Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi - Chương 483
- Nhà
- Tất cả truyện
- Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi
- Chương 483 - Giải trận
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 483: Giải trận
“Yến Tam Hợp.”
Tạ Tri Phi đuổi theo, cúi đầu nhìn sườn mặt nhợt nhạt của nàng: “Lên xe ngựa ngồi trước đã.”
Yến Tam Hợp không nói gì, bước đi rất nhanh.
Sau khi cả hai chân ra khỏi ngưỡng cửa, cảm giác tức ngực biến mất, nàng mới ngẩng đầu nói: “Không cần, đợi ở đây được rồi.”
Tạ Tri Phi liếc Chu Thanh, Chu Thanh lập tức mang đến một chiếc ghế tròn.
“Mời Yến cô nương ngồi.”
Sự cồn cào trong bụng cũng dần đè nén xuống, Yến Tam Hợp không khách sáo ngồi xuống.
Tạ Tri Phi vén áo bào, ngồi ở bậc cửa, nhìn thẳng Yến Tam Hợp: “Sao ngươi phát hiện được Chu gia bày trận?”
Yến Tam Hợp chỉ vào ngực mình: “Không thoải mái ở đây.”
“Bây giờ khỏe hơn chút nào chưa?”
Yến Tam Hợp gật đầu.
Tạ Tri Phi nhìn đôi môi khô khốc nứt nẻ của nàng: “Ta bảo người mang trà nóng lên cho ngươi nhé?”
“Không cần.”
“Uống một chút sẽ dễ chịu hơn, Chu Thanh?”
“Dạ.”
Tạ Tri Phi nhìn nàng, nhỏ giọng nói: “Nếu không chịu được thì rút lui, mai lại tới, dù sao cũng hai tháng rồi, hiện tại không cần gấp.”
Sự quan tâm trong lời nói dày đặc như mạng nhện, dày đến mức dính chặt người ta trên đó.
Yến Tam Hợp không dám nhìn thẳng vào mắt người này, gật đầu, quay mặt sang một bên.
Khi Chu Thanh bưng trà lên, tiểu Bùi gia cũng đi tới, học theo bộ dáng Tạ Tri Phi ngồi xuống bậc cửa.
“Yến Tam Hợp, sao chúng ta không cảm nhận được trận pháp vậy?”
Yến Tam Hợp nhận tách trà, nhấp một ngụm: “Vì ta là bà đồng.”
“Bà đồng đỉnh chóp.”
Tiểu Bùi gia ngưỡng mộ nhìn Yến Tam Hợp, sau đó một tay chậm rãi nâng cằm lên, nghi hoặc nói:
“Kỳ lạ, đang yên đang lành sao Chu gia bày lắm trận thế? Lẽ nào đều để xua đuổi tà ma hay sao?”
“Sao ngươi biết là xua đuổi tà ma?” Yến Tam Hợp hỏi.
“Không kịp nói với ngươi.”
Tiểu Bùi gia che miệng, nhỏ giọng nói: “Nghe nói trong phòng Chu lão đại có bày một trận pháp, dùng để xua đuổi tà ma.”
“Có lẽ không đơn giản như thế.”
Sắc mặt Yến Tam Hợp nghiêm túc, cảm giác khó chịu vừa rồi mãnh liệt đến mức nàng phải nhanh chóng lui ra ngoài.
Tiểu Bùi gia huých huých cánh tay Tạ Tri Phi: huynh đệ à, sau này chúng ta ít đến Chu gia thôi, nếu đến phải mang theo tấm bùa Phật đã được khai quang.
Huynh đệ lại phớt lờ hắn, ánh mắt rơi trên ngón tay đang cầm tách trà của Yến Tam Hợp.
Các ngón tay trắng xanh, chứng tỏ nàng đang siết mạnh.
Sao lại bóp mạnh như thế?
“Ngươi đang nhìn gì thế?”
Tiểu Bùi gia không để ý tới ánh mắt của Tạ Ngũ Thập, trong lòng thầm bất mãn với sự ăn ý giữa hai người, khuỷu tay huých mạnh hắn, nào ngờ lại huých phải chỗ đau trên cánh tay Tạ Tri Phi.
Hắn hít sâu một hơi.
“Họ Bùi kia, đừng có không biết nặng nhẹ, cẩn thận ta cho một trận đó.”
Lúc này, Yến Tam Hợp đột nhiên chỉ vào bậc cửa dưới mông họ.
“Trên bậc cửa này có trận pháp.”
Tiểu Bùi gia bị Tạ Tri Phi dọa trước, sau đó lại nghe Yến Tam Hợp nói lời này, mông hắn nảy lên như bị đâm phải đinh.
“Rầm…”
Đầu đập vào cạnh cửa, trước mắt hiện lên vô số ngôi sao, hắn thảm thiết kêu hai tiếng “ui da ui da”, yếu ớt nói: “Người Chu gia bị bệnh gì thế, đến bậc cửa cũng bày trận, Tạ Ngũ Thập, dìu ta nhanh lên, mau!”
Tạ Tri Phi đứng dậy đỡ hắn, thầm thở phào: thì ra nàng gấp gáp như vậy là phát hiện bậc cửa bày trận pháp!
Lúc này, bên trong cửa truyền đến tiếng bước chân.
Tạ Tri Phi quay lại nhìn người đến, nhỏ giọng giải thích cho Yến Tam Hợp.
“Người đại tẩu đang dìu là phu nhân của Chu lão gia Mao thị, khi còn sống Chu lão gia rất sợ vợ.”
Yến Tam Hợp chậm rãi đứng dậy, khi ánh mắt liếc sang Chu thị, lông mày đột nhiên nhíu lại.
Hai người đến gần, đứng lại, Mao thị không nói gì nắm chặt tay Yến Tam Hợp, nghẹn ngào:
“Cô nương, ngóng trăng ngóng sao cuối cùng cô nương cũng đến rồi.”
Yến Tam Hợp lạnh lùng rút tay ra, giọng điệu hơi không hài lòng nói với Chu thị: “Sao lại gầy như vậy?”
Chu thị ngây người, sau đó hốc mắt nóng lên.
Lần trước lão tam lâu lâu không thấy nàng, cũng nói câu này, giọng điệu hơi bực tức và oán giận.
Nhưng trong lòng Chu thị biết rõ, đây là lời thật lòng.
Nàng gượng cười, nói: “Ta không dám nghĩ, Yến cô nương ngươi…”
Tiểu cô nương ngươi, lại biết hóa niệm giải ma.
Chu thị nghe được bốn chữ “hóa niệm giải ma” từ Tạ Nhi Lập, nàng cứ sốc mãi không thôi, nàng suy nghĩ kỹ một hồi mới phát hiện, hóa ra mọi thứ đã được báo trước.
Vì sao khi nàng vừa đến Tạ gia đã đi vào thư phòng của lão gia?
Vì sao nàng lại được ở Tĩnh Tư Cư?
Vì sao lão phu nhân và lão gia đối xử với nàng vừa nhiệt tình lại vừa nịnh nọt pha chút thận trọng?
Vì sao nàng thường biến mất một cách bí ẩn trong nhiều ngày?
Thì ra, nha đầu này không phải là một cô nương bình thường.
“Đúng rồi, các ca ca ta đang giải trận, mẫu thân sợ Yến cô nương đợi lâu nên đưa ta qua đây trước.”
Chu thị nhìn phu nhân bên cạnh mình: “Đây là mẫu thân của ta.”
Yến Tam Hợp gật đầu với Mao thị, nói: “Trong phủ vì sao lại bày nhiều trận pháp như vậy?”
Mao thị thở dài: “Không giấu gì cô nương, đến hôm nay ta mới biết trong phủ bày trận pháp, quy tắc nhà Chu gia là truyền cho trai không truyền cho gái, có rất nhiều chuyện nữ nhân không biết gì.”
“Không chỉ không biết, cũng không thể hỏi, có hỏi các ca ca ta cũng không nói.”
Chu thị nhấn mạnh một câu: “Đây là quy tắc được truyền từ đời này sang đời khác của Chu gia.”
Yến Tam Hợp gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
“Yến cô nương.”
Mao thị vừa nhìn sắc mặt Yến Tam Hợp, vừa cảnh giác nói: “Ngươi nhìn xem nhà chúng ta…”
Yến Tam Hợp lạnh lùng ngắt lời: “Đợi gặp người rồi nói sau.”
Trong lúc nhất thời không ai dám lên tiếng nữa, chỉ biết đứng trơ ra chờ.
Thời gian trôi qua từng chút một.
May mà không phải đợi lâu, Tạ Nhi lập đi rồi quay trở lại, sau lưng có thêm một nam tử mặc áo xám, chính là lão nhị Chu gia Chu Viễn Chiêu.
Rất nhiều người đứng ở cửa, Chu Viễn Chiêu liếc mắt đã nhìn thấy Yến Tam Hợp.
Hắn bước tới hành lễ: “Yến cô nương, ngươi vào cửa thử xem.”
“Đây là nhị gia Chu phủ.” Tạ Tri Phi thấp giọng giải thích.
Không cần Tạ Tri Phi giải thích, Yến Tam Hợp cũng biết người này là nhị gia Chu phủ, trông khá giống tam gia Chu phủ.
Thời gian là liều thuốc chữa lành mọi vết thương.
Trong hai tháng, Chu Viễn Chiêu dường như không có gì thay đổi, trừ sắc mặt xám xịt và đôi mắt thâm quầng.
Tất nhiên, Yến Tam Hợp chưa bao giờ nhìn thấy bộ dáng trước đây của hắn.
Nàng bước qua bậc cửa, đứng một lúc, không nhận thấy điều gì bất thường nên gật đầu với Chu Viễn Chiêu: “Ngươi dẫn đường đi.”
Chu Viễn Chiêu không nói gì, xoay người rời đi.
Yến Tam Hợp theo sau hắn mấy bước, quay người nói với Chu thị: “Đại tẩu đừng qua đây, mau dìu phu nhân về chính đường đi.”
Chu thị ngẩn ra.
Yến Tam Hợp: “Âm khí nặng nề.”
Những nơi âm khí nặng không tốt cho người già và trẻ em.
Chu thị biết lời của Yến Tam Hợp là nói mẫu thân mình, trong lòng ấm áp: “Nương, chúng ta qua bên kia thôi.”
Tiểu Bùi gia vừa nghe âm khí nặng nề, vội giật mạnh góc áo Tạ Tri Phi.
Hai người đều còn zin, dương khí mạnh nhất, A Di Đà Phật, không có gì phải sợ cả.
Tạ Tri Phi nhìn bàn tay nắm vạt áo mình, muốn chửi lên nhưng lại nghĩ, thà tiết kiệm nước bọt còn hơn!
Đoàn người lặng lẽ đi vào, dọc đường không thấy một hạ nhân nào, rõ ràng Chu phủ đã đã thu dọn xong cục diện.
Khi đến một viện nhỏ, chỉ thấy dưới chiếc đèn lồ ng trắng treo trên cửa, có một người đứng chắp tay sau lưng.
Nam nhân vừa gầy vừa cao, dường như gió chỉ thổi nhẹ là bay ngay.
Yến Tam Hợp không hề báo trước, đứng lại.