảy.
Hơi nóng người này thở ra đều phun vào tai, khiến nàng nổi da gà.
“Việc này ngươi đừng ra mặt.”
Tạ Tri Phi dựa lưng vào ghế, lười biếng nói: “Để ba vị gia Chu phủ tự nghĩ cách đi cầu người.”
Ơ!
Lý Bất Ngôn cảm thấy nam nhân này gần đây nhìn rất thuận mắt: “Tam gia lại nghĩ giống ta rồi, đúng là hiếm có!”
“Được Lý đại hiệp khen một câu, Tam gia thật vinh hạnh!” Tạ Tri Phi vẫn nhìn Yến Tam Hợp như cũ không chớp mắt.
“Với tính tình đại tẩu ta, thì chắc chắn sẽ không gạt đại ca ta chuyện này, hôm nay ta về Tạ phủ ở, thổi gió bên tai đại ca ta một chút.”
Yến Tam Hợp lúc này mới dám sờ lỗ tai đang nóng lên: “Ngươi định thổi gió gì?”
Tạ Tri Phi im lặng một lát: “Nam nhân ở bên ngoài nhìn giả vờ rộng rãi, thực ra trong lòng nhỏ nhen lắm, ta sẽ khuyên huynh ấy lấy đại cục làm trọng thôi!”
“Không cần.”
Yến Tam Hợp: “Ngươi chỉ cần nói cho hắn biết, đây là nút thắt trong lòng Chu Vị Hi, nút thắt này không giải được, nàng phải nhớ thương người đó cả đời. Một khi cởi ra, nàng sẽ lại là đại thiếu phu nhân Tạ phủ, cũng chỉ có thể là đại thiếu phu nhân Tạ phủ.”
“Được, cứ theo lời ngươi nói.”
Tạ Tri Phi đứng lên: “Ta còn có việc, phải đi trước một bước.”
“Đi nhanh thế, đi đâu vậy?” Tiểu Bùi gia đứng lên theo.
“Bận chuyện nha môn.”
Tạ Tri Phi lấy áo khoác trên giá áo, đặt vào khuỷu tay.
“Ăn xong trở về sớm một chút, đừng ở lại trên đường, mấy ngày nay trong kinh không yên ổn, người khả nghi đều bắt trước rồi thẩm vấn sau, không có ngoại lệ.”
Đi tới cạnh cửa, hắn xoay người, nhìn sâu vào mắt Yến Tam Hợp.
“Cũng không cần sợ quá, nếu xảy ra chuyện gì ta sẽ bảo vệ ngươi.”
Lời này giống như pháo nổ tung trong phòng, uy lực rất lớn.
Yến Tam Hợp bị nổ đến mê muội, hơi vui sướng, nhưng trong sự vui sướng lại xen lẫn một chút bất an.
Vì sao lại bất an?
Yến Tam Hợp nói không nên lời.
Nhưng mơ hồ cảm thấy nam nhân này hình như đã thay đổi, không còn là Tạ tam gia miệng lưỡi trơn tru trước kia nữa.
Nàng nghe ra được, câu cuối cùng hắn nói rất nghiêm túc.
Lý Bất Ngôn bị như lọt vào trong sương mù.
Người này gần đây xảy ra chuyện gì, không chỉ có làm việc lanh lẹ, mà ăn nói cũng rất dễ nghe, nhìn cũng rất thuận mắt.
Tiểu Bùi gia thì nghiến răng nghiến lợi.
Tên nhóc thối sao chỉ nói với Yến Tam Hợp thôi, mình mới là người thân nhất của hắn mà, sao không nói với mình chứ?
Lúc này, cửa lại bị đẩy ra.
Tạ Tri Phi thò đầu vào: “Quên một việc, Minh Đình, phía Chu gia làm phiền ngươi đi một chuyến.”
“Tại sao lại…”
Định càu nhàu thì Bùi Tiếu chợt nghẹn họng.
Triệu Hoài Nhân và mình quan hệ thân mật hơn, chuyến đi đến Chu gia này mình không chạy thì ai chạy chứ.
“Ta đi đây, Yến Tam Hợp, Lý đại hiệp các ngươi cứ từ từ ăn.”
Bùi Tiếu đạp cái ghế ra sau, lon ton chạy ra khỏi phòng.
Tạ Tri Phi vươn tay, kéo hắn vào lòng, nói nhỏ: “Việc này chỉ cần nói với Chu lão đại, những người khác không được nói một chữ.”
“Ta đâu có ngốc.”
Bùi Tiếu lại nói: “Bên Hoài Nhân sao rồi?”
“Ta đã phái người đi phường Khai Quỹ rồi, hắn có lẽ đã nhận được tin.”
Tạ Tri Phi chớp mắt một cái.
“Ngươi phải nắm chắc hai đầu dây, ta cả thấy lần này ông trời đang giúp Hoài Nhân.”