Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi - Chương 511
- Nhà
- Tất cả truyện
- Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi
- Chương 511 - Nhìn nhầm
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 511: Nhìn nhầm
“Ai nói cha ta khác thường?”
Chu Vị Hi trừng tiểu Bùi gia: “Ta là con gái đầu lòng của cha, ông đã mong chờ biết bao nhiêu năm!”
Sao lại trừng ta?
Ta cũng là vì hóa niệm giải ma thôi mà.
Tiểu Bùi gia không nhịn được hỏi: “Hai muội muội của ngươi thì sao, cha ngươi có thương không?”
“Có, nhưng không cưng như ta, nhiều lắm chỉ chơi đùa với hai muội ấy thôi chứ không bế.”
Chu Vị Hi: “Vì lẽ đó mà nhị muội và tam muội từ nhỏ đã ghen tỵ với ta, nói cha thiên vị. Nhưng lòng người vốn đã thiên vị, tiểu Bùi gia nói có phải không?”
“Phải, phải, phải!”
Tiểu Bùi gia gãi cằm, thầm nghĩ nữ nhân các ngươi nói gì chả đúng.
Quả thực đúng như thế.
Mao thị sinh liền ba đứa con trai, Chu Toàn Cửu muốn có một cô con gái, mong mỏi đã lâu nên cưng chiều hơn là lẽ hiển nhiên.
Tất cả mọi chuyện trên đời này đều không thoát khỏi hai từ “hiếm có.”
Đại nữ nhi hiếm có, nhị nữ nhi, tam nữ nhi lại thành bình thường.
Nhưng Chu Vị Hi cũng xứng đáng với phần cưng chiều này khi Chu Toàn Cửu nằm bệnh mấy tháng, nàng chạy qua nhà ngoại chừng đó tháng.
Vào thời điểm mấu chốt, nàng lại không hề do dự mà đứng ra.
Tình thân là thế, ngươi bỏ ra một phần, ta báo đáp một phần, không hề giả tạo.
Tiểu Bùi gia liếc Yến Tam Hợp, thấy nàng không có ý định mở miệng, bèn hỏi: “Ngoài yêu thương ngươi ra, Chu lão gia còn chuyện gì khiến ngươi không thể quên được không?”
Chu Vị Hi ngẫm nghĩ, nói: “Tính cha ta hơi không hòa đồng, người khác nói ông thanh cao, ta lại không thấy thế. Thế đạo này, nhân tài có bản lĩnh mới thanh cao, người không có bản lĩnh đều đi a dua bợ đỡ cả rồi.”
Tiểu Bùi gia vữa nghĩ đến mình thì đập bàn: “Đúng, đây là sự thật!”
“Cha ta là người của gia đình, về nhà cởi bỏ quan phục là không thích đi ra ngoài nữa.”
Chu Vị Hi: “Ngày nghỉ dịp lễ chỉ thích ở trong nhà nghiên cứu bói toán phong thủy. Đúng rồi, cha ta không uống rượu, cũng không cho phép ba đại ca uống rượu, ông…”
“Khoan đã.”
Yến Tam Hợp nói: “Là kiêng rượu ư?”
Chu Vị Hi: “Một giọt cũng không uống.”
Yến Tam Hợp: “Vì sao?”
Chu Vị Hi nghĩ nghĩ: “Ta không biết, từ khi ta hiểu chuyện thì chưa bao giờ thấy ông uống rượu.”
Yến Tam Hợp: “Lý Bất Ngôn, ngươi lập tức đi hỏi phu nhân, lão tổng quản cũng được, xem vì sao Chu lão gia lại không uống rượu.”
Lý Bất Ngôn: “Ta không đi, Hoàng Kỳ, ngươi đi đi.”
Hoàng Kỳ không dám phản đối, ngoan ngoãn cúi đầu đi.
Tiểu Bùi gia nháy mắt với Yến Tam Hợp: nha đầu này hình như có gì đó không đúng?
Yến Tam Hợp chỉ có thể cười khổ trong lòng: Hẳn là vẫn chưa hoãn lại được sau chuyện kia.
“Yến cô nương?”
“Hả?”
Chu Vị Hi lo lắng hỏi: “Không uống rượu có gì không tốt sao?”
“Không có gì không tốt.”
Yến Tam Hợp an ủi.
“Hóa niệm giải ma phải hỏi kỹ, mỗi một chi tiết nhỏ nhất cũng phải hỏi, đôi khi phải đi kiểm tra. Ngươi nói tiếp đi.”
Nói gì nữa đây?
Trong lòng Chu Vị Hi, cha là nam nhân tốt nhất thiên hạ.
“Khi có tâm sự, ta không dám nói với nương, đều lén đi nói với cha. Ta làm gì cha cũng ủng hộ, cho dù có làm sai ông cũng không mắng ta, cũng chẳng giáo huấn ta, chỉ dí tay vào trán ta nói ta là một đứa bé ngốc.”
Thật là một người cha tốt, còn hiểu chuyện hơn cả vị kia trong nhà ta.
Tiểu Bùi gia tặc lưỡi, đang định khen vài câu thì giọng nói của Yến Tam Hợp đã vang lên.
“Ngươi từng làm gì sai ư?”
“…”
Chu Vị Hi sửng sốt rồi cười tự giễu: “Yến cô nương, chuyện của ta có liên quan gì đến tâm ma của cha ta không, ta nói chuyện khác nhé.”
“Không liên quan ta cũng muốn nghe.”
Yến Tam Hợp: “Cứ coi như ngươi thỏa mãn sự tò mò của một người bạn đi.”
Cổ họng Chu Vị Hi bỗng chốc nóng lên.
Quy định của Chu phủ rất nghiêm, nữ tử trong khuê phòng không được ra khỏi cửa nửa bước, ngay cả việc qua lại giữa bạn bè thân thiết, các tiểu thư ngoài so sánh ra thì cũng chỉ có so sánh ganh đua.
Y phục của ngươi đẹp, vòng tay của ta có giá trị, trong mắt đều là những thứ tầm thường nhàm chán.
Gả vào Tạ gia, chăm sóc chồng con, quản lý nội trạch, nói chuyện với người khác đều là những chuyện thường ngày trong nhà.
Nàng sống hai mươi lăm năm, cái gì cũng có, chỉ là chưa từng có bạn.
“Yến cô nương.”
Nàng thở dài: “Ta từng nhìn nhầm một người.”
Yến Tam Hợp: “Nam nhân?”
Chu Vị Hi: “Đúng vậy!”
Nương ơi!
Nương ơi!
Nương ơi!
Tiểu Bùi gia đè nén sự tò mò sắp trào dâng, cố bình tĩnh hỏi: “Nam nhân thế nào?”
Chu Vị Hi: “Biểu ca của ta, Canh Tống Thăng, tự Cảnh Diễm, trưởng tôn đích xuất Canh gia của ngoại tổ mẫu ta.”
Cho dù đã nhiều năm trôi qua, nhưng khi Chu Vị Hi nói ra cái tên này, trong giọng nói vẫn không thể khống chế được sự run rẩy.
Chậc chậc.
Biểu ca biểu muội, một màn thanh mai trúc mã.
Những một người ở kinh thành, một người ở Canh gia Lạc Dương?
Tiểu Bùi gia tò mò hỏi: “Các ngươi gặp nhau khi nào? Ở đâu?”
“Ta gặp khi theo mẫu thân về Lạc Dương ở ít ngày, hắn hơn ta ba tuổi.”
Chu Vị Hi: “Mười ba tuổi hắn đứng đầu kỳ thi hương, mười bốn tuổi đỗ Quốc Tử Giám, từng là thần đồng nổi tiếng khắp phủ Lạc Dương.”
Đã từng?
Trong mắt Yến Tam Hợp lóe lên tia sáng.
Tiểu Bùi gia lại chỉ quan tâm: “Hắn trông thế nào?”
“Ngươi đúng là bát quái.”
Hơ?
Tiểu Bùi gia rối rắm nhìn Lý Bất Ngôn: “Bát quái là gì?”
Lý Bất Ngôn bực bội: “Tự nghĩ đi.”
Nghĩ cái rắm!
Chửi hắn chứ gì, tưởng hắn ngốc chắc?
Tiểu Bùi gia thầm cười gằn, không hỏi rõ ràng trông như thế nào thì sau này báo cáo cho Tạ đại ca thế nào được?
“Bất Ngôn, hay ngươi ra ngoài đi dạo đi.”
Dạo gì mà dạo?
Lý Bất Ngôn ngồi phịch xuống: “Ta phải theo sát ngươi từng bước, cùng lắm là ta không nói gì cả.”
Yến Tam Hợp bất đắc dĩ cười, dời mắt về lại: “Chu Vị Hi, người mà ngươi xem trọng chắc chắn không tệ.”
Chu Vị Hi nhìn ánh mắt Yến Tam Hợp, hai tay đặt trên đầu gối dần dần nắm chặt thành nắm đấm.
Không những không tệ mà còn cực kỳ thông minh.
Canh gia vốn là thế gia, danh môn vọng tộc trong số các danh môn vọng tộc.
Nam nhi Canh gia ba tuổi bắt đầu đọc sách, năm tuổi vào tộc học đọc sách, tổ tiên từng có một người là Trang Nguyên, hai người Thám Hoa, bảy tám người là Tiến Sĩ.
Nam nhi Canh gia không có ai là không thông minh.
Canh Tống Thăng là người đứng đầu trong đám nam nhi Canh gia, tiên sinh nói nếu hắn khổ luyện chăm chỉ đọc sách, chắc chắn sẽ là Trạng Nguyên tài giỏi.
Ngoại hình của hắn lại càng không ai bì nổi, mày kiếm mắt sáng, giữa lông mày lại có một nốt ruồi son.
Cha nói nốt ruồi son đó tướng cực tốt, là sao Văn Khúc hạ phàm.
Người đời thường nói người đọc sách đều kiêu ngạo.
Nhưng Canh Tống Thăng lại không hề.
Xuất thân thế gia nuôi dưỡng ra hắn một người ôn hòa nhã nhặn, nói chuyện với ai cũng luôn lịch thiệp.
Nếu thật sự có khuyết điểm, thì người này rất lười biếng, nếu có thể dùng bảy phần sức lực để làm thì tuyệt sẽ không dùng tám phần, hai phần còn lại để đi ngao du sơn thủy.
“Khi hắn đến kinh thành vào học ở Quốc Tử Giám, từ phủ Lạc Dương xuất phát, lẽ ra chỉ cần hơn mười ngày là tới. Vậy mà hắn lại mất đến ba tháng.”
Chu Vị Hi: “Nương ta ở kinh thành sốt ruột muốn chết, chỉ sợ trên đường xảy ra chuyện gì, phái người đến phủ Lạc Dương hỏi thăm, kết quả là người đều quay về hết rồi mà hắn vẫn còn chưa đến nơi.”
Nương không chờ được, chỉ đành báo quan.
Quan phủ nể mặt cha ta nên phái nha dịch tìm kiếm dọc đường.
Không ngờ tìm khắp nơi không thấy, đoán có lẽ đã bị kẻ xấu giết hại, nương ta đau lòng khôn nguôi, định đích thân đến Canh gia báo tang.
Hành lý đã đóng gói xong thì người này đến cửa.
Cả đời này Chu Vị Hi cũng không quên được ngày hôm đó.
Người nọ dáng dấp cao lớn, cả người bụi bặm, khuôn mặt rám nắng, đôi môi cong cong và đôi mắt sáng ngời.
“Di mẫu, người đã leo núi Hoa Sơn chưa? Đã thấy thác Hồ Khẩu chưa? Đã đi bái Phật Tổ Ngũ Đài Sơn chưa? Đã nhìn thấy Vạn Lý Trường Thành chưa?”