Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi - Chương 527
- Nhà
- Tất cả truyện
- Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi
- Chương 527 - Phong Thủy
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 527: Phong Thủy
Chỉ riêng chọn thế bên ngoài, đã tốn ba năm.
“Vậy còn bên trong?” Yến Tam Hợp nghe đến đó, không khỏi lần nữa nhìn kỹ Chu gia.
Nàng thậm chí còn hiểu được, vì sao Chu Viễn Mặc biết rõ nàng là người giải ma, nhưng vẫn không tin nàng quá.
Bởi vì bản lĩnh này của Chu gia, cho dù là người có linh tính thì cũng phải tốn thời gian và công phu.
“Vậy thì viện của phu nhân tốt ở đâu?” Nàng hỏi: “Lúc trước vì sao Chu lão gia lại chọn nơi đó?”
Chu Viễn Mặc uống một ngụm trà: “Nương ta sinh nhật mùng một tháng giêng, Ngũ Hành thiếu nước, cha ta căn cứ theo bát tự của bà, lại dùng la bàn định vị, mới định đến chỗ đó.”
“Chỗ đó?” Yến Tam Hợp cẩn thận cỡ nào: “Vậy nói cách khác, tòa nhà kia trước đây không có người ở sao?”
Chu Viễn Mặc đã không bất ngờ gì với sự thông minh của Yến Tam Hợp nữa rồi.
“Nơi đó vốn là một vườn hoa nhỏ.” Chu Viễn Mặc: “Cha ta nhìn thấy có thủy khẩu, nên mới chọn nơi đây.”
Yến Tam Hợp: “Thủy khẩu là gì?”
“Chuyện này…” Chu Viễn Mặc không biết phải làm thế nào mới có thể nói dễ hiểu một chút.
“Thủy khẩu là cửa ra vào của dòng nước, cửa ra vào của những gia đình bình thường là dòng chảy của nước ngầm. Phong thủy thì nói nước là huyết mạch của rồng, cũng đại diện cho tiền tài, vườn hoa kia xung quanh đều là nước, nương ta lại ngũ hành thiếu nước, nên rất có lợi với bà.”
“Cũng thật mệt mỏi!” Lý Bất Ngôn khoanh tay, lạnh lùng chen vào một câu.
“Người ngoài nhìn thì mệt mỏi.” Chu Viễn Mặc gật đầu: “Nhưng làm nghề này của chúng ta, từ nhỏ đã thành thói quen, phương vị nào lợi cho ta, canh giờ nào lợi cho ngươi, đều phải tính toán rõ ràng.”
Chu lão tam mới trở về ba ngày, không rõ phân lượng của Lý Bất Ngôn trong lòng Yến Tam Hợp, chỉ coi nàng là nha hoàn bình thường.
Nha hoàn xen miệng vào, hắn không thể nhịn được.
Còn xen vào lời của Đại ca nhà mình, càng không thể nhịn.
Chu lão tam đặt chung trà lên bàn, lạnh lùng nói: “Ngươi có biết thế gian bao nhiêu người có thể vì điều mệt mỏi này thay đổi vận mệnh không?”
Yến Tam Hợp dời tầm mắt, nhìn thẳng về phía Chu lão tam: “Ý ngươi lại, sau khi phu nhân ở đó thì vận mệnh đã thay đổi.”
Chu lão tam bị hỏi đến nghẹn họng.
“Yến cô nương, không khoa trương như vậy.” Chu Viễn Mặc trừng lão tam một cái: “Nhưng sau khi nương ta ở trong viện kia, quả thực tinh thần tốt hơn rất nhiều, thủy dưỡng bà.”
“Trước kia là dưỡng, bây giờ thi chưa chắc.” Yến Tam Hợp: “Viện của nương ngươi được Chu lão gia tỉ mỉ tính toán, ba huynh đệ các ngươi thì sao?”
Chu Viễn Mặc: “Cũng thế.”
Yến Tam Hợp: “Không có lúc tính sai sao?”
“Nếu như không phải viện của mẫu thân kỳ lạ thì Chu Viễn Mặc khẳng định đã chém đinh chặt sắt trả lời nàng hai chữ: Không có.
Trầm ngâm một lúc lâu, hắn đưa ra một đáp án sau khi nghiền ngẫm: “Gần như không có.”
Yến Tam Hợp không tin lắm.
“Vậy ba vị gia hãy tính lại cho mẫu thân mình thử, hoặc là lấy la bàn ra bói thử, xem cái viện kia có gì bất lợi với bà?”
Ánh mắt ba huynh đệ, gần như đồng thời rơi vào Yến Tam Hợp.
Sau khi mẫu thân chuyển ra khỏi viện, ba người đã ghé vào một chỗ thương lượng, chờ đêm đã khuya, Yến Tam Hợp trở về, phải tỉ mỉ tính toán xem tứ tượng trong viện kia lại.
“Ta ra ngoài hít thở một hơi.”
Yến Tam Hợp nhìn Lý Bất Ngôn, hai người một trước một sau đi ra ngoài.
Trong phòng, yên tĩnh trở lại.
Chu Viễn Mặc lấy la bàn ra…
Chu Viễn Chiêu mở Thái Cực bát quái đồ…
Chu Viễn Hạo thì hỏi nha hoàn lấy giấy bút tới, chuẩn bị vẽ một bức hai mươi bốn ngọn núi trong viện kia…
…
Trong viện.
Một luồng gió lạnh thổi tới, Yến Tam Hợp cảm thấy thoải mái nói không nên lời, còn chưa kịp tập trung suy nghĩ thì Bùi Tiếu đã vội vàng đi tới.
“Thế nào?”
Bùi Tiếu còn chưa kịp đứng vững, đã kể lại hết lời của đại thiếu phu nhân.
Giống như trong dự liệu, không hề thu hoạch.
Vậy thì đến lượt Tam tiểu thư.
Yến Tam Hợp nhớ lại nữ tử ngày đó vội vàng nhìn lướt qua.
“Minh Đình, ngươi hỏi nàng chuyện Chu Vị Hi và Chu Vị Cẩn vì sao không thích nhau, lại hỏi thêm vì sao nàng còn chưa xuất giá.”
Bà đồng à, ngươi đây là muốn mạng của Tiểu Bùi gia ta sao!
Nào có ai lại đi hỏi một đại cô nương chưa xuất giá, là vì sao ngươi còn chưa gả đi?
Không chừng Tam tiểu thư sẽ vung một cái tát vào mặt hắn mất.
Vậy ta phải bày ra dáng vẻ chính nhân quân tử.
Bùi Tiếu sửa quần áo, vừa muốn xoay người thì đột nhiên dừng bước.
“Yến Tam Hợp, ta có cảm giác này, không biết có nên nói với ngươi hay không? Nói thì sợ ngươi mắng ta; không nói thì để ở…”
“Nói đi!”
“Ta cứ cảm thấy Tam phu nhân, Đại phu nhân rất to gan, cái gì cũng dám nói với ta.”
Bùi Tiếu nâng cằm: “Cũng có thể là do ta đẹp trai, tính tình tốt, lại yếu lòng.”
“Phì!”
Lý Bất Ngôn vui vẻ phì cười: “Tiểu Bùi gia, ngài đừng thếp vàng lên mặt mình nữa, hai người đó là nhịn lâu quá thôi.”
Tiểu Bùi gia cắn răng: “Nhịn chỗ nào? Ta chẳng nhìn ra.”
Lý Bất Ngôn: “Ở trong nhà mãi, không ra khỏi cửa, chỉ trông coi cái mẫu đất ba tấc của mình, giống như chim hoàng yến, không lo cơm áo, lại không biết thế giới bên ngoài.”
“Nữ nhân trên thế gian này không phải đều như vậy sao, ngươi nói xem các nàng nhịn gì chứ.”
Tiểu Bùi gia thấy sắc mặt Lý Bất Ngôn chùng xuống, vội vàng bôi dầu dưới chân, đi tới cửa viện, còn không quên quay đầu nói một câu.
“Đâu phải ai cũng giống hai người.”
“Nam nhân chó.”
Lý Bất Ngôn cúi đầu mắng một tiếng, khóe miệng lại giương lên.
Yến Tam Hợp nhìn nàng, lại nhìn tiểu Bùi gia phía xa xa, trong lòng nổi lên một ý niệm: Vị này, tốt hơn hoàng tôn gì đó nhiều!
“Yến cô nương.”
Cánh cửa mở, Chu Viễn Mặc bước ra: “Tính xong rồi.”
Yến Tam Hợp xoay người: “Thế nào?”
Chu Viễn Mặc: “Không có vấn đề gì, dù là la bàn, Ngũ Hành Bát Quái, hay là hai mươi bốn ngọn núi, đều thể hiện tòa nhà này rất hợp với mẫu thân ta.”
“Đây là chuyện lạ.”
Yến Tam Hợp nhíu nhíu mày, nhấc chân đi vào phòng.
Trong phòng, bát quái đồ còn chưa cất đi, trải đầy một bàn.
Nàng ngồi xuống ghế thái sư: “Bất Ngôn, đổi trà nóng đi.”
Trà nóng thay xong, Yến Tam Hợp bưng lên, từ từ uống hết nửa chén, mới mở miệng.
“Chu Viễn Mặc, ta nghe nói các ngươi cũng bị Chu lão gia đánh từ nhỏ tới lớn?”
Chính thức bắt đầu hỏi.
Chu Viễn Mặc gật đầu: “Đúng, ta chịu đòn ít hơn, tam đệ chịu nhiều một chút.”
Chu lão tam: “Huynh ấy có linh khí, học gì cũng nhanh, không giống ta, học gì cũng chậm nửa nhịp.”
Yến Tam Hợp: “Các ngươi đều phải học gì?”
Chu Viễn Mặc: “Thiên can địa chi, ngũ hành âm dương, tứ thời phương vị, thập nhị cầm tinh canh giờ… Nhiều lắm, nói không hết.”
Yến Tam Hợp: “Vì sao lại bị đánh?”
Chu Viễn Mặc: “Xem kết quả thi tốt hay xấu.”
Yến Tam Hợp hơi giật mình: “Các ngươi còn cần thi thố à.”
“Cần!” Chu Viễn Mặc: “Nếu không, làm sao phân ra ai tốt ai xấu.”
Yến Tam Hợp: “Cách thi thế nào?”
“Nhóm thi của chúng ta có rất nhiều loại, như việc Yến cô nương bảo ba huynh đệ chúng ta tính cho viện của nương ta, trong nghề gọi là kham dư, tục xưng phong thủy, hoặc là tướng trạch.”
Chu Viễn Mặc: “Thi xem tướng trạch, phân biệt dương trạch, âm trạch.”
Yến Tam Hợp: “Dương trạch là nhà ở, âm trạch là nghĩa địa.”
Chu Viễn Mặc: “Đúng.”