Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi - Chương 499
- Nhà
- Tất cả truyện
- Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi
- Chương 499 - Phụ mẫu chồng
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 499: Phụ mẫu chồng
Bởi vậy xem ra, Chu gia tự có cách truyền thừa riêng.
Bồi dưỡng gia chủ thế nào, lựa chọn ra sao, con cháu còn lại phải sắp xếp như thế nào, gia chủ phải gánh vác trách nhiệm gì, sau khi chết tài sản phân phối như thế nào… Các tổ tông Chu gia đều đã chế sẵn quy củ.
Yến Tam Hợp bưng chung trà lên, từ từ uống một ngụm.
“Lúc bà gả vào Chu gia, lão thái gia, lão phu nhân vẫn còn khỏe mạnh sao?”
“Đều còn khỏe mạnh, lão phu nhân qua đời sớm hơn lão thái gia sáu năm.”
“Như vậy trong mắt ngươi…” Yến Tam Hợp đột nhiên chuyển đề tài: “Lão thái gia là người như thế nào?”
Đại khái Mao thị chưa từng bị người hỏi đến chuyện của cha chồng, bị hỏi bất chợt bà chẳng biết phải trả lời như thế nào.
“Hỏi lão thái gia trước, sau lại hỏi lão phu nhân, ta sẽ hỏi từng người, ngươi nghĩ ra điều gì thì đáp cái đó.” Yến Tam Hợp đặt chung trà xuống: “Không cần có gánh nặng tâm lý.”
Mao thị lúc này mới từ từ nói: “Ta là con dâu, quanh năm suốt tháng ngoại trừ ngày tết ra thì rất ít khi gặp lão thái gia, ông là người như thế nào, ta thật sự nói không nên lời.”
Trong ấn tượng của bà, lão thái gia nói không nhiều lắm, gương mặt cũng không có nụ cười, làm việc rất có nề nếp.
Mao thị tuy rằng lá gan không nhỏ, nhưng chưa bao giờ dám nhìn thẳng, con dâu và cha chồng là phải kiêng dè.
Yến Tam Hợp thấy bà nói không nên lời, lại đổi đề tài: “Quan hệ cha con giữa lão gia và lão thái gia, thế nào?”
Lần này, Mao thị đã biết nói gì.
“Ít nhất ta cảm thấy là tốt, lão thái gia không khinh thường lão gia vì là thứ xuất, chuyện gì cũng đích thân dạy dỗ.”
“Mấy con trai trưởng khác thì sao?”
“Đều giống nhau.” Mao thị: “Không nặng bên này nhẹ bên kia, đây cũng là quy củ tổ tông truyền lại.”
Yến Tam Hợp biết dụng ý của quy củ này.
Để chắc chắn rằng có thể lựa cho gia chủ đới sau cho Chu gia xuất sắc nhất, mọi phương diện đều phải xuất sắc nhất.
“Đúng rồi!”
Mao thị như đột nhiên nghĩ đến điều gì.
“Đúng rồi, lão thái gia làm người rất nghiêm khắc, nhất là trong chuyện tính toán phong thủy, không được sai một li nào, ai sai phải bị phạt.”
“Chu lão gia từng bị phạt ư?”
“Ai cũng từng bị phạt, không riêng gì lão gia nhà ta.” Mao thị: “Lão gia nhà ta tính ra bị phạt ít nhất.”
Yến Tam Hợp nheo mắt: “Phạt cái gì? Bị đánh hay bị mắng?”
Mao thị nhìn Yến Tam Hợp, trong lòng nghĩ dù sao cũng là một đứa bé, suy nghĩ chỉ dừng lại ở việc bị đánh, bị mắng.
“Thực ra, nặng hơn bị đánh mắng nhiều.”
Mao thị nhớ rất rõ ràng.
Tháng thứ hai sau khi tân hôn, có một lần phu quân nàng trở về từ viện lão thái gia, nói chuyện phiếm vài câu với nàng thì đi tới tịnh phòng.
Ngày đó bà cố ý tắm rửa thay quần áo, trang điểm bối hương thơm ngát, còn cố ý bày ra một tư thế vô cùng quyến rũ.
Phu thê mới cưới được nếm thử chút tư vị nam hoan nữ ái, ai có thể không tham lam mấy ngày.
Kết quả nam nhân ra khỏi phòng tắm thì chỉ khẽ liếc nàng một cái, lấy cớ mệt mỏi ngã đầu ra ngủ.
Nàng tổn công phu nửa ngày, tự nhiên thấy chẳng cam lòng, đưa tay đến sau lưng nam nhân như tán tính, không ngờ nam nhân lại kêu lên một tiếng, đau đớn ngồi bật dậy.
Nàng sợ tới mức vội vàng vén rèm lên, vén áo trong của hắn lên xem, thì thấy ba vết roi vừa dài vừa sâu.
“Ta ép hỏi nửa ngày, ông ấy mới chịu nói là mình tính sai một quẻ nên bị phạt, sau đó thì chẳng chịu nói gì nữa.”
Mao thị nghĩ đến lúc mình trẻ tuổi vô tri, gương mặt hơi ngượng ngùng.
“Ban đầu ta còn giận sôi, có cha nào lại đánh con ruột mình nặng tay như vậy, về sau mới biết bản lĩnh này của Chu gia nếu muốn truyền thừa xuống, thì phải đánh từ nhỏ tới lớn, không được mềm lòng.”
“Muốn nở mày nở mặt trước người khác, thì phải chịu chút tai ương.”
Yến Tam Hợp: “Hát hí khúc, còn phải khổ luyện mười năm lên đài một phút, nghề này của nhà các ngươi, quả thực không được sai lầm một chút nào.”
Nếu sai, thì sẽ liên quan đến mạng người.
“Yến cô nương, đúng là như thế.” Mao thị vỗ tay mấy cái, có hơi kích động nói: “Ba đứa con trai bất tài của ta, cũng từ nhỏ bị lão gia đánh đến lớn, vất vả lắm.”
Nói như vậy, Chu lão gia có thể lấy được vị trí gia chủ cũng không dễ dàng.
“Đâu chỉ không dễ dàng!”
Mao thị cảm thán: “Lão gia nhà ta có thể ngồi lên vị trí gia chủ này, đằng sau phải bỏ ra rất nhiều tâm huyết, người bên ngoài chỉ cho rằng ông ấy nhẹ nhẹ nhàng nhàng bước lên vị trí đó, chỉ có người bên gối là ta mới biết sự khó khăn của ông ấy.”
Ba ngày sau tân hôn, nam nhân còn ở trong khuê phòng với nàng, hai phu thê tình nồng ý mật, thắm thiết vô cùng.
Ba ngày vừa trôi qua, phần lớn thời gian nam nhân đều ở trong viện của lão thái gia, trời chưa sáng đã đi, trời tối mới trở về.
Phu thê hai người cũng chỉ có thời gian ngủ mới có thể đầu kề đầu nói vài lời.
Cho dù là ngày lễ ngày tết, thì cũng chưa từng có ngoại lệ.
Sau này Mao thị mới biết được, Chu gia còn có một gia quy: Con cháu Chu gia ngoại trừ nghỉ ngơi ba ngày sau tân hôn, ngoài ra phải không ngừng học tập.
“Yến cô nương, vừa rồi vì sao ta lại nói đến chuyện sinh lão đại.” Mao thị nói xong hốc mắt lại ươn ướt.
“Thực ra ngày đó lão thái gia muốn dẫn lão gia ra ngoài phủ xem phong thủy, lão gia sợ ta gặp chuyện không may, cố ý đẩy công việc đi. Cũng gì việc này mà còn bị lão gia đánh ba roi đó!”
Bởi vậy có thể thấy được, để Chu gia đời đời đều chấp chưởng Khâm Thiên Giám, sau lưng phải trả giá thế nào không ai có thể tưởng tượng được.
Yến Tam Hợp: “Vậy lão phu nhân thì sao, bà ấy là người như thế nào?”
“Bà ấy…” Mao thị mất rất nhiều thời gian, mới từ tìm ra một từ mà bà cảm thấy thích hợp.
“Lão phu nhân… hơi nhỏ nhen.”
Nhỏ nhen?
Yến Tam Hợp vừa nghe lời này, ánh mắt lập tức nhìn về phía Lý Bất Ngôn bên cửa sổ.
Thực ra lúc Lý Bất Ngôn ghé vào bên tai Yến Tam Hợp nói…
Nàng hỏi vài người già trong phủ, Chu lão thái gia, lão phu nhân và Phó di nương, thật đúng là giống như lời lão tổng quản nói, sống chung cực kỳ hòa thuận.
Nếu cực kỳ hòa thuận, như vậy sao Mao thị lại nói bà nhỏ nhen.
Vì sao Mao thị lại nói thế?
Nghe đến đó, Yến Tam Hợp mới cảm thấy như vừa nghe được gì đó khác biệt, trong lòng hơi hưng phấn.
“Phu nhân, ngươi nói rõ cho ta vì sao lại nói bà nhỏ nhen đi.”
Nói chi tiết?”
Nói thế nào?
Nếu để Mao thị nói thoải mái thì có thể nói về bà ấy ba ngày ba đêm.
Trên đời này, nương chồng nàng dâu là thiên địch, huống chi vị lão phu nhân này còn không phải mẫu thân chồng thực sự, chỉ cách một tầng bụng thôi.
“Yến cô nương, hay là ngươi hỏi ta đáp đi.”
“Được.” Yến Tam Hợp suy nghĩ một lát: “Hôn sự của ngươi và Chu Toàn Cửu là do lão thái gia định ra, lão phu nhân có phản đối hay không?”
“Chuyện này nói ra rất dài dòng, cô nương cũng biết lão gia là thứ xuất, mẫu thân họ Phó chứ.”
“Biết.”
“Quan hệ giữa Phó di nương và lão phu nhân, hẳn là cô nương cũng biết.”
“Tỷ muội tình thâm.”
“Phó di nương trước khi lâm chung, đã phó thác con trai cho lão phu nhân, cho nên việc tìm một mối hôn sự tốt cho đứa con thứ, đã trở thành đại sự trong lòng lão phu nhân.”
Sau khi lão thái gia chọn trúng nàng, ngày sinh bát tự của nàng cộng thêm gia thế của Mao gia, đều viết hết vào thư gửi lên kinh thành.
Lão phu nhân nhìn thấy thư, lập tức phái tâm phúc của mình đến Lạc Dương phủ.
Đến Lạc Dương phủ làm gì?
Cố ý hỏi thăm Mao gia, cả nhân phẩm và tính tình Mao đại tiểu thư.
Hỏi thăm một vòng thấy không thành vấn đề, lão phu nhân lúc này mới gật đầu đồng ý.