Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi - Chương 536
- Nhà
- Tất cả truyện
- Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi
- Chương 536 - So đo
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 536: So đo
Lúc Yến Tam Hợp đi ra ngoài, trong nhà chính đã ngồi đầy người.
Năm huynh muội Chu phủ ngồi đầy ý nhị.
Mặt đối mặt hai hàng ghế thái sư, mỗi hàng ba chiếc ghế, bên trái lần lượt là Chu lão đại, Chu lão nhị, còn có Chu Vị Hi.
Ba chiếc bên phải, Chu lão tam và Chu Vị Cẩn ngồi hai bên, giữa hai người còn trống một chỗ.
Có thể thấy được, ba vị gia Chu gia đều không thích vị nhị tiểu thư này.
Yến Tam Hợp ngồi xuống chủ vị, ho khan một tiếng: “Ba vị gia tránh đi đã…”
“Không cần tránh!”
Chu Vị Cẩn lạnh như băng: “Để đại ca, nhị ca, tam ca nghe thử, tốt nhất là gọi cả tiểu muội tới đây.”
Chu Vị Cẩn kinh động mọi người như thế là vì sao?
Yến Tam Hợp nghi ngờ nhìn nàng lại nhìn Chu Vị Hi: “Ý của Chu Vị Hi ra sao?”
Chu Vị Hi: “Huynh đệ tỷ muội một nhà cả, không có gì phải giấu diếm.”
Yến Tam Hợp: “Bất Ngôn.”
Lý Bất Ngôn đi ra ngoài nói vài câu với lão tổng quản, lão tổng quản lập tức phái người đi gọi.
Không bao lâu, một thiếu nữ trang điểm thướt tha đi tới, sau khi nhìn xung quanh, nói vạn phúc với Yến Tam Hợp, lo sợ bất an ngồi xuống bên cạnh Chu Vị Hi.
Lý Bất Ngôn thuận thế đóng cửa lại, thân thể dựa lưng vào cửa, hất cằm với Yến Tam Hợp.
Yến Tam Hợp uống một ngụm trà: “Chu Vị Cẩn, mọi người đến đông đủ rồi, ngươi có thể thành thật trả lời vấn đề của ta không?”
Chu Vị Cẩn ngẩng đầu: “Ngươi hỏi đi.”
Yến Tam Hợp thấy nàng khí thế như vậy, đột nhiên chuyển đề tài: “Phu quân của ngươi là ai? Xuất thân thế nào?”
Chu Vị Cẩn cứng người.
Nàng không ngờ Yến Tam Hợp lại đột nhiên hỏi câu này.
“Phu quân họ Hạng, tên Duyên Thụy. Tổ tiên Hạng gia làm thợ mộc, bây giờ vẫn làm thợ mộc.”
Chu lão tam thầm mắng một tiếng “Nha đầu chết tiệt”, vội giải thích với Yến Tam Hợp.
“Hạng gia không phải thợ mộc bình thường, tạm giữ chức ở Công bộ, là quan lục phẩm, nhiều cung phủ trong ngũ thành do Hạng gia chủ trì xây dựng.”
Tiểu Bùi gia nhịn không được chen vào: “Nhà chúng ta, nhà Tam gia cũng đều do Hạng gia xây lên, nhà bình thường không thể mời được đâu.”
Vậy xem ra, Chu Vị Cẩn được gả tốt.
Thời cuộc nào thì nghệ nhân cũng không thể chết đói, Hạng gia mặc dù không phải chức quan cao bổng lộc dày, nhưng nhờ vào bản lĩnh thật sự để đứng vững ở Thành Tứ Cửu.
Hạng gia tay nghề khéo léo, Chu gia xem bói phong thủy, cực kỳ là môn đăng hộ đối.
Nhưng nghe giọng nói của Chu Vị Cẩn, hẳn là nàng không thích.
Vì thế Yến Tam Hợp hỏi: “Mối hôn sự này là ai chọn?”
Chu Vị Cẩn: “Phụ mẫu.”
Yến Tam Hợp: “Ngươi hài lòng không?”
Ngữ khí Chu Vị Cẩn rất hờ hững: “Hôn nhân đại sự, mệnh của cha nương, lời của người mai mối, không tới phiên ta nói có hài lòng hay không.”
Vậy là không hài lòng.
“Chu Vị Cẩn, cho ngươi cơ hội làm sáng tỏ, không phải là cho ngươi cơ hội tranh cãi với ta, ở đây có gì ngươi cũng có thể nói, hài lòng hay không cũng có thể nói.”
Yến Tam Hợp nhìn nàng: “Lui một vạn bước, nếu như tâm ma này không giải được, người Chu gia đều sẽ chết, ngươi cũng sẽ không ngoại lệ. Người chết, thì sẽ không có cơ hội mở miệng nữa.”
“Người chết chỉ biết mặc áo liệm, nằm vào quan tài, chôn xuống đất. Bia mộ dựng trên mặt đất, hậu thế chỉ nhìn thấy ba chữ “Hạng Chu thị”.”
“Nữ nhân này sống như thế nào, đã trải qua những đau khổ gì, người nàng yêu là ai, người nàng ghét là ai, tại sao không qua lại với người nhà ngoại… không ai biết.”
Tay Chu Vị Cẩn nắm chặt chiếc khăn run rẩy, đủ các mùi vị xông lên đầu, chợt giật mình.
Yến Tam Hợp dời mắt: “Chu Viễn Mặc, hôn sự này thế nào?”
Chu Viễn Mặc mặc dù cảm thấy hỏi những vấn đề này là lãng phí thời gian, nhưng Yến Tam Hợp hỏi thì hắn đáp.
“Nương chọn mấy công tử thế gia, cha xếp bát tự của mọi người, bát tự của Hạng muội phu và Vị Cẩn là xứng đôi nhất.”
Yến Tam Hợp: “Hạng muội phu là người như thế nào?”
Chu Viễn Mặc do dự một chút: “Tính cách không tệ, chỉ là hơi chất phác, chỉ biết nghiên cứu tay nghề, không hiểu đạo lý đối nhân xử thế.”
“Dù có không hiểu đạo lý đối nhân xử thế hơn nữa, nhưng khi nhạc phụ mất, nhà lại gần như thế…” Yến Tam Hợp: “Hẳn là tới xem một chút chứ?”
“Là ta không cho hắn tới.”
Lúc Chu Vị Cẩn nói lời này, Yến Tam Hợp đang nhìn chằm chằm nàng, mặt trời mùa ĐSu giờ ngọ hờ hững trải trên người nàng, khuôn mặt vốn đẹp chợt tràn đầy sát khí.
Yến Tam Hợp chợt nảy ra một suy nghĩ: “Ngươi hận cha ngươi?”
Chu Vị Cẩn chần chờ không lên tiếng.
Yến Tam Hợp: “Ngươi hận cha ngươi thiên vị Chu Vị Hi, cưng chiều nàng, không quan tâm ngươi?”
“Không quan tâm?”
Ánh mắt Chu Vị Cẩn chợt bi thương: “Yến cô nương, nếu không quan tâm thì tốt rồi, trong mắt hắn hoàn toàn không có đứa con gái là ta.”
“Chu Vị Cẩn.”
Đến đây, Chu Viễn Mặc thực sự nghe không nổi nữa.
“Làm người phải có lương tâm, cha đối với muội cũng tốt, có bạc đãi muội gì không hả? Muội kết hôn, một trăm hai mươi tám rương của hồi môn, chẳng ít hơn Chu Vị Hi một thứ nào.”
Lời này, giống như là đốt pháo, lập tức khiến sự phẫn nộ, không cam lòng, thống khổ, oán giận giấu trong lòng Chu Vị Cẩn hai mươi năm nổ tung.
||||| Truyện đề cử: Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm |||||
“Đại ca?”
Nàng kích động đến rung rẩy: “Ta so đo những thứ này sao?”
Trong mắt Chu Viễn Mặc chỉ có tức giận: “Vậy thì ngươi so đo cái gì?”
Chu Vị Cẩn đứng bật dậy, chỉ vào Chu Vị Hi, điên cuồng nói: “Ta chỉ so đo tỷ ấy, chỉ cần có tỷ ấy là cha sẽ không nhìn thấy ta, không nhìn thấy, chẳng nhìn thấy gì cả.”
Nàng nhỏ hơn Chu Vị Hi ba tuổi.
Từ khi nàng bắt đầu hiểu chuyện, đã hiểu ra được một chuyện, Tam ca là thịt trong lòng nương, đại tỷ là thịt trong lòng cha.
Mà cô con gái thứ hai này, chẳng là gì cả.
Nàng từ nhỏ lớn lên với vú nuôi, lúc còn bé vú nuôi ôm nàng ngủ, trưởng thành, nàng ôm vú nuôi ngủ.
Nàng chưa từng ngủ trong trong lòng phụ mẫu lần nào, mà Chu Vị Hi thì lúc nào cũng được cha bế trong lòng.
Mỗi lần nàng muốn nương bế, nương sẽ ôm nàng một cái, hôn nhẹ trán nàng, sau đó nói: “Nhị muội, con phải ngoan, phải nghe lời, nương đang bận, đi chơi với tỷ tỷ đi.”
Tỷ tỷ ư?
Tỷ tỷ chỉ biết ở chỗ phụ thân.
Cha vừa về phủ, là lại thích gọi tỷ tỷ qua, bế vào trong ngực, hỏi nàng cả ngày nay đã làm gì? Học được mấy chữ? Thêu được cái gì rồi?
Chu Vị Cẩn ba tuổi cực kỳ hâm mộ nàng.
Có một lần, nàng giãy thoát khỏi tay vú nuôi, kích động chạy đến trước mặt cha, giang tay ra, ngẩng đầu đầy khát vọng.
“Cha, bế con bế con.”
Cha dịu dàng vỗ vỗ đầu nàng, ngẩng mắt lên, sắc mặt lạnh xuống: “Bà vú, bế Nhị tiểu thư đi.”
“Con không muốn vú nuôi bế, con muốn cha bế, cha bế con bế con đi…”
Bà vú xông lên, ôm lấy nàng, bịt miệng nàng, chạy trốn như trối chết.
Chu Vị Cẩn ba tuổi khóc đến nước mắt lưng tròng, nàng không rõ vì sao cha lại không ôm nàng.
Bế nàng đơn giản mà.
Nàng chẳng nặng chút nào, rất nhẹ.
Trở lại phòng, nàng hỏi vú nuôi, ánh mắt vú nuôi nhìn nàng có vài phần thương hại: “Nhị tiểu thư à, lão gia đang bận.”
“Cha không bận, cha chơi với tỷ tỷ, vì sao cha không chơi với ta?”
“Người phải nhớ kỹ, người và đại tiểu thư không giống nhau.”
“Có chỗ nào không giống nhau?” Nàng tủi thân rơi nước mắt: “Tỷ ấy là đại tiểu thư, ta là nhị tiểu thư, chúng ta đều là tiểu thư mà.”
“Đứa nhỏ ngốc.”
Bà vú thở dài, nói một câu mà Chu Vị Cẩn ba tuổi căn bản nghe không hiểu.
“Cũng là tiểu thư như nhau, chỉ là số phận không giống, cái gì nhiều ra thì không đáng tiền.”