Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi - Chương 528
- Nhà
- Tất cả truyện
- Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi
- Chương 528 - Chu gia
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 528: Chu gia
“Khi còn nhỏ, hàng năm cha sẽ dẫn chúng ta đến một tòa nhà, để cho chúng ta tính tòa nhà này tốt hay xấu.” Chu Viễn Mặc: “Hơi lớn tuổi một chút, cha ta sẽ ném một cái bát tự, để cho chúng ta tìm xem nhà nào có bát tự vượng nhất.”
“Càng về sau, không có nhà, chỉ có bát tự, kêu chúng ta tìm đến chỗ ở của người này trong Thành Tứ Cửu, mỗi một lần khảo hạch đều không giống nhau.”
Yến Tam Hợp: “Ba huynh đệ các ngươi khảo hạch như vậy, người thắng có phần thưởng gì, người thua ngoại trừ bị đánh, thì còn trừng phạt gì nữa không?”
“Không có phần thưởng cho người chiến thắng, nhưng cha ta sẽ hài lòng nhìn ta.”
Chu Viễn Mặc nhìn lão Tam: “Người thua…”
“Đại ca, để đệ nói.” Chu lão tam cũng không sợ tự vạch vết sẹo ra.
“Cha ta sẽ dùng một ánh mắt vô cùng đau đớn nhìn ta, sau đó thở dài thật sâu, cuối cùng mới đánh bằng roi.”
Yến Tam Hợp nhớ lại Mao thị từng nói đến vết roi sau lưng Chu lão gia.
“Chu gia dù sao cũng là phần tử tri thức, sao có thể dùng roi đánh người?”
Chu Viễn Mặc vội giải thích: “Yến cô nương, đây là quy củ tổ tông Chu gia truyền lại, chưa từng thay đổi, là vì để cho con cháu phấn đấu.”
Chu lão tam cười khổ: “Có đôi khi ngươi phạm sai lầm lớn, roi kia còn nhúng nước, mỗi lần bị quất là mất hết cả hồn.”
Chu nhị gia vẫn im lặng bỗng nhiên mở miệng nói:
“Thế gian rộng lớn, người tài quá nhiều, thiên ngoại hữu thiên, sơn ngoại hữu sơn, nhưng giám chủ Khâm Thiên Giám chỉ có một.”
Khâm Thiên Giám ăn lương của hoàng gia, làm việc cho hoàng đến, các triều đại đều là hồng nhân của hoàng đế.
Trừ phi có người không màng danh lợi, không ngó ngàng tới hậu tộc, nếu không thì ai cũng muốn tranh giành vị trí này.
Tranh giành, phải dựa vào bản lĩnh, phải xem năng lực.
Chu gia đã ở vị trí Khâm Thiên Giám này nhiều đời, muốn giữ được vị trí này, thì phải trả giá thật nhiều tâm huyết hơn người khác.
Vì phải chịu được không thì mới đứng trên mọi người được.
Chu nhị gia nói với lão tam: “Roi quất trên người đệ, đau ở trong lòng cha, nhiều lần ta còn thấy cha lén gạt lệ.”
Lời này khiến trái tim Chu tam gia giống như một thanh dao găm c ắm vào, nước mắt lập tức tràn mi.
Chu tam gia vội vàng lau đi, cắn răng nghẹn ngào nói: “Nhị ca, đệ chẳng sợ đòn roi, thứ đồ chơi kia chỉ đau vài ngày là khỏi, đệ chỉ sợ ánh mắt phụ thân thất vọng nhìn đệ, điều này khiến để cảm thấy bản thân vô dụng quá, phụ lại lòng cha.”
Lời này nói đến tâm khảm Chu nhị gia, hắn thở dài một tiếng: “Ta cũng vậy.”
“Ta cũng vậy.” Chu Viễn Mặc nhớ lại nói: “Cho dù ta đứng đầu, nhưng ánh mắt cha mỗi lần nhìn ta đều rất khác.”
Quẻ tượng của hắn được cho là rất có linh khí, ánh mắt cha nhìn hắn cũng rất sáng, trong mắt ngoại trừ tán thưởng ra còn có sự tự hào.
Nếu hắn phát huy bình thường, thì ánh mắt cha sẽ hơi ảm đạm.
Nếu quẻ tượng của hắn tính hơi kém, thì dù cho hắn vẫn là đệ nhất trong ba huynh đệ, thì ánh mắt cha nhìn hắn cũng cực kỳ lo lắng.
“Cha chỉ có ba đứa con trai, ta không cảm thấy linh khí của mình tốt bao nhiêu, chỉ là phượng hoàng trong đám gà mà thôi.”
Chu Viễn Mặc hơi cúi đầu.
“Ta được mấy cân mấy lượng, trong lòng cha thực ra rất hiểu rõ, hơn nhị đệ, tam đệ một bậc, nhưng thực ra vẫn kém xa cha.”
Yến Tam Hợp nhìn Chu lão đại: “Ngươi kém cha ngươi ở đâu?”
Chu Viễn Mặc bị hỏi đến sửng sốt, hai lòng bàn tay xoa xoa trên đầu gối: “Là thiên phú.”
Yến Tam Hợp: “Ví dụ?”
Chu Viễn Mặc: “Ví dụ như bát tự của Yến cô nương, ta có thể tính ra mười phần, nhưng cha ta có thể tính ra mười hai phần.”
Yến Tam Hợp: “Mười phần đã đầy rồi, thêm hai phần là đến từ đâu?”
“Linh khí, thiên phú, trực giác.” Chu Viễn Mặc: “Cha ta có thể tính ra những thứ trong sách tượng chưa từng dạy, ông giỏi nhất là tính ra được kiếp trước của ngươi thông qua bát tự.”
Yến Tam Hợp vô cùng kinh ngạc: “Giỏi giang thế sao?”
“Yến cô nương, điều này chưa là gì.” Chu Viễn Mặc: “Tổ sư gia của chúng ta và bạn tốt của ông, có thể căn cứ vào khí vận của Đại Đường, dùng thiên can địa chi suy tính ra quốc vận hai ngàn năm sau, đây mới thật sự là tuyệt thế cao nhân.”
Yến Tam Hợp: “Theo như ngươi nói, Chu gia các ngươi chắc chắn phải sinh nhiều con trai mới được, mặc kệ thứ đích.”
“Con trai càng nhiều, lựa chọn càng nhiều. Chu Lục Hào nạp ba thiếp, sinh bốn con trai cả, một con thứ. Chu Toàn Cửu lại chỉ có một chính thê, ba con trai trưởng. Rõ ràng là con trai không đủ dùng!”
Chu Viễn Mặc: “Theo lý thì là như vậy.”
Chu lão gia biết rõ lý lẽ đó, hắn cũng không thiếu nha hoàn hầu giường…
Yến Tam Hợp: “Vì sao hắn có thể bỏ qua việc Mao thị thường xuyên đổi nha hoàn vì lợi ích của ba huynh đệ các ngươi?”
“Yến cô nương, ta quả thực đã từng hỏi cha ta chuyện này.”
Lần đó, thần sắc cha ta rất lo lắng, ông vừa xấu hổ vừa khổ sở, cuối cùng ta nhịn không được hỏi một câu: “Sao cha không sinh thêm con trai nữa?”
“Hắn trả lời như thế nào?”
“Ông thở dài, nói nương con sẽ đau lòng, một lát sau còn nói tranh đoạt đích thứ không hay.”
Chu Viễn Mặc nhìn Yến Tam Hợp: “Yến cô nương hẳn là từng nghe nương ta nói, cha ta là con thứ thượng vị, thực sự không dễ dàng.”
Lời này Mao thị quả thực đã nói.
Hôm nay lại nghe từ Chu Viễn Mặc…
Yến Tam Hợp chợt phản ứng theo bản năng: Ta phải điều tra chuyện con thứ thượng vị này mới được.
“Có phải ai có thiên phú cao, thì đều có thể làm gia chủ, hay là huynh đệ các ngươi cũng phải khảo hạch.”
“Là như vậy, Yến cô nương.”
Chu Viễn Mặc: “Dù cho thiên phú có cao hơn nữa, linh tính có tốt hơn nữa, nhưng nếu muốn ngồi lên vị trí gia chủ, vẫn phải trải qua ba năm khảo hạch.”
Ba năm này, ngoại trừ đại sự triều đình, thì những việc khác, phụ thân đều không ra tay, mà giao cho ba huynh đệ bọn họ xử lý.
Ai xử lý tốt, phụ thân sẽ đẩy người đó ra giới thiệu với người khác.
Chu lão tam kính nể nhìn đại ca nhà mình: “Huynh ấy chưa từng thất thủ, lần nào cũng là huynh ấy ra tay.”
Yến Tam Hợp: “Chỉ nhưng hạng mục này thôi sao?”
Chu Viễn Mặc: “Ngoại trừ những hạng mục này, còn phải trải qua bảy lần khảo hạch chính thức.”
Yến Tam Hợp: “Bảy lần nào?”
“Nói là bảy lần, thực ra là bảy món tay nghề của chúng ta.”
Chu Viễn Mặc phát hiện Yến Tam Hợp hỏi rất cẩn thận, cũng dứt khoát nói cẩn thận: “Theo thứ tự là: dương trạch, âm trạch, bát tự, thiên tượng, thôi diễn, bố trận, hóa tai.”
Chu lão tam: “Năm nó ca ca ta đứng đầu bảy hạng mục này.”
Chu lão nhị: “Ta và tam đệ thua tâm phục khẩu phục.”
“Bảy lần thi xong, cha ta chính thức tuyên bố ta trở thành gia chủ kế tiếp của Chu gia.”
Chu Viễn Mặc: “Kể từ ngày đó, cha ta mới dạy riêng cho ta, hơn nữa còn dẫn ta ra vào Khâm Thiên Giám.”
Nói cách khác…
Yến Tam Hợp gõ gõ ngón tay trên bàn: “Có một vài tuyệt học, chỉ có gia chủ mới có thể học được.”
Ví dụ như dùng mạng vẽ bùa?
Chu Viễn Mặc thẳng thắn nói: “Phải!”
Yến Tam Hợp: “Ngươi thậm chí không thể lén dạy cho Nhị gia, Tam gia?”
Chu Viễn Mặc gật đầu.
“Quy củ của lão tổ tông, chỉ có gia chủ đời sau mới có thể học.”