Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi - Chương 503
- Nhà
- Tất cả truyện
- Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi
- Chương 503 - Bất lợi
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 503: Bất lợi
Một bên khác.
Cửa cung kẽo kẹt ở ra, Triệu Diệc Thời mặc triều phục bước ra ngoài.
Thẩm Trùng đi tới, nghiêng người nói nhỏ vào tai hắn mấy câu.
Triệu Diệc Thời im lặng liếc nhìn xe ngựa, hờ hững nói: “Ta đói rồi, chúng ta đến Xuân Phong Lầu ăn trước đã.”
“Vâng!”
Thẩm Trùng duỗi tay ra để Hoàng Thái Tôn vịn vào, sau đó dẫn người lên xe, tay còn lại vén rèm xe lên.
Trong xe;
Ánh sáng và bóng tối giao nhau;
Có người ngoắc tay về phía Triệu Diệc Thời đang ở ngoài xe ngựa, Triệu Diệc Thời nhịn cười, mượn lực của Thẩm Trùng bước lên xe ngựa.
Tấm rèn “xoạch” một tiếng rơi xuống.
Lúc này Triệu Diệc Thời mới cười phá lên: “Sao lại trốn ở đây để gặp ta?”
“Vừa về bận đến mức chân còn chẳng kịp chạm đất.”
Tạ Tri Phi đưa tách trà qua: “Đúng lúc ta tuần tra ở đây nên mới nảy ra ý tưởng này.”
Triệu Diệc Thời cầm tách trà, nhìn một lượt khuôn mặt Tạ Tri Phi: “Đen hơn, gầy hơn.”
“Gầy kinh.” Tạ Tri Phi sờ mặt.
Đau lòng quá, bàn tay sờ lên mặt thô ráp đến mức có thể cảm nhận được nét sương gió luôn.
Triệu Diệc Thời nhìn vẻ mặt của hắn, cười: “Thừa Vũ của chúng ta vất vả đi chuyến này rồi, lát nữa bảo Thẩm Trùng làm cho ngươi ít đồ bổ trong cung mang qua, bổ lắm đó nhé.”
Tạ Tri Phi nhìn hắn bằng hiểu cảm “vẫn là ngươi thương ta”, đưa tay ra chạm vào cánh tay Triệu Diệc Thời.
“Sao rồi, đã hoàn toàn bình phục chưa?”
“Những hôm âm u trời mưa vẫn đau.”
Triệu Diệc Thời dùng ngón chân đá hắn: “Nếu hôm nay ngươi không tới gặp ta thì đêm nay ta cũng định qua gặp ngươi.”
Thực ra, sau khi biết nhóm Tạ Tri Phi quay về, Triệu Diệc Thời đứng ngồi không yên.
Nếu không phải Thẩm Trùng ngăn lại nói chuyện của Chu gia hết sức cấp bách thì tối qua hắn đã gọi người tới rồi.
“Tâm ma của Chu Toàn Cửu là gì?”
“Trăng máu.”
Triệu Diệc Thời kinh ngạc đến mức nghiêng tách trà trong tay đi, vài giọt trà b ắn ra ngoài: “Sao lại là trăng máu?”
Tạ Tri Phi lắc đầu, tỏ vẻ mình cũng đang lơ mơ.
“Hôm nay Yến Tam Hợp đã đi Chu phủ, lát nữa ta cũng qua đó xem một chút, bây giờ đến gặp ngươi hỏi thăm xem vết thương thế nào rồi. Ngươi đã tra ra được ai làm chưa?”
Triệu Diệc Thời uống hết tách trà, cười gằn: “Ngoài vị hoàng thúc tốt của ta ra, làm gì còn có người thứ hai.”
“Khốn kiếp, hắn còn dám đụng vào dao kiếm thật.”
Tạ Tri Phi chẳng thể nuốt trôi cục tức này.
“Hoài Nhân, món nợ này không thể để như vậy được, cho dù hiện tại chúng ta không thể động vào hắn, sau này…”
“Chuyện sau này, để sau này tính.”
Triệu Diệc Thời ngắt lời Tạ Tri Phi: “Buổi triều sớm hôm nay, Binh Bộ dâng lên một bản tấu chương, ta cảm thấy không ổn lắm.”
Tạ Tri Phi thầm nghĩ: “Sao lại thấy không ổn?”
Tấu chương do khoái mã của trú quân phương Bắc phi nước đại mang đến, nói rằng người Thát Đát lại bắt đầu đốt phá cướp bóc ở biên giới Hoa Quốc, bách tính không chịu được, kiến nghị triều đình xuất binh.
Triệu Diệc Thời cau mày: “Nếu phải xuất binh, sẽ là cơ hội tốt cho Hán Vương.”
Tạ Tri Phi nghe lời này cũng không có bất kỳ ý kiến khác.
Hán Vương vốn xuất thân võ tướng, từ nhỏ đã theo bệ hạ nam chinh bắc chiến, lập vô số chiến công.
Nếu triều đình thật sự phải xuất binh, Hán Vương sẽ không bỏ qua một cơ hội tốt như vậy, nhất định sẽ chủ động nghênh chiến.
Triệu Diệc Thời chợt đè thấp giọng: “Những người ủng hộ Thái tử đa phần là quan văn; còn ủng hộ Hán Vương đa phần là võ tướng.”
Hán Vương xin xuất chinh, bệ hạ chắc chắn sẽ đồng ý.
Hán Vương dẫn binh, đương nhiên sẽ dùng thuộc hạ đắc lực của mình.
Hoa Quốc đã nhiều năm không có chiến tranh, các võ tướng đều rảnh rỗi không có việc gì làm. Trận chiến này vừa hay khiến cho Hán Vương chiếm được lòng tin của nhóm võ tướng, đây quả thực là điểm bất lợi thứ nhất.
Thứ hai, Hán Vương một khi thắng trận sẽ ghi thêm một chiến công nữa vào danh sách thành tích của mình.
Bệ hạ vốn đã không ưa Thái Tử, như này mà nói trong lòng lại nghiêng về Hán Vương thêm một chút, đây là điểm bất lợi thứ hai.
“Điểm bất lợi thứ ba…”
Giọng của Triệu Diệc Thời nhỏ đến mức chỉ có Tạ Tri Phi mới nghe thấy được.
“Cho dù ngôi vị có được truyền cho Thái Tử, nhưng chỉ cần Hán Vương nắm trong tay nhóm võ tướng này, thì giang sơn này Thái Tử ngồi cũng chẳng vững.”
Tạ Tri Phi nhìn khuôn mặt sát sạt của Triệu Diệc Thời, nhất thời không biết phải nói gì.
Đây rõ ràng là yếu điểm của Thái Tử.
Thân thể béo mập và cái chân tàn tật có nghĩa là cả đời này hắn không thể lãnh binh đánh trận được.
Những năm qua, Hoàng Thái Tôn luôn vô tình cố ý thân cận với các võ tướng, cố gắng bù đắp mặt thiếu sót của Thái Tử trong phương diện này.
Tuy nhiên, Thái Tôn chưa từng dẫn binh, chưa đánh trận, dù có thân cận cỡ nào thì cũng không thể so được với Hán Vương.
Hán Vương và các võ tướng đã từng trải qua mưa gió, đã từng uống chén rượu đầy, ăn miếng thịt lớn; vào sinh ra tử dưới làn mưa tên của kẻ thù; cùng nhau chui ra khỏi đống thi thể của tử sĩ…
Giao tình này là sống chết có nhau, gột rửa bằng máu, thử thách bằng sinh tử, không ai có thể lay chuyển chứ đừng nói đến chuyện thay thế được.
Hán Vương chỉ cần nhấc một tay, thậm chí một ánh mắt, cũng có thể khiến cho các võ tướng kiên định đứng sau lưng hắn ta.
Giá như Trịnh gia không xảy ra chuyện gì thì tốt biết mấy, Tạ Tri Phi nghĩ.
Tổ phụ, đại bá, nhị bá, tam bá, tứ bá, còn có phụ thân, đều là những tướng giỏi, nếu như họ vẫn còn sống…
Đột nhiên, Tạ Tri Phi rùng mình, ta dường như cũng là người nhà họ Trịnh!
“Thừa Vũ, ngươi cảm thấy Võ An Hầu thế nào?”
Tạ Tri Phi tỉnh táo lại, không hề nghĩ ngợi buột miệng nói: “Quá xấu xa, rõ cặn bã.”
Triệu Diệc Thời rót đầy trà cho mình: “Ngươi nên giao du cùng hắn nhiều hơn, tới thời điểm thích hợp, mang hắn đến gặp ta, đã đến lúc sử dụng quân cờ này rồi.”
Tạ Tri Phi giật mình.
Giao du không khó khăn gì, mấu chốt là tên nhóc đó có ý bất chính với hắn, không khác gì một con chó ghẻ, nhìn rất khó chịu.
“Để Minh Đình giao du cùng hắn đi.”
Hắn kiếm cớ: “Hách Quân và lão nhị nhà ta qua lại gần gũi, ta không muốn dây dưa với lão nhị.”
“Thừa Vũ.”
Triệu Diệc Thời thì thầm: “Một bút không thể viết được hai chữ Tạ, có những việc đã qua thì không cần nghĩ đến nữa, Minh Đình không gánh nổi trọng trách này.”
Không phải so đo cho ta, mà là cho nguyên chủ của thân thể này.
Tạ lão tam thật sự dù sao cũng là chết dưới tay của Tạ lão nhị.
Tạ Tri Phi vuốt mặt, nói đùa: “Nói trước, Tam gia ta bán nghệ không bán thân, nếu họ Hách kia nổi ý niệm tà dâm với ta, ta sẽ không khách khí với hắn.”
Triệu Diệc Thời phì cười: “Thật sự như vậy, ta sẽ giáo huấn hắn giúp ngươi.”
Không còn mối lo nữa, Tạ Tri Phi khảng khái: “Chốt.”
Thân cận với Hách Quân, thật ra là thân cận với Võ An Hầu.
Võ An Hầu rút lui khỏi mối hôn sự với Đỗ gia, thực chất là tiến một bước về phía Thái Tử.
Tình thế hiện tại rất nhạy cảm, chưa đến lúc công khai giao thiệp với Võ An Hầu, hắn đành phải lợi dụng tiếng tăm phong lưu ăn chơi của mình.
Dù sao thì ăn chơi sẽ hấp dẫn ăn chơi.
Hai tên công tử bột ăn uống chơi bời trác táng cùng nhau, sẽ không bị quá nhiều người chú ý.
“Đúng rồi, Hoài Nhân.”
Tạ Tri Phi chợt nghĩ đến một chuyện: “Hộp bánh trung thu kia là sao vậy?”
Chuyện này Minh Đình đã từng hỏi.
Triệu Diệc Thời cũng hỏi một câu giống như hỏi Bùi Minh Đình: “Các ngươi không cảm thấy cô nương này rất thú vị sao?”
Tên phá đám thú vị hả?
Nhìn không ra!
Tạ Tri Phi lắc đầu.
Đôi mắt Triệu Diệc Thời sâu thẳm, nhẹ nhàng buông bốn chữ…
“Độc nhất vô nhị.”