Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi - Chương 523-524
Chương 523: Cơm chiên
Nhà bếp biệt viện không lớn, nhưng nữ đầu bếp dọn dẹp rất sạch sẽ.
Lý Bất Ngôn kéo tủ bếp ra, nhìn vào bên trong rồi quay đầu nói: “Hôm nay không có mì, ta chiên cơm trứng cho ngươi nhé?”
Triệu Diệc Thời đứng ở cửa: “Được.”
Lý Bất Ngôn: “Đừng đứng đó, vào nhóm lửa đi.”
Uông Ấn đi theo sau nghe lời này, da đầu đều tê dại, thầm nghĩ ta biết gan của Lý cô nương rất lớn, nhưng ngươi có biết ngươi đang sai ai không?
Ngươi kêu hoàng thái tôn nhóm lửa ư?
“Để tiểu nhân, để tiểu nhân.”
“Lui ra!”
Uông Ấn quỳ rạp xuống đất, khẩn thiết nói: “Điện hạ, tuyệt đối không được, ngài là cành vàng lá ngọc…”
“Thẩm Trùng.”
Thẩm Trùng đi lên trước, túm lấy cổ áo Uông Ấn kéo ra ngoài.
Bên ngoài phòng bếp, Thang Viên và Lan Xuyên đứng một trái một phải.
Hai chân Thang Viên không ngừng run rẩy.
Quý nhân kia đi vào, nàng cũng biết không phải người bình thường, chưa nói đến tướng mạo, chỉ nói đến khí chất xung quanh hắn thôi thì đã chẳng giống người tầm thường rồi, chắc chắc là ở trong nhà thế gia.
Nhưng ai ngờ, hắn lại là…
Lan Xuyên chớp chớp mắt, ngây thơ hỏi: “Thang Viên tỷ, điện hạ là ai?”
Thang Viên sợ tới mức vội vàng che miệng nàng lại, đè nén nói: “Là hoàng thái tôn.”
Hoàng! Thái! Tôn!
Lan Xuyên sợ tới mức thầm niệm “A Di Đà Phật” một tiếng, vội quỳ xuống, dập đầu ba cái với nhà bếp.
Dập xong, Lan Xuyên đứng lên, thân thể kề sát Thang Viên, hai chân cũng bắt đầu run rẩy.
…
Trong phòng bếp, Triệu Diệc Thời nhìn bếp lửa, chẳng biết nên làm gì.
“Tránh ra đi.”
Lý Bất Ngôn khẽ đẩy hắn sang bên cạnh, ngồi vào bếp, bắt đầu đốt lửa.
Lửa cháy rất nhanh, Lý Bất Ngôn nhét mấy cây củi vào lò, ngẩng đầu hỏi: “Đã biết làm chưa?”
Ánh lửa phản chiếu khuôn mặt đỏ bừng của nàng, ánh sáng nhỏ vụn hiện ra trong đáy mắt.
“Không học được.” Hắn nhìn nàng nói.
Lý Bất Ngôn xem thường liếc hắn, lại thêm mấy cây củi vào trong lò, đứng lên vươn ngón tay cái với hắn, sau đó dựng thẳng xuống.
“Đồ ngốc!”
Triệu Diệc Thời khẽ mỉm cười.
Lý Bất Ngôn đi tới trước bếp, Triệu Diệc Thời đi theo.
“Đừng lại đây, coi chưng dầu bắn vào người.”
Triệu Diệc Thời lui về phía sau vài bước, nhìn ngọn lửa đỏ bừng trong trong lò, dứt khoát vén áo áo ngồi xuống.
Vừa ngồi xuống, lại có phát hiện có điều bất ngờ.
Gian bếp tuy nhỏ, nhưng lại cực kỳ ấm áp, trong ánh lửa bập bùng, trong lòng chẳng suy nghĩ gì, chỉ muốn lười biếng ngồi như vậy mãi thôi.
“Xèo” một tiếng.
Bỏ mỡ lợn vào chảo.
“Lửa lớn hơn một chút.”
Triệu Diệc Thời thò nửa đầu ra: “Phải làm thế nào?”
Lý Bất Ngôn vung cái xẻng: “Nhét củi vào trong.”
“Ờ.” Triệu Diệc Thời luống cuống tay chân nhét một cây củi vào trong, thấy không đủ lớn, lại nhét thêm một cây.
Lý Bất Ngôn đi tới bên cạnh bếp lò, đột nhiên ngồi xổm xuống, hơi ngẩng cằm lên: “Điện hạ, đừng nhét từng cây, nhét một lần vào.”
Triệu Diệc Thời cầm lấy đống củi, nhét hết vào, quay đầu nhìn Lý Bất Ngôn: “Đủ không?”
Lý Bất Ngôn ngồi xổm xuống, cầm kìm lửa trong tay hắn, bới lớp bụi dưới cùng.
Ngọn lửa lập tức bùng lên.
Nàng đưa tay búng trán Triệu Diệc Thời, nói nhỏ: “Như vậy mới đủ.”
“Lý Bất Ngôn.”
Triệu Diệc Thời giữ chặt cổ tay nàng, giọng nói ấm áp như bếp lò lúc này.
“Mấy ngày nay ngươi đã hiểu rõ chưa? Ngươi có thích ta không?”
“Triệu Diệc Thời.” Nàng nhìn ánh lửa trong mắt hắn, gọi cả tên lẫn họ: “Ngươi thích ta không?”
Nói xong, tay khẽ giãy ra, đi tới trước nồi, đánh trứng gà bỏ vào nồi.
Khói bếp lập tức bốc lên, tràn ngập cả gian phòng.
Trong lớp khói mỏng, Triệu Diệc Thời thò người ra, nhìn thiếu nữ.
Thiếu nữ không huân chút hương trên người, sạch sẽ, làn da trên cô tay cũng không nhẵn nhụi, tựa như dính mọt ít gió sương.
Thế nhưng chút gió sương này lại bao phủ lấy trái tim Triệu Diệc Thời.
“Lý Bất Ngôn, thích là gì?”
Lý Bất Ngôn dừng bàn tay cầm bát lại, nghĩ tới Lục Thời và Đường Chi Vị: “Cho dù ngươi kia có lẽ kẻ ăn mày, thì ngươi cũng thương nàng, đây là thích.”
Triệu Diệc Thời im lặng.
Bệ hạ không nói như vậy, người nói nếu thích ai, thì sẽ có điểm yếu, lòng đế vương phải cứng rắn, không nên thương ai cả.
Người nói, cưới thê tử thì cưới người hiền, nạp thiếp thì nạp người có sắc.
Thê tử, phải môn đăng hộ đối.
Người còn nói…
“Điện hạ.”
Giọng nói Thẩm Trùng đột nhiên vang lên ở gian ngoài.
“Tam gia về rồi, mời điện hạ đến thư phòng.
Triệu Diệc Thời đứng lên, vội đi ra ngoài.
Đi tới ngưỡng cửa, hắn khẽ khựng lại, xoay người, hơi áy náy: “Ta nói vài câu với Thừa Vũ trước, lát nữa sẽ tới giúp ngươi nhóm củi.”
“Điện hạ?”
Lý Bất Ngôn bưng bát trong tay qua, có hơi nóng, nàng chỉ có thể buông xuống.
Chờ đến khi đặt xuống, vừa ngẩng đầu lên, thì đã chẳng thấy bóng người đâu.
Nàng nhìn hai cái bát trong khay, hồi lâu, thì thào: “Điện hạ, cơm chiên trứng ăn lúc còn nóng, để nguội sẽ đổi vị.”
…
Trong thư phòng.
Tạ Tri Phi uống một hơi hết ba chung trà nóng, cổ họng mới bớt bốc hỏa.
“Lầu Ngọc Sênh hoàn toàn xong đời rồi, nói không chừng còn liên lụy đến lão vương gia nữa. Ngũ Thành Ti chúng ta chỉ phụ trách phong tỏa lầu, người đều đã bị Cẩm Y Vệ mang đi rồi, hẳn là phải thẩm vấn suốt đêm.”
Hắn sâu xa nhìn Triệu Diệc Thời.
“Hán vương tiến cung chỉ chậm hơn Võ An Hầu thời gian một chén trà, ta phong tỏa lầu Ngọc Sênh đầu tiên, ngoại trừ Hách Quân ra thì không thả ai cả, ngũ thành ta không dám cam đoan, nhưng Cẩm Y Vệ chắc chắn có người của hắn.”
Triệu Diệc Thời đối diện với ánh mắt Tạ Tri Phi: “Ta đã đoán được.”
“Nếu đã đoán được, vì sao không kêu Thái tử cũng vào cung?” Tạ Tri Phi thấy khó hiểu.
Hắn bảo Chu Thanh đưa tin cho Cung Đoan Mộc, là muốn Triệu Hoài Nhân nhận được tin trước, sau đó thương lượng với Thái tử xem ai vào cung trước.
Cuối cùng Thái tử không tiến cung, Hoài Nhân vô duyên vô cớ chạy đến biệt viện, không nên thế này!
“Thái tử đang mừng thọ Lương Đệ của ngươi.”
“Gì cơ?” Lời này Tiểu Bùi gia nghe không hiểu lắm.
Tạ Tri Phi lập tức phản ứng lại: “Cho nên, ngươi còn chưa gặp mặt Thái tử.”
Triệu Diệc Thời gật đầu.
Tạ Tri Phi chỉ cảm thấy lạnh lòng.
Thái tử trước kia cũng chỉ hơi yếu đuối, làm việc hơi chậm chạp, sao bây giờ còn chưa trèo lên ngôi vị kia đã làm hôn quân rồi.
“Biết vì sao ta không vào cung không?” Trong lời nói của Triệu Diệc Thời có hơi tự giễu.
“Thành Tứ Cửu xuất hiện gián điệp là quốc gia đại sự, nếu bệ hạ thấy ta đến, còn thái tử lại thờ ơ, thì chỉ có thể chán ghét hắn hơn thôi.”
Tạ Tri Phi và Bùi Tiếu nhìn nhau, bất đắc dĩ.
Hoàng thái tôn Hoài Nhân, lúc nào cũng bị kẹp giữa bệ hạ và thái tử, thực sự quá khó khăn.
“Hoài Nhân.” Tạ Tri Phi trấn an nói: “Bây giờ là đầu đông, bắc địa còn lạnh hơn Thành Tứ Cửu, trận đánh này có nhanh hơn nữa, cũng phải đợi đến sáng năm khi xuân về hoa nở, chuyện còn chưa gấp đến mức đó đâu.”
“Ngũ Thập nói rất đúng.”
Bùi Tiếu: “Cho dù Hán vương chiếm được tiên cơ, cũng chẳng tính là gì, triều đình đầu chỉ có một võ tướng như hắn, người có thể đánh trận còn nhiều lắm.”
“Nói đến đây, Hoài Nhân.” Tạ Tri Phi vỗ nhẹ mấy cái: “Sau đó ta có nghĩ thử, Bộ Lục gây chuyện ở lầu Ngọc Sênh, là cố ý…”
Chương 524: Luyện đao
Mắt Triệu Diệc Thời run lên.
Bộ Lục là người hành quân đánh giặc, cách xử trí gián điệp có rất nhiều cách, không cần phải làm ồn ào như vậy, còn vô hình trung đắc tội lão vương gia.
“Là vì cứu nghĩa tử của hắn một mạng sao?”
Tạ Tri Phi lắc đầu: “Chưa chắc là không phải vì cứu hắn và Bộ gia quân.”
Trong lòng Triệu Diệc Thời lập tức sáng tỏ.
Tiểu Bùi gia vẫn còn mơ hồ: “Mau, nói hết ta cho ta nghe.”
Tạ Tri Phi liếc hắn một cái: “Minh Đình, nếu như ngươi là Bộ Lục, biết được con trai mình vào gián điệp Thát Đát lăn lộn với nhau thì ngươi sẽ làm sao?”
Bùi Tiếu: “Đánh cho hắn bong da tróc thịt.”
Tạ Tri Phi: “Sau đó thì sao? Đưa cho quan phủ sao?”
Bùi Tiếu: “Về công, chắc chắn phải đưa cho quan phủ, về tư, không đành lòng.”
Triệu Diệc Thời chen vào: “Đưa vào quan phủ, con nuôi không thoát khỏi liên quan. Nếu không đưa, sau này để Cẩm Y Vệ bắt được, thì có nhảy xuống Hoàng Hà cũng rửa không sạch.”
Tạ Tri Phi: “Ta vừa hỏi Sở ma ma, Từ Niệm An và Thiếu Đường ở chung với nhau đã hai tháng, tốn gần năm ngàn lượng bạc.”
Triệu Diệc Thời lắc đầu: “Hai tháng, không biết tên họ Từ kia đã nôn ra ngoài bao nhiêu chuyện của Bộ gia quân?”
Tạ Tri Phi: “Một khi nôn ra, thì tội lớn thông đồng với địch sẽ trốn không thoát.”
Triệu Diệc Thời: “Từ Niệm An là nghĩa tử của Bộ Lục, hắn thông địch, vậy Bộ Lục thì sao?”
“Ồ, ta hiểu rồi.” Bùi Tiếu bừng tỉnh đại ngộ: “Bộ Lục muốn bảo vệ con trai, bảo vệ chính hắn, bảo vệ Bộ gia quân, nên mới diễn trò này trước mắt mọi người.”
Tạ Tri Phi: “Quan trọng nhất là, người chết thì không thể mở miệng.”
Triệu Diệc Thời: “Cho dù Từ Niệm An có thực sư say rượu để lộ một ít chuyện của Bộ gia quân, thì cũng là chết không đối chứng.”
Tạ Tri Phi: “Về phần Từ Niệm An, chắc chắn sẽ chịu tám mươi đại bản là cái chắc, hơn nữa sẽ không có gì mờ ám, không chết, nhưng chắc chắn sẽ tàn phế.”
Triệu Diệc Thời: “Cứ thế, Bộ Lục sẽ được xưng là trị quân nghiêm cẩn, không thiên vị, Bộ gia quân hóa nguy thành an.”
Tạ Tri Phi: “Vở kịch này không phải diễn cho chúng ta xem.”
Triệu Diệc Thời: “Là cho bệ hạ xem.”
Tim Bùi Tiếu run lên: “Diệu kế!”
Tạ Tri Phi thầm tán thưởng, ai nói võ phu chỉ có tứ chi phát triển không có đầu óc.
Bộ Lục này có thể đi tới hôm nay dưới tình hình không có bối cảnh gì thì chắc chắc không phải là người bình thường.
“Người như vậy, nếu để cho ta sử dụng thì tốt rồi.” Triệu Diệc Thời cảm thán: “Chỉ tiếc người này ngoại trừ bệ hạ ra thì trong mắt chẳng còn bất cứ ai, tướng quân trung thành.”
Tạ Tri Phi lẳng lặng uống trà, trong lòng lại đang tính toán phải làm thế nào mới có thể gia nhập Bộ gia quân.
Trong thư phòng, yên tĩnh trở lại.
Bùi Tiếu thấy hai huynh đệ tốt ai nấy đều yên lặng, quyết định nói tin tức tốt của Chu gia ra.
“Chuyện của Chu gia đã có tiến triển, các ngươi có muốn nghe không?”
Tạ Tri Phi khựng lại, vội nói: “Mau nói!”
Bùi Tiếu kể lại chuyện vẽ bùa bằng máu ra.
Hắn nói xong, trong thư phòng càng yên tĩnh, gương mặt hai huynh đệ tốt hoàn toàn không có chút vui vẻ.
Tạ Tri Phi nghĩ: Nha đầu kia lại mất đi một giọt máu, sức khỏe càng kém rồi.
Triệu Diệc Thời nghĩ là: Nếu như không giải được tâm ma, Chu Viễn Mặc chỉ còn lại có sáu tháng tuổi thọ, Khâm Thiên Giám đổi người, vậy thì bao nhiêu công sức Thừa Vũ bỏ ra trước đó đều uổng phí rồi.
Cúi đầu ủ rũ gì thế hả?
Tiểu Bùi gia hận nhất là không khí trầm lặng: “Có ta, có Thừa Vũ, có Lý đại hiệp, còn cả bà đồng nữa, ta không tin là không giải được tâm ma này.”
Triệu Diệc Thời: “Tính cả ta nữa.”
Lần này, hào khí của Tiểu Bùi gia xông thẳng lên trời: “Thêm một Hoài Nhân, nói không chừng chẳng cần đến sáu tháng đấy.”
Tạ Tri Phi đưa tay vào trong ngực, lặng lẽ bóp lá bùa Chu lão đại đưa, mờ mịt liếc mắt nhìn Triệu Diệc Thời.
Chu lão đại bày trận sát khí nặng như vậy…
Chuyện này tuyệt đối không thể đơn giản như vậy!
“Điện hạ.”
Triệu Diệc Thời vừa nghe tiếng kêu này là biết có chuyện tới: “Vào đây nói.”
Thẩm Trùng đẩy cửa vào: “Bệ hạ truyền ngài vào cung.”
“Chỉ ta thôi sao?”
Triệu Diệc Thời hơi chần chừ hỏi: “Thái tử thì sao?”
Thẩm Trùng lắc đầu.
Tạ Tri Phi đứng lên: “Hoài Nhân, mặc kệ chuyện khác đi, vào cung thăm dò tình hình đã rồi tính sau.”
Có thể thấy được trong lòng bệ hạ, chưa chắc chỉ có một Hán Vương.
Bùi Tiếu đi theo đứng lên: “Ngươi và hắn ít nhất phải ngang nhau.”
Ánh mắt Triệu Diệc Thời lướt qua hai người, đôi mi dài hơi khép lại, xoay người đi ra khỏi thư phòng.
Đi chưa được mấy bước, đã ngây ngẩn cả người: Ngoài cửa viện, Lý Bất Ngôn đứng dưới tàng cây, lẳng lặng nhìn hắn.
Xung quanh cực kỳ yên tĩnh, Triệu Diệc Thời nghe thấy tiếng tim đập nặng trịch của mình.
Là thích.
Hắn đi lên phía trước, đối điện với nàng: “Bệ hạ tuyên ta tiến cung, ta phải lập tức đi, vậy…”
“Chuyện nhỏ thôi.” Lý Bất Ngôn cười khẽ: “Điện hạ không cần để ý.”
“Điện hạ, trong cung truyền gấp, không còn sớm nữa.” Thẩm Trùng nhỏ giọng giục.
“Ta đi đây.”
Ánh mắt Triệu Diệc Thời lướt qua người nàng, vội vàng rời đi.
Lý Bất Ngôn đi theo vài bước, lại đứng lại, thở dài, hình như là lầm bầm lầu bầu, lại hình như là đang nói với Tạ Tri Phi và Bùi Tiếu đi theo phía sau: “Ta và hắn không chung đường!”
…
Đêm này, Hoàng thái tôn và Hán vương đều không xuất cung, mà nghỉ ngơi ở trong cung.
Đêm này, phủ Cẩm Y Vệ truyền đến tiếng kêu thảm thiết.
Đêm này, đèn trong thư phòng của lão vương gia đốt đến hừng đông.
Đêm này, ba vạn binh sĩ Bộ gia quân đều tận mắt thấy tướng quân nghĩa tử bị đánh đến chỉ còn lại có một hơi tàn.
Đêm này, Tiểu Bùi gia mệt mỏi đến mức vừa dính gối đã ngủ say;
Đêm này, Tạ Tri Phi chỉ ngủ hai canh giờ, tỉnh lại đã mở to hai mắt, ngẩn người đến hừng đông.
Đêm này, người còn lại ngẩn người đến hừng đông, là Lý Bất Ngôn.
…
Hôm sau, trời mới tờ mờ sáng, đầu giường Tạ Tri Phi đã có thêm một người.
Đinh Nhất bám mép giường, ngồi phịch xuống đất nói: “Gia, ta đã trở về.”
Tạ Tri Phi liếc hắn một cái, không cách nào che giấu sự ghét bỏ trên mặt: “Hồi phủ tắm rửa đi, ngủ một giấc, từ nay về sau hãy đi theo Yến cô nương đi.”
Đinh Nhất đã nghe được chuyện này từ người tiếp ứng: “Gia, là vẫn đi theo, hay là chỉ theo một đoạn thời gian thôi?”
Tạ Tri Phi: “Ngươi nghĩ xem?”
Mặt Đinh Nhất như đưa đám, nói: “Gia, ta không đành lòng xa người, sẽ nhớ người lắm đó.”
Tạ Tri Phi tức đến giật giật mí mắt: “Chu Thanh, ném cái đồ ăn trong móc ngoài này ra ngoài cho ta.”
Đinh Nhất không hiểu nhìn Chu Thanh: Không phải gia bảo ta từ nay về sau đi theo Yến cô nương sao?”
Chu Thanh lắc đầu: Tiểu tử ngươi đúng là nằm mơ!
Đúng lúc này, cửa sổ bị gõ nhẹ ba cái.
Hai ngắn, một dài.
Chu Thanh thả Đinh Nhất xuống, rón rén ra mở cửa sổ.
Ngoài cửa sổ, là cận vệ của Thái Tôn Lưu Giang.
Lưu Giang nói nhỏ bên tai Chu Thanh vài câu, rồi lập tức rời đi.
Chu Thanh đóng cửa sổ, nói nhỏ: “Tam gia, trong cung truyền tin đến, nói bệ hạ chủ chiến.”
Chuyện trong dự đoán.
Tạ Tri Phi đứng dậy khỏi giường, trịnh trọng nói: “Chu Thanh, bắt đầu từ hôm nay, tập luyện sớm hơn nửa canh giờ, ban đêm thêm nửa canh giờ.”
Chu Thanh thầm giật mình.
Còn nữa, kêu tiệm rèn rèn cho ta một thanh đại đao như Bộ gia quân.
Chu Thanh càng lắp bắp kinh hãi: “Gia muốn luyện đao sao?”
“Đúng vậy!”