Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi - Chương 489
- Nhà
- Tất cả truyện
- Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi
- Chương 489 - Toàn Cửu
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 489: Toàn Cửu
Ba cỗ xe ngựa dừng lại trước cửa Chu phủ.
Sau khi xuống xe, ánh mắt Yến Tam Hợp đảo qua, phát hiện thiếu hai người.
Tạ Ngũ Thập mang theo Chu Thanh đến nha môn, hơn hai tháng rồi nha môn rất lộn xộn.
Tiểu Bùi gia đi tới trước mặt Yến Tam Hợp: “Sau khi hắn tan làm thì sẽ tới, bảo ngươi đừng mong quá.”
Ai mong hắn chớ?
Yến Tam Hợp nhìn Bùi Tiếu: “Nha môn của ngươi không lộn xộn hả?”
Tiểu Bùi gia ném cho Yến Tam Hợp một ánh mắt an tâm: “Tăng Lục Ti của gia ngay ngắn ngăn nắp, rất tốt!”
Yến Tam Hợp không nói thêm nữa, xoay người, ngẩng đầu đánh giá tấm biển màu đỏ sậm của Chu phủ, sau đó bước lên.
Ngoài cửa, có một ông lão tóc bạc đang chờ.
Tuổi tác trên dưới sáu mươi, bảo dưỡng không tệ, ăn mặc sạch sẽ, hắn là có người có chút quyền lực ở Chu phủ.”
Chu lão đại giới thiệu: “Đây là lão tổng quản Chu Tỉnh trong phủ chúng ta.”
Chu Tỉnh hành lễ với Yến Tam Hợp: “Mọi người đã đến đủ, đang đợi Yến cô nương bên trong.”
“Không vội.” Yến Tam Hợp đi qua ngưỡng cửa: “Ngươi dẫn ta đến viện và thư phòng của Chu lão gia xem thử.”
“Vâng!”
Trên đường đi vào bên trong, lão tổng quản vừa dẫn đường, vừa giới thiệu.
Yến Tam Hợp vừa nghe, vừa nhìn.
Nàng đã từng thấy rất nhiều nhà thế gia, giàu như Quý gia, quý như Tạ gia, vừa giàu vừa quý là nhà của Nghiêm Như Hiền.
“Tòa phủ đệ Chu gia này…”
Nàng không thể nói được.
Nhìn vừa không giàu, cũng không quý, nhưng mỗi một cảnh trí, đều rất khéo.
Nhà bình thường cũng có giả sơn lưu thủy, nhìn qua nghìn cái đều như nhau, không khiến Yến Tam Hợp chú ý lắm.
Nhưng núi giả của Chu phủ lại phản chiếu mấy cây trúc xanh, nước chảy kèm theo mấy khối núi đá, trong núi có trúc, trong trúc có nước, trong nước có đá…
Là khéo léo đến không thể khéo hơn.
“Nhà này ai thiết kế?”
“Hồi bẩm Yến cô nương, tòa nhà này là nhà tổ của Chu gia, sau khi lão gia sửa sang lại một lần, thì rất nhiều cảnh trí đều là lão gia tự tay thiết kế.”
Yến Tam Hợp nhíu mày: “Nói như vậy, lão gia nhà ngươi cũng rất thấu hiểu chuyện phong thủy?”
Chu Tỉnh dù sao cũng là bậc lão thành, hắn không vội vã trả lời, mà quay đầu nhìn đại gia bên cạnh, thấy đại gia gật gật đầu, mới cười nói: “Lão gia nhà ta không chỉ có thông phong thủy, mà còn thông ngũ hành bát quái, thiên văn địa lý.”
“Người như vậy, hẳn là rất thông minh.”
“Cô nương có điều không biết, Chu gia chọn gia chủ, thì không luận trưởng thứ. Lão gia nhà ta có thể chấp chưởng Chu gia, tất nhiên phải là thông minh nhất đẳng.”
Yến Tam Hợp nghe ra được vài điều: “Chu lão gia đứng hàng thứ mấy trong tộc, huynh đệ có mấy người.”
“Lão thái gia nhà ta tổng cộng có năm nam hai nữ.” Chu Tỉnh: “Lão gia đứng hàng thứ tư, là nhi tử thứ xuất duy nhất.”
Con thứ thượng vị?
Vậy xem ra Chu lão gia quả thực thông minh hơn người.
Yến Tam Hợp lại hỏi: “Chu lão gia mấy tuổi thì nhận y bát từ tay Chu lão thái gia?”
“Theo quy củ Chu gia, cha chết con thừa tự.” Chu Tỉnh bấm ngón tính toán: “Lão thái gia đã mất mười chín năm, lão gia năm nay bốn mươi chín tuổi, lão gia năm ba mươi tuổi chấp chưởng Khâm Thiên Giám.”
Mười chín?
Bốn mươi chín?
Yến Tam Hợp cũng quay đầu nhìn Chu lão đại: “Đại gia, con số chín này đối với người hiểu Ngũ Hành bát quái mà nói thì là cát hay là hung?”
“Có cát có hung?” Chu lão đại tuy rằng không rõ vì sao nàng muốn hỏi vấn đề này, nhưng vẫn rất kiên nhẫn giải thích.
“Chín là con số lớn nhất trong tất cả các con số, gọi là cực dương, càng là tượng trưng cho quyền uy, cho nên thiên tử còn được gọi là cửu ngũ chi tôn.”
Đầu óc Yến Tam Hợp nhảy số rất nhanh: “Nói cách khác, người bình thường không áp chế được con số này?”
Cô nương thật thông minh.
Chu lão đại: “Ngoại trừ thiên tử, đặc biệt là đối với nam nhân khác, con số này có ý nghĩa hung. Nam nhân khổ nạn quá chín ải, cái gọi là chín chín tám mươi mốt khổ nạn, chín chín quy một, đều là đang nghiệm chứng đạo lý này, cửa ải này cha ta, cũng không vượt qua.”
Yến Tam Hợp: “Vậy đối với nữ tử mà nói, con số này là cát sao?”
Chu lão đại gật đầu: “Chín là số cực dương, nữ tử là âm, nếu dùng tốt, thì là âm dương điều hòa, là đại cát.”
“Tiểu Bùi gia.” Yến Tam Hợp: “Nghe chưa, sau này gặp số chín phải cẩn thận.”
Tiểu Bùi gia sáng mắt lên, theo thói quen huých vào người bên cạnh: Nhìn thấy chưa, bà đồng hóa niệm giải còn không quên mưu cầu chút phúc lợi cho người nhà.
Đừng chạm vào ta.
Lý Bất Ngôn vội vàng trốn sang bên cạnh: Đầu ta đang đau đây, gì mà âm dương loạn xì ngầu, chẳng hiểu gì cả.
Yến Tam Hợp: “Chu lão gia họ gì, tên gì, có tự không?”
Lời này lão tổng quản không dám nói thẳng, Chu lão đại thay hắn: “Phụ thân ta tên Toàn Cửu, tự Kính Chỉ.”
Yến Tam Hợp: “Cửu gì?”
Chu lão đại: “Cửu trong trường cửu, lâu dài.”
Yến Tam Hợp: “Thế hệ Chu lão gia, đều là đặt là Toàn sao?”
“Đúng vậy, đều là chữ Toàn.” Chu lão đại: “Đại bá ta tên là Chu Toàn Quang, nhị bá tên là Chu Toàn Quy, tam bá tên là Chu Toàn Viễn, ngũ thúc tên là Chu Toàn Gia. Chu gia đặt tên đều là căn cứ vào ngày sinh tháng đẻ của bọn họ.”
Yến Tam Hợp vừa định gật đầu, ánh mắt dừng trên mấy cây trúc, hơi kinh ngạc.
“Sao lại khô héo cả thế này?”
“Ngày hôm qua rút trận, tất cả hoa cỏ cây cối trong phủ trong một đêm đều khô héo cả.”
Chu lão đại thở dài: “Thiết nghĩ, hẳn là Chu gia lại bắt đầu xui xẻo rồi.”
“Là chuyện tốt.” Yến Tam Hợp liếc Chu lão đại một cái: “Ít nhất không xuống tay nữa, cho chúng ta thời gian hòa hoãn.”
“Yến cô nương, có thật không?” Ánh mắt như giếng cạn của Chu lão nhị lại nổi lên chút gợn sóng.
“Thật.” Yến Tam Hợp: “Nhưng thời gian hòa hoãn có hạn, phải nắm chắc.”
Lão tổng quản vừa nghe “có hạn”, sợ tới mức nhanh chân hơn: “Yến cô nương, mau đi theo ta.”
…
Đầu đông, vạn vật tiêu điều.
Cây khô cỏ khô của Chu phủ lại càng tiêu điều hơn.
Đừng nói người hiểu phong thủy, ngay cả Tiểu Bùi gia, Lý Bất Ngôn không hiểu phong thủy, cũng đều cảm giác được đây là dấu hiệu suy tàn của Chu phủ.
Phủ đệ của gia đình bình thường, chia làm ba đường trái, trung, phải.
Bên trái cũng gọi là đông lộ, bên phải thì gọi là tây lộ, hai đầu của trung lộ là chính đường, chính sảnh, dùng để chiêu đãi khách nhân, hai nhà sau là để ở.
Thân phận trong nhà quý trọng, bình thường đều ở đông lộ.
Trịnh lão tướng quân phủ, Tạ phủ, Quý phủ… không chỗ nào là không như thế.
Người quý nhất Chu phủ là Chu Toàn Cửu, theo lý hắn hẳn là ở phía đông, nếu không thì cũng sẽ ở trung lộ, kỳ quái là, lão tổng quản lại dẫn Yến Tam Hợp về phía tây.
“Tại sao Chu lão gia lại ở phía tây?”
Lão tổng quản vội nói: “Trước khi lão thái gia qua đời, năm huynh đệ còn chưa có phân gia, lão gia là thứ xuất, cho nên ở góc tây bắc.”
“Sau đó chia nhà, cha ta nói ở trong viện quen rồi, không muốn dời đi.”
Chu lão đại nói tiếp: “Cha nói ta là trưởng tử, nên cho ta ở phía đông.”
“Phu nhân thì sao?” Yến Tam Hợp lại hỏi: “Phu nhân cũng ở phía tây với hắn sao?”
Chu lão đại: “Phu nhân ở trung lộ.”
Ồ?
Yến Tam Hợp nhíu mày: “Phu thê bọn họ mấy năm nay đều không ngủ với nhau sao?”
Lời này phải nói như thế nào đây?
Chu lão đại hơi khó xử.
“Ăn ngay nói thật đi, Chu Viễn Mặc.” Yến Tam Hợp kêu cả tên cả họ.
“Tình huống trong phủ ngươi rõ ràng hơn ta, chúng ta đã không có thời gian ấp úng, ăn ngay nói thật, không nên giấu diếm.”